Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1451: Triệu Ngọc Dao



Mấy người Triệu Húc tới, đương nhiên khiến không ít người chú ý.

Tuy trong số họ có vài người trước đây đã gặp Triệu Húc, nhưng đây là lần đầu tiên thế tử A Linh của Triệu Húc và Vân Trân lần đầu xuất hiện.

Bởi vậy, bọn họ vừa đến, rất nhiều người đều nhìn bọn họ, hoặc là tìm hiểu, hoặc là cảnh giác, hoặc là muốn lấy lòng nịnh bợ.

Triệu Ngọc Dao vốn đang bất mãn vì phò mã Vương Tử Anh cứ nhìn cung nữ rót trà đương nhiên cũng thấy Vân Trân và Triệu Húc. Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Trân, trong đôi mắt được trang điểm xinh đẹp hiện lên một tia oán hận.

Đúng vậy, là hận.

Rất hận Vân Trân đứng cạnh Triệu Húc.

Nàng ta thật sự không hiểu, nữ nhân thân phận đê tiện như cỏ dại ven đường kia ban đầu chẳng qua là nha hoàn quét rác của Ninh Vương phủ, nhưng cố tình sinh mệnh nàng lại ngoan cường cứ như cỏ dại, dù có bị dẫm đạp đả kích thế nào, cuối cùng nàng vẫn không ngừng sinh trưởng...

Nhiều năm như vậy.

Từ lần đầu gặp Vân Trân, Triệu Ngọc Da đã không thích nàng. Nàng ta luôn có cảm giác Vân Trân có loại khí chất khiến nàng ta rất khó chịu.

Đó là kiêu ngạo cùng cứng cỏi bất khuất.

Nhưng khí chất như vậy không nên xuất hiện trên một kẻ ti tiện như Vân Trân!

Cố tình, mấy lần xuống tay với nàng, nàng ta đều không thành công.

Bởi vậy, Triệu Ngọc Dao đương nhiên tức giận.

Đồng thời cũng rất hận Vân Trân.

Đặc biệt là bây giờ, nhiều năm trôi qua như thế, cuộc sống của nàng ta như một cuộn chỉ rối, từ công chúa Vân Hán Quốc cao cao tại thường thành tức phụ Vương gia, gả cho tên khốn như Vương Tử Anh.

Nàng ta biết trong cung ngoài cung có không ít người đều chê cười nàng ta, đem chuyện ở công chúa phủ thành trò tiêu khiển ở trà dư tửu hậu.

Nhưng khi trong những ngày tháng tồi tệ, nàng ta lại nhìn thấy nữ nhân từng bị nàng ta khinh thường, tra tấn dùng thân phận khiến ai nấy đều hâm mộ xuất hiện ở dạ yến cung đình.

Điều này bảo Triệu Ngọc Dao bình tĩnh thế nào nữa?

Đừng tưởng nàng ta không biết, nữ nhân trong hậu cung này, bao gồm mẫu hậu tôn quý của nàng ta, bọn họ đều xem thường nữ nhân xuất thân nô tịch này, cảm thấy nàng không xứng đứng chung chỗ với họ. Nhưng Triệu Ngọc Dao vẫn biết, trong số những người này, có bao nhiêu người hâm mộ tình yêu kiên định chưa từng thay đổi của Túc Vương Triệu Húc dành cho nàng?

Hắn thậm chí vì nàng, từ bỏ hoàng quyền phú quý!

Bọn họ hâm mộ, ghen ghét, nhưng lại không chịu thừa nhận!

Sẽ không ai chịu thừa nhận các nàng lại ghen ghét một nữ nhân xuất thân hèn mọn, mặc dù nữ nhân kia có được thứ các nàng mãi mãi đều không chiếm được!

Dù sao trong hoàng cung kim bích huy hoàng này, thứ không được dung thứ nhất chính là tình cảm chân thành, sẽ không ai chọn tình yêu thuộc về mình mà không suy tính.

Các nàng sẽ không thừa nhận!

Nhưng càng không thừa nhận, sẽ càng ghen ghét!

Nữ nhân kia mãi mãi sẽ không biết bản thân tại sao luôn bị bài xích.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Dao nheo mắt.

Xem ra, dù có qua bao lâu, nàng ta đều chán ghét nàng!

"Túc Vương điện hạ." Triệu Ngọc Dao cười lạnh, đi về phía Triệu Húc và Vân Trân.

"Ngọc Dao hoàng muội." Triệu Húc gật đầu.

Vân Trân nắm tay A Linh, đứng sau Triệu Húc, hành lễ với Triệu Ngọc Dao.