Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 11: Có tôi ở đây



Hôn nhau được một lúc thì cái tiếng nói của con thú nhồi bông kia lại văng vẳng bên tai cô.

[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, điểm vận khí được +10. Hiện tại kí chủ đang có 30 điểm vận khí!]

Nghe thông báo xong là Khương Tuệ Lương cũng từ từ rời khỏi cái nụ hôn dây dưa đó, nhưng bất chợt cô lại nhìn thấy trên đầu của Tạ Triết có một con số, là số 11.

Ủa nó là cái quỷ gì gì vậy?

Ngay lúc này Oa Oa liền nhanh chóng nói.

[Đó là mức độ hảo cảo của boss phản diện với kí chủ, chúc mừng kí chủ đã tăng được 1 điểm thiện cảm!]

Rồi là mừng dữ chưa? Hôn nhau đắm đuối vậy mà chỉ tăng được có một điểm thôi á? Rồi tới khi nào thì mới đủ điểm để không phải chết đây hả trời! Cái tên Tạ Triết này đúng là đồ sắt đá mà!

Có vẻ như Tạ Triết không thấu hiểu được nổi lòng của cô, anh chỉ nhìn thấy Khương Tuệ Lương đang bặm môi có chút không vui, đột nhiên anh lại xoa xoa eo của cô, nói:

- Ngoan, chút nữa tôi đưa em về phòng.

Khương Tuệ Lương ngơ ngác, ủa? Về phòng chi vậy ba? Tui đâu có nhu cầu về phòng đâu trời? Nói gì nghe lạ vậy?

Sau khi hôn nhau xong thì Tạ Triết cũng để Thổ Vưu lấy miếng vải trong miệng của Khương Tuệ Tĩnh ra. Vừa được tự do nói chuyện là cô ta liền la hét, làm cho những người có trong căn phòng này phải đinh tai nhức óc, nhưng rồi cũng ai đáp lại lời của cô ta cả.

Bây giờ Khương Tuệ Tĩnh mới bắt đầu run rẩy, nói:

- Tạ Triết... Anh muốn làm gì em vậy? Em là hôn thê của anh đó! Anh ở trước mặt em hôn chị gái của em... Rốt cuộc anh còn muốn gì nữa đây?

Nghe qua thì tưởng đâu chị em thân thiết lắm, nhưng ai đâu mà ngờ, nếu không phải Khương Tuệ Tĩnh đẩy cô vào thì cô làm gì có cửa vào được phòng của Tạ Triết chứ. Bây giờ chắc lại chuẩn bị tự mình tẩy trắng đây mà! .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

- Chị hai, cả chị nữa... Em biết chị và anh Âu Trực đang cãi nhau, nhưng chị cũng không nên quyến rũ hôn phu của em như vậy chứ. Rõ ràng chị biết em và Tạ Triết có hôn ước, chuẩn bị đính hôn, tại sao chị lại làm vậy với em?

Thấy chưa, cô nói có sai đâu, mục tiêu duy nhất của Khương Tuệ Tĩnh chính là đổ hết mọi tội lỗi cho cô mà. Tuy nhiên, nếu là Khương Tuệ Lương của kiếp trước thì cô còn nhẫn nhịn cho qua, nhưng kiếp này thì mơ đi cưng à!

Khương Tuệ Lương sau đó lại nhìn Khương Tuệ Tĩnh nói:

- Tĩnh Tĩnh, em nói gì vậy? Rõ ràng em nói người trong nhà có thể ngủ với nhau mà? Cho nên chị mới ngủ với Tạ Triết... Tĩnh Tĩnh, em... Bây giờ em nói gì vậy?

Khương Tuệ Tĩnh bắt đầu hoang mang rồi, cô ta còn trừng mắt nhìn cô, nói:

- Chị diễn cái gì vậy hả! Tôi đâu có điên mà để chị ngủ với hôn phu của mình chứ! Khương Tuệ Lương, rốt cuộc chị đã nói gì với Tạ Triết rồi?

- Tĩnh Tĩnh... Tĩnh Tĩnh đừng hung dữ như vậy... Chị sợ... Chị sợ...

Nói xong thì Khương Tuệ Lương run rẩy không ngừng, thiếu chút nữa là đã té xuống đất rồi ôm đầu khóc nức nở rồi. Nhưng cũng may là Tạ Triết đã ôm cô lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói:

- Ngoan, không sao cả. Tôi ở đây.

Nhưng có lẽ Tạ Triết không biết, cô nằm trong lòng của anh cười đến sung sướng, còn nếu người khác nhìn vào thì lại thấy cơ thể của cô đang run rẩy lẩy bẩy, nói không chừng là khóc đến thê lương mất rồi.

Hiển nhiên nhìn thấy cô gái của mình khóc như thế cũng làm cho Tạ Triết không vui, anh hướng đôi mắt đầy hận ý về phía của Khương Tuệ Tĩnh, lại nói:

- Đánh đi!

Thủy Nhai nghe qua cũng nhanh chóng gật đầu, cô ấy bước đến chỗ của Khương Tuệ Tĩnh, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, rồi nhanh chóng đưa tay đánh một cái *CHÁT* vào mặt của cô ta, làm cho Khương Tuệ Tĩnh phải kinh ngạc!

- Tiếp tục! Đến khi nào cô ấy dừng khóc mới thôi!

Thủy Nhai nghe lệnh hành sự, cứ mỗi khi Khương Tuệ Lương nức lên một cái là Khương Tuệ Tĩnh lại bị đánh một cái. Cái tiếng *Chát, chát chát* cứ như thế mà vang lên liên tục. Đương nhiên với sức lực của Thủy Nhai thì rất nhanh gương mặt của Khương Tuệ Tĩnh cũng bị sưng đỏ lên rồi. Đến đây Khương Tuệ Lương đã thấy đủ, cô liền biến thành một người chị gái tốt, nhỏ giọng nói:

- Tạ Triết đừng đánh Tĩnh Tĩnh nữa... Nếu như cha và dì Oánh biết sẽ đánh Lương Lương đó...

- Sẽ không ai đánh em đâu, có tôi ở đây, còn ai dám làm tổn thương em?

Câu nói này không chỉ để cho cô nghe, mà chính là lời cảnh cáo của anh dành cho Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh!

Sau đó Tạ Triết cũng để Khương Tuệ Lương ở lại, rồi cùng những người khác ra ngoài một chút.

Nhìn thấy anh đã đi xa thì Khương Tuệ Lương mới bày ra dáng vẻ thật sự của mình, cô ngồi bắt chéo chân nhìn hai người họ đầy sự vui vẻ nói:

- Thế nào? Cái cảm giác bị vu oan thú vị chứ?

- Chị... Chị dám làm như vậy với tôi sao? Chị không sợ cha sẽ đánh chết chị hả!

Khương Tuệ Lương lại cười nhạt một tiếng, cô bước đến chỗ của em gái nhỏ nhà mình, mạnh tay bóp chặt miệng của cô ta, lại nói:

- Vậy chắc em chưa biết rồi, lão già Khương Đạt Lệnh đó chỉ muốn tài sản của chị. Mà tài sản của chị đã thống nhất sẽ quyên vào những việc thiện nguyện, nếu như bây giờ ông ta giết chị, thì xem như tài sản mất trắng. Em nghĩ... Vì một đứa con gái như em, mà Khương Đạt Lệnh sẽ vứt bỏ tài sản nghìn đô sao? Ngu ngốc.

- Chị... Chị...

- Đừng gọi chị nữa, cho dù có gọi là bà nội thì cũng không thoát được nơi này đâu... Em gái à!

#Yu~