Cung Hỉ Phu Nhân, Hạ Hỉ Phu Nhân

Chương 1



Chỉ một câu đã có thể nói lên ước mơ tha thiết của bao nhiêu người, muốn mà không được. Trong lòng Thành Hạo Hạo đã có một loại mong muốn bám rễ nảy mầm khó mà nhổ đi được.

Nhưng, thực ra là nàng muốn cái gì? Lúc ấy nàng vẫn chưa thể sắp xếp lại được suy nghĩ của mình một cách rõ ràng, chỉ có một loại xúc động dâng trào từ tận đáy lòng, nhất định phải làm một điều gì đó, nhưng phải làm gì? Và làm như thế nào?Hai vấn đề này Thành Hạo Hạo đã suy nghĩ từ năm sáu tuổi cho đến năm mười hai tuổi, cuối cùng cũng đã có thể nghĩ ra.

“Lục Châu, ta muốn làm Hoàng Hậu!” Thành Hạo Hạo mười hai tuổi nắm tay thị nữ cận thân nói như thế. Thành Hạo Hạo mười hai tuổi cho rằng, Hoàng Hậu, đó là vị trí nắm giữ quyền lợi tối cao mà một nữ nhân có thể đạt được, đây là địa vị ở trên vạn người, có một không hai, ngồi trên ghế cao ở đệm Kim Loan nhìn xuống dưới, điều khiển sự phát triển của giang sơn là một việc làm oai phong đến mức nào!

Tình hình nội bộ của Ngọc Quốc cũng không giống với các nước khác, khai quốc Hoàng Hậu và Hoàng Đế là phu thê hoạn nạn có nhau, thời điểm lập quốc đã lập nên công trạng tối cao, cho nên bắt đầu kể từ lúc đó, Ngọc Quốc Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cùng được xưng tụng là nhị thánh, cùng xử lý chính vụ. Cho nên Ngọc Quốc Hoàng Hậu có quyền lợi vô cùng to lớn.

Lục Châu thành thật bẩm báo lại ý chí của tiểu thư nhà mình cho lão gia biết, cũng chính là phụ thân Thừa tướng của Thành Hạo Hạo, Thành Thượng Thật. Thành Thượng Thật gật gật đầu, phất tay ra hiệu cho Lục Châu lui xuống, không nói gì chỉ một tay vuốt râu âm thầm cân nhắc.

Mấy năm gần đây tình hình căng thẳng, các vị Đế Vương kế thừa đều cảm thấy bất mãn đối với việc Hoàng Hậu cùng xử lý chính vụ, ngay cả trước đây không lâu, đương triều Hoàng Đế cũng đã hợp lực quần chúng phế bỏ Hoàng Hậu, hiện giờ vị trí Hoàng Hậu đang bỏ trống, nhưng Hoàng Hậu kế tiếp sẽ gặp rất nhiều nguy cơ.

Ngoại trừ điều này thì đương kim Hoàng Đế cũng đã hơn năm mươi tuổi, hoàng tử nhỏ nhất cũng đã mười mấy tuổi, cũng đã có thê thiếp, con gái ngoan của ông ta không thể để cho bọn họ giày xéo được.

Thành Thượng Thật không muốn thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhi, nhưng cũng không dự định bại lộ ý đồ của mình, dù sao đi nữa nữ nhi ông ta mới mười hai tuổi, còn cách thời điểm xuất giá rất xa, ông ta có thể từ từ cân nhắc, phải làm thế nào uyển chuyển mà hữu hiệu đánh tan ý niệm của nàng.

Không lâu sau, nhóm nô tài sai vặt của Thành Thượng Thật cũng phụng mệnh lão gia, quan sát và thu thập tư liệu của các thanh niên tài tuấn thời gian này, đặc biệt là các sĩ tử chuẩn bị đi thi khoa cử sắp tới, càng phải đặc biệt chú ý.

Đã xác định chí hướng, tiếp theo là phải thành lập kế hoạch, cuối cùng là thực hiện.

Lục Châu không có mặt, Thành Hạo Hạo liền căn dặn những người khác chuẩn bị giấy bút cho mình, mực đã được mài xong, đề bút, viết lên hai chữ “Hoàng Hậu” thật to trên giấy, hai chữ này viết rất có khí thế, chiếm hết cả một phần tư trang giấy.

Thành Hạo Hạo vốn dự định sẽ liệt kê kế hoạch trước, nhưng tâm tình kích động, suy nghĩ hỗn loạn, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu mới có thể đạt được mục đích, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn dưới ngòi bút của nàng chỉ có hai chữ này, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy hai chữ này mà ngơ ngác xuất thần.