Cùng Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết Kết Hôn

Chương 2



Bản thân thật vất vả mới hoàn thành được một nửa mục tiêu cuộc đời, hiện tại một lần nữa trở về trước khi giải phóng.

Cảnh tượng “hòa thuận vui vẻ” như thế khiến Tạ Nghiên nhịn không được cảm khái trong lòng.

“Nghiên Nghiên nha, nhìn các con ân ái như vậy, ta và ba con an tâm rồi.” Mẹ Tạ hài lòng đánh giá đôi vợ chồng son thân mật này, tầm mắt dừng lại áo sơ mi rõ ràng lớn hơn một vòng trên người anh, tươi cười càng thêm xán lạn.

“Anh đã nói con rể chúng ta luôn đau lòng Nghiên Nghiên, em lại muốn tới đây xem một chút, quấy rầy hai vợ chồng son nghỉ ngơi.”

Cha Tạ trung niên dáng người mập ra, ngoài miệng oán trách mẹ Tạ, nhiều năm vợ chồng ăn ý làm cho Tạ Nghiên lần đầu tiên gặp bọn họ cũng có thể nhìn ra được.

Tạ Nghiên biết vợ chồng trước mặt là cha mẹ nguyên chủ, nhưng nhân vật này của anh nói dễ nghe một chút chỉ tính làm nam N, thật ra chính là một tiểu pháo hôi.

Nhiều nam phụ như vậy, tác giả làm sao có thể tốn bút mực miêu tả cảnh tượng bọn họ ở chung một nhà, cho nên đối với Tạ Nghiên mà nói vợ chồng trước mặt chỉ là người xa lạ, anh hoàn toàn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Đơn giản Hoắc Duyên Niên sợ Tạ Nghiên không thành thật ở trước mặt cha mẹ Tạ nói bậy gì đó, cố ý ôm Tạ Nghiên, kỳ thật trên tay âm thầm dùng sức đè eo Tạ Nghiên làm thế để cảnh cáo anh.

“Ba nói gì thế, hiện tại Tạ Nghiên cùng một chỗ với con, nhị lão nhất định thường xuyên nghĩ tới. Là con suy nghĩ không chu đáo, về sau nhất định thường xuyên mang Nghiên Nghiên trở về nhìn một chút.”

Bất luận ngữ khí hay là vẻ mặt của Hoắc Duyên Niên diễn đến một giọt nước cũng không lọt, nếu không phải Tạ Nghiên biết bộ mặt thật của tên này không chừng cũng bị lừa, chứ đừng nói đến cha mẹ Tạ cái gì cũng không biết.

Quả nhiên sau khi nghe Hoắc Diên Niên nói xong, cha mẹ Tạ tấm tắc khen Hoắc Duyên Niên nửa ngày, cơm cũng không ăn liền đi, nói không muốn làm bóng đèn của vợ chồng son hai người.

Chân trước người đi, chân sau Hoắc Duyên Niên liền khẩn cấp buông lỏng tay ấn eo Tạ Nghiên ra, bộ dáng cau mày kia phảng phất như tay đụng phải đồ vật gì không sạch sẽ.

Tạ Nghiên ôm nguyên tắc ít nói ít phạm sai lầm, không so đo chuyện Hoắc Duyên Niên ôm eo, ngồi ở đó vuốt ve áo sơ mi bị Hoắc Duyên Niên bóp nhăn.

“Làm không tệ, có thể nghĩ đến mặc quần áo của tôi tú ân ái, chuyện buổi sáng sẽ không so đo với cậu. Nhớ kỹ xem rõ thân phận chính cậu, lấy thái độ gì cùng nói chuyện với tôi.”

Hoắc Duyên Niên không dấu vết đảo qua eo Tạ Nghiên, nhớ tới xúc cảm vừa rồi