Cung Lược

Chương 73: Đợi trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ tự mình đến đón nàng



Bất kể thế nào, được về nhà là chuyện đáng phải vui mừng. Tố Dĩ về phòng chuẩn bị, thu gom hết chỗ tiền lương tiền thưởng mình để dành, đợi sáng mai mang về giao cho ngạch niết. Lúc thu dọn có chút bi thương, nàng cảm thấy con đường sau này của mình có thể không dễ đi lắm, rủi như có gì sơ xuất, số tiền này ít nhất sẽ không rơi vào trong tay phủ Nội Vụ. Thu dọn ổn thỏa xong, lại nhìn nhìn cái túi tiền được đóng căng phồng kia, lại muốn cười nhạo mình hẹp hòi.

Nàng đúng là một người thực tế, hôm nay Thái hoàng thái hậu phái người đến tuyên nàng vào Càn Thanh Cung, nàng dự cảm lành ít dữ nhiều, chẳng kịp nghĩ gì khác, điều nghĩ tới trước hết lại là số tiền trong rương hòm. Số tiền này nói nhiều không nhiều, cũng đủ mua hai nha đầu sai sử đưa cho đại cô cô. Đại cô cô là đại tỷ của a mã, tính tình đanh đá, xích mích với nhà chồng rồi trở về nương nhờ a mã nàng, ở nhờ nhà đệ đệ cũng không chịu yên ổn. Lần trước ca ca đến thăm nàng, kể đại cô cô cả ngày giận dỗi ngạch niết, giày vò ngạch niết tưởng như sắp chết rồi. Dù sao sản nghiệp tổ tiên còn có nhà trống, thêm hai đứa nha đầu hầu hạ bà ta, để bà ấy dọn ra ngoài, đỡ phải cả ngày như con gà chọi gây họa cho người khác.

Nhà bọn họ như vậy thật đúng là sợi dây gai xâu đậu hũ, lời Thái hoàng thái hậu nói cũng có câu đúng, chỉ hôn với tiểu Công gia là trèo cao, càng đừng nói tới gả cho Vạn Tuế Gia.

Trong lòng rối như tơ vò, mọi người đều đang ở trong trị phòng Dưỡng Tâm điện ăn bánh mật, ăn mâm cỗ tết, nàng lại muốn tìm một chỗ an tĩnh suy ngẫm lại. Có nghĩ cũng chẳng nghĩ được gì, dù sao đã như vậy rồi, chính là trong lòng loạn, tứ chi mệt mỏi. Làm sao bây giờ đây, nói cho người khác nghe, người khác nhất định cảm thấy nàng già mồm cãi láo. Chủ tử gia cũng đã vì nàng mà ban đêm xông vào phủ Nội Vụ rồi, nàng còn chưa thấy đủ ư? Chỉ hôn cho tiểu Công gia cũng là một đứa thiếp, còn không bằng kiềm lòng một chút, đi theo Vạn Tuế Gia cho rồi. Kỳ thật nói không phải nói như vậy, nàng yêu Hoàng đế, yêu một cách ích kỷ, cho nên chút mảy may nàng cũng phải tranh giành. Nếu không yêu, tiểu Công gia về sau có bao nhiêu thê thiếp đối với nàng mà nói đều chẳng quan trọng, đây là sự khác biệt trên bản chất. Trước mắt điểm chết người vẫn là chỉ hôn, chỉ hôn đã đẩy hết thảy tới ngõ cụt, nàng không thể mang theo tính mạng cả nhà mà kháng chỉ bất tuân. Nếu chỉ có một thân một mình, nàng chẳng sợ gì cả, nàng dám chống đối Thái hoàng thái hậu, dám mặc sức ở trước mặt hắn làm nũng đòi sủng, dám đem tình yêu đặt lên vị trí đầu tiên.

Nhưng mà nàng không thể, Vạn Tuế Gia… Nàng nhìn hoa đèn chớp chớp mắt, nước mắt liền chảy xuống. Lòng nàng cũng làm từ thịt, nàng cũng muốn ngày ngày được ở bên hắn. Chính là nàng phải nghĩ về lâu về dài, đã không thể chiếm hữu thì chẳng thà không đụng vào. Có đôi khi hồi ức đẹp hơn hiện thực, nàng hiểu rõ đạo lý này.

Editor: Mạc-Thiên-Y

Ngày hôm sau là mùng một tết, trong Thái Hòa điện trước tiên cử hành nghi thức triều thần khấu bái, vốn nên là thiết yến, ngại trong Sướng Xuân Viên còn có vị lão hoàng gia, nên đại yến phải dời đến Sướng Xuân Viên.

Chân trời mới nhú lên màu trắng bạc, đội ngũ đã xếp hàng ngay ngắn ở ngoài Ngọ môn. Hoàng đế ngồi trong liễn Cửu Long, phía trước là Quản Đới mở đường, sau lưng là đại thần Quân Cơ Xử cùng hoàng thân quốc thích. Hoàng đế vén màn nhìn ra ngoài, Tố Dĩ cô cô là người dẫn đầu trong đám cung nữ đề lô (cung nữ nâng lư hương), người thẳng như cán bút, vấn kiểu tóc ‘tiểu lưỡng bả’, hai bên thả dây tua rua. Cổ áo hình nguyên bảo của nữ quan thật sự rất cao, vì để không che phải mặt, không thể không duỗi thẳng cổ, thành thử muốn quay đầu nhìn một cái cũng phải trầy trật, cả người phải xoay theo. Mặt nàng là trầm tĩnh an nhiên đấy, nhưng bộ dáng lại y như ngủ bị rớt gối, không quay đầu lại còn đỡ, quay đầu lại liền có chút buồn cười.

Tâm tư của hắn có biến hóa vi diệu, cảm thấy chỉ cần thấy nàng là đủ, lẽ nào tình đã sâu đến mức không oán chăng? Muốn nói chuyện với nàng, cách khá xa không tiện gọi, bèn dùng sức bóp cổ tằng hắng một cái. Vinh Thọ và Trường Mãn Thọ hai ba bước nhảy lên trước vấn an, hắn đanh mặt không nói chuyện. Quả nhiên nàng cũng đã nghe thấy, mang hài bồn hoa rướn cao cổ, từ đằng trước qua đây quả thực phải xà hành hạc bộ*. Đẹp thì đẹp thật, nhìn đâu có thấy ra được mệt cỡ nào. Hoàng đế cũng không rõ, mới một khắc trước còn thương cảm như thể ngàn cân đá tảng đè trong lòng, giờ thấy hình dáng nàng, bỗng nhiên liền mây khai sương tán rồi.

* xà hành hạc bộ: đi chầm chậm từng bước một như rắn trườn hạc bước.

Nàng đứng dưới liễn ngước mặt hỏi, “Chủ tử bị lạnh ạ? Nô tỳ gọi người đem nước sơn trà đến nhé!”

“Không cần.” Hắn cúi thấp người, “Nàng về nhà, người nhà nói đến chuyện chỉ hôn hôm qua không được giả vờ cao hứng, cứ nói tùy ý, dù sao việc này sớm hay muộn đều không thể thành. Chờ trẫm ra khỏi Sướng Xuân Viên, sẽ đích thân đến đón nàng, nghe thấy không?”

Nàng vẫn là bộ dạng ngây ra như phỗng, há miệng liền để lộ nội tình, “Ngài không cho tiểu Công gia tới đón nô tỳ?”

Hoàng đế nhăn mày, “Trẫm bị điên à?”

Tố Dĩ nghe vậy, đứng trong chốc lát, miệng ngập ngừng “Ngài tới đón nô tỳ a…” Đuôi lông mày lại nhướn lên, khóe mắt phiếm hồng, thấp giọng ngập ngừng câu, “Không hay lắm đâu.”

“Không được để người khác biết, chỉ một mình trẫm.” Hắn thấp giọng nói, “Bên phía Thái hoàng thái hậu nàng đừng lo lắng, bà đã không chừa đường lui như thế, cũng đừng trách trẫm nặng tay. Tóm lại nàng phải tin ở trẫm, Hoàng phụ có thể yêu một công chúa vong quôc, nàng xuất thân gia đình trong sạch, sao trẫm lại không thể yêu?”

Vừa dứt lời, đội ngũ đằng trước đã vang lên tiếng gõ nhịp. Tố Dĩ định thần lại, vội vàng lui về chỗ. Thống lĩnh thị vệ đi lên cúi chào, đợi Hoàng đế ra lệnh xuất phát. Hoàng đế gật đầu, hai bên xa xa vừa ra dấu một cái, thái giám tư lễ rướn cổ hô to, “Vạn Tuế Gia khởi giá a!”

Một đội nhân mã chậm rãi tiến về phía nam, đi xuyên qua bờ bên kia Hậu Hải*, thời gian một nén nhang là có thể đến. Lúc Hoàng đế vén màn lần nữa Tố Dĩ đã không thấy đâu, ở bờ hồ hắn đã an bài người đưa nàng đi, lúc này có lẽ đã sắp đến nhà cũng nên!

* Hậu Hải: tên một hồ nước thắng cảnh ở khu tây thành Bắc Kinh

Trong lòng hắn chứa tâm sự, nhưng đồng hành cùng chúng quần thần, tốt xấu gì cũng phải kềm chế. Lúc xuống liễn Ân Hựu đi lên nghênh tiếp, giơ cao hai tay bộ dạng thận trọng từng bước, nhìn khác hẳn trước đây. Hoàng đế nghi kỵ, đắp lên cánh tay hắn, trên tay dùng lực một chút, “Ưng có khỏe không?”

Tiểu Công gia bị Hoàng thượng hỏi một câu không đầu không đuôi, có chút mờ mịt, “Bẩm chủ tử, ưng tham ăn giỏi ngủ, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, một bữa tám lạng thịt, khỏe như vâm ấy ạ!”

Ai hỏi ưng ăn uống tiểu tiện chứ? Người bình thường luyện ưng thuần ưng, xem ưng giương cánh một cái là có thể vồ được mấy con dê vàng trở về. Gã thì ngược lại, nuôi chim như nuôi chó vàng, nếu thế thì luyện làm gì? Chẳng phải luyện thành một con chim chết nhát, rồi giống như gã sao!

Hoàng đế càng không ưa nổi gã, nhìn gã không dùng cả con mắt nhìn, đuôi mắt xếch lên một cái, hừ một tiếng nói, “Ý chỉ đã nhận rồi?”

Tiểu Công gia trộm nhìn về trước, bây giờ trong lòng Vạn Tuế Gia phỏng chừng hận gã khủng khiếp lắm đây, gã có chết cũng không dám biểu hiện vui vẻ đâu. Tuy rằng nửa đêm hôm qua nhận được ý chỉ cười đến miệng toác đến mang tai, còn để trần ở trong sân nhảy oa trang* cả nửa ngày, chuyện này cũng không được để Vạn Tuế Gia biết, biết được có mà đạp chết gã ấy chứ!

* oa trang: tên một điệu vũ dân ca của dân tộc Tạng, Trung Quốc

Gã thậm thụt nơm nớp cong người, tương đối bình tĩnh đáp trả, “Đêm qua nhận chỉ rồi ạ, ngạch niết nô tài bày hương án dâng ý chỉ lên vái, hôm nay trời vừa sáng đã đến chùa Quảng Tế Tự, nói là thắp hương tạ ơn thần linh.”

Hoàng đế không nói gì nữa, nhấc chân bước vào điện Cửu Kinh Tam Sự.

Thái Thượng Hoàng mặc long bào màu thạch thanh, thẳng lưng ngồi nơi cao nhận lễ bái của Hoàng đế cùng chúng quần thần. Văn chương kiểu cách không thể thiếu, cùng vài lão thần ân cần thăm hỏi, luận đàm dưỡng sinh. Lập trường của ông chính là toàn lực bồi dưỡng Hoàng đế, trong điện ngược lại như biến thành quán trà, tấm bảng hiệu treo cao cao, trên đó viết “Bất vấn quốc sự” (không hỏi quốc sự). Dầu gì cũng là Hoàng đế khai quốc, biết được tầm quan trọng của việc tập trung quyền lợi. Nếu như đã bước xuống khỏi ngự tọa, thì nên giao lại toàn bộ cho nhi tử. Hoàng đế tuổi không nhỏ, chưa có việc chính vụ nào mà không thể ứng đối. Nếu y thật sự “ngựa nhớ chuồng”, lúc trước cũng sẽ không “thịnh niên thiện vị” (thoái vị ngay lúc tuổi còn sung sức).

“Trẫm ở trong viên có lúc cũng nhàm chán, mấy lão thần lúc trước đề bạt, Lô Xước, Trần Uẩn Tích, Phú Kỳ… Các ngươi rảnh rỗi cũng có thể đến viên trò chuyện với trẫm. Trẫm thích nghe chuyện cười trên phố, cũng mang một ít vào kể cho trẫm nghe.” Thái Thượng Hoàng cười, đứng dậy chỉ về phía bắc, “Đài ngắm lan mới xây năm nay cảnh sắc rất đẹp, để Hoằng Tốn dẫn các ngươi tùy ý đi thăm thú một chút, chờ đủ tiệc rồi lại qua Thụy Cảnh Hiên cũng không muộn.” Rồi xoay mặt cười với Hoàng đế, “Phụ tử chúng ta đến Đạm Ninh Cư, con bồi trẫm vài bàn cờ đi.”

Hoàng đế khom người thưa vâng, tiến lên đỡ ông đi về hướng đông. Hai cha con đại quân vương chậm rãi thả bước trên hành lang, trên trời thái dương nhàn nhạt, rọi lên mặt có chút ấm áp. Hoàng đế nhìn Thái Thượng Hoàng một cái, “A mã, nhi tử có chuyện muốn thỉnh giáo a mã.”

Thái Thượng Hoàng ừm một tiếng, “Con nói đi.”

“A mã vừa rồi nói muốn chơi cờ, nhi tử nhớ đông chí ngày nọ nhận được một tờ tấu chương. Nghiêm túc mà nói, là nhóm tiểu lại Diêm đạo* của Dương Châu dâng tấu chương thỉnh an. Ngoài ra không có gì, chỉ là bên trong kèm theo một tờ trần điều, nhi tử xem mà thực kinh hãi.” Hoàng đế thoáng dừng bước, nhìn sắc mặt Thái Thượng Hoàng, quả nhiên thấy ông chau đầu mày.

* Diêm đạo: đường muối, tên quan viên phụ trách quản lý và kiểm tra muối ăn

“Dù sao cũng tham ô phi pháp, nhận hối lộ.” Thái Thượng Hoàng mỉm cười nói, “Lúc trẫm tại vị, thống hận nhất chính là lũ trộm cắp vơ vét mồ hôi nước mắt của dân. Càng tham thì càng muốn tham, lá gan đi theo lòng ham muốn nước lên thì thuyền lên, dù con có đem cả quốc khố đưa cho chúng, chúng cũng dám vui vẻ nhận. Nói đi, lần này là ai?”

“Trần điều là danh mục quà tặng mà Diêm vận sử A Lâm A Sơn qua mười lăm tháng tám thu được, mỗi hoàng kim tượng kỳ (bộ cờ tướng bằng vàng) đã có hai mươi bộ, đừng nói gì đến san hô, ngà voi vân vân.” Hoàng đế chắp tay về phía trước, “A mã, nhi tử hai năm qua chăm lo việc nước, đối với phương diện này đặc biệt nghiêm khắc, lập chí phải nhổ tận gốc này, nhưng nhiều lần bị những người không biết điều trong họ hàng thân thuộc làm cho tức nghẹn. Nhi tử trong lòng phẫn hận không có chỗ nói, lại không thể thổ lộ cùng Thái hoàng thái hậu, chỉ có thể tới hỏi ý Hoàng a mã.”

A Lâm A Sơn là em ruột của Thái hoàng thái hậu, triều đình đặc biệt phái đi Giang Nam giám sát đường muối, Thái Thượng Hoàng đích thân ngự phong Nhị phẩm đại viên (quan nhị phẩm). Quả nhiên người không cưỡng nổi hấp dẫn, ngày ngày trong tay tới lui hơn một ngàn vạn bạc, có thể giữ cho hai tay thanh liêm thật quá đỗi khó khăn. Thái Thượng Hoàng thở dài, giọng điệu mang vẻ nhạo báng, “Lần trước là Kế Thiện cữu cữu của con, bây giờ A Lâm A Sơn là cữu cữu của ta, thật khiến trẫm nở mày nở mặt a!” Dứt lời nghiến răng nói, “Bọn họ không sợ đục rỗng căn cơ Đại Anh ta, chúng ta cớ gì phải nhớ cốt nhục thân tình! Bất luận khi nào con đều phải nhớ kỹ cho trẫm, con là Hoàng đế, gánh vác hưng vong của cả quốc gia. Thiên tử phạm pháp còn luận tội như thứ dân, huống chi những ngoại thích không đáng kể kia!” (cữu cữu: cậu, em trai của mẹ)

Hoàng đế đã nắm chắc, thả quả tim về lại trong bụng, đáp, “Lời Hoàng phụ dạy bảo nhi tử không dám quên, chỉ là sự tình liên quan đến họ nhà Tháp Lại thị, nhi tử e sợ xử lý không thỏa đáng, sẽ làm mất mặt Lão Phật Gia.”

“Hậu cung không được can chính, đây là quy củ tổ tông để lại. Con cứ chiếu theo tổ chế mà làm, Thái hoàng thái hậu cũng không thể trách con.” Thái Thượng Hoàng lồng ống tay áo nói, nói xong lại rẽ ngoặt, “Dĩ nhiên, pháp lý không ngoài nhân tình, có thể uyển chuyển một chút thì tận lực uyển chuyển chút đi! Tháp Lạt thị đánh gãy xương thì còn liền gân, có họa cùng chịu thôi! Dù sao cũng là trưởng bối, để cho bà an hưởng tuổi già, cũng là đạo hiếu của của cháu trai mà con nên làm.”

Hoàng đế đã được Thái Thượng Hoàng cho phép, tiếp theo làm thế nào chỉ là mức độ, là làm nặng hay là làm nhẹ thì xem ý tứ của Lão Phật Gia. Có họa cùng chịu lời này không sai, cũng đã chạm vào trái tim hắn, không thể làm cho bà tỉnh thần hắn còn khinh thường sử dụng đây! Chỉ là cảm thấy khó chịu, quan hệ giữa bà cháu gay gắt đến vậy, thật sự không phải ý định ban đầu của hắn. Hắn yêu huynh quý đệ, nào không muốn đối xử tốt với tổ mẫu chứ? Nhưng bà bá chiếm quá rộng, lớn tuổi mà không chịu nhận già, không hề có suy nghĩ an hưởng tuổi già không hỏi thế sự. Đến cuối cùng ép hắn trở mặt, hắn cũng đành phải nắm lấy cơ hội cho bà một đòn phủ đầu thôi.

Nói chuyện đi đến cửa Đạm Ninh Cư, đúng lúc bắt gặp tiếng đọc sách lanh lảnh bên trong, là Hoàng thái hậu đang dạy Đường Nhĩ Đóa đọc “Tam Tự kinh”. Hoàng đế trong lòng đã tính toán từ trước, nhân lúc Thái hậu đang có đây, đem ý tưởng hôm qua của hắn ra trưng cầu ý kiến của cô ta. Đôn Kính Hoàng quý phi là cô cô của Thái hậu, Thái hậu nhất định sẽ cực lực thúc đẩy chuyện này. Nghe nói Hoàng quý phi cùng Cao Hoàng đế rất ân ái, Cao Hoàng đế băng hà cũng có liên quan đến chuyện Hoàng quý phi mất. Một đôi yêu nhau đến vậy, sau khi chết lại bị ép phân ly, cũng thật khiến lòng người chua xót. Lúc ấy Hoàng phụ làm như vậy, khẳng định không thể thiếu nguyên nhân là Thái hoàng thái hậu. Vốn dĩ hết thảy mọi chuyện đều tùy ý bà, là chính bà không biết đủ, vậy thì chớ trách ai khác.

Hắn vào điện nhìn vào trong noãn các phía đông, Thái hậu hôm nay phá lệ mặc một kiện phượng bào đỏ thẫm kim tuyến thêu vân, trên đầu đoan đoan chính chính đội điền tử đính ngọc bích khảm châu hoa điệp, nghiêng người dựa vào bàn, đang chỉ từ ngữ trong sách. Hoàng đế mặt chứa ý cười, đi lên quét tay áo cúi chào, “Thái hậu năm mới hạnh phúc, nhi tử xin thỉnh an ngài.”

Thái hậu nghe tiếng xoay đầu lại, vội chỉnh thân mình ngay ngắn, nói, “Hoàng đế đến đấy à? Năm mới đừng đa lễ.” Chỉ cái ghế nói, “Ngồi đi, Hoàng hậu khỏe chứ?”

Hoàng đế đáp vâng, “Tạ Thái hậu thăm hỏi, Hoàng hậu hết thảy đều tốt. Hôm nay hậu cung mở tiệc chiêu đãi mệnh phụ, nàng ấy không đến được, chuẩn bị ít đồ để nhi tử mang đến, đều đặt ở đằng trước! Còn nói với nhi tử, mười lăm tháng giêng phải đến viên thăm Thái hậu, nhờ nhi tử thay mặt hỏi thăm Thái hậu.”

Thái hậu liếc nhìn Thái Thượng Hoàng, hé miệng cười nói, “Hoàng hậu có lòng, lúc chỉ hôn cậu đã nói cô ấy chu đáo, quả nhiên. Vẫn là Côn Hòa Đài giáo dưỡng tốt, một điểm cũng không tệ.”

Hoàng đế nghe cô ta ân cần nhỏ nhẹ, một cái nhăn mày một tiếng cười kia có bảy tám phần tựa như Tố Dĩ. Trước kia hắn thật sự chán ghét điệu bộ này, hiện tại lại không phải. Có lẽ cách nói yêu ai yêu cả đường đi không sai, nhìn cô ta liền nhớ lại Tố Dĩ của hắn, tâm tĩnh lại, cũng phá lệ hòa khí hẳn lên.

Đường Nhĩ Đóa thấy người mặc long bào, miệng hô Nhị ca ca, đoạn nhảy xuống dưới. Hoàng đế sợ con bé ngã, vội đi đến đỡ. Ôm vào trong ngực vừa đung đưa, vừa hỏi việc bài vở hỏi nữ hồng, người con bé tuy nhỏ, nói chuyện lại rõ ràng mạch lạc. Thái hậu sợ con bé quấn Hoàng đế, giương giọng gọi ma ma vào dẫn con bé đi. Hoàng đế bấy giờ mới rảnh rỗi trở lại chuyện chính, hướng lên trên hơi khom người nói, “Một ngày đông chí nhi tử đến điện Phụng Tiên tế tổ, nhìn thấy bên cạnh giường ngọc của Cao Hoàng đế treo bức họa của Đôn Kính Hoàng quý phi, trở về trong lòng vẫn luôn có một suy nghĩ, hôm nay đến là muốn nói với Hoàng phụ, Hoàng ngạch niết.”

Thái hậu nghe thấy Hoàng đế nhắc đến Hoàng quý phi, ánh sáng trong mắt bỗng chốc ảm đạm xuống. Thái Thượng Hoàng liếc nhìn cô ta một cái, thoáng khựng lại nói, “Là suy nghĩ gì, con nói trẫm nghe.”. đam mỹ hài

Hoàng đế đáp, “Suy nghĩ của nhi tử, sợ là có chút nghịch lại ý chỉ của a mã lúc trước… Hoàng quý phi nửa đời đau khổ, sau khi thành tiên một mình cô quạnh chôn cất ở bên ngoài Hoàng lăng, thật sự là đáng thương. Quan điểm của nhi tử, bà dầu gì cũng là nguyên phi chính phòng của Cao Hoàng đế, không được vào Hoàng lăng lại danh không chánh. Nhi tử muốn truy phong Hoàng quý phi làm Hoàng hậu, hơn nữa xây bảo đỉnh dời vào Hiếu lăng tòng táng, không biết ý a mã thế nào?”

Thái hậu nghe vậy khẳng định là vui mừng, lau nước mắt nói, “Cậu nghĩ thật chu toàn, ấy mà hiểu rõ tâm nguyện mấy chục năm của ta.” Xoay người lay lay Thái Thượng Hoàng, “Lan Chu, niệm tình Hoàng đế có hiếu tâm, chàng đồng ý đi!”

Thái Thượng Hoàng trầm ngâm sau một lúc lâu, gật đầu nói, “Trẫm khi ấy tuổi trẻ nông nổi, quyết định này hiện tại xem ra đúng là cực kỳ thiếu sót. Hiện thời nếu con đã đề suất, vậy thì làm đi! Quy chế cũng đừng thấp, ngang với Thái hoàng thái hậu. Dầu gì cũng đã làm, thì làm cho vẹn toàn.”

Hoàng đế thở ra một hơi dài, lại một kế hoạch làm thỏa mãn tâm nguyện, xem ra bây giờ hoàn toàn đã có lợi thế kiềm chế Thái hoàng thái hậu, chuyện của Tố Dĩ hẳn là không thành vấn đề rồi. Tạm thời có thể trì hoãn một chút, không cần phải gấp gáp xin ý kiến của Thái Thượng Hoàng. Ngộ nhỡ biến khéo thành vụng, trái lại không tốt.

Hắn phóng mắt nhìn ra bên ngoài, thái dương chiếu lên tuyết đọng tại góc tường lấp lánh phát quang. Trong lòng có người yêu, một khắc không gặp liền nóng ruột nóng gan. Ngặt nỗi trước mắt không quẳng việc đi được, chẳng hay lúc này nàng ở nhà làm gì. Hắn cười cười, hắn đúng là không hàm súc dịu dàng được như Việt Vương Tiền Lưu. Nếu nàng trì hoãn trở về, hắn dứt khoát sẽ đến Tố gia đón nàng về. Hai người dạo bước trên đường ruộng một chút, xem như là an ủi cho nàng dạo này phải lo lắng đề phòng vậy!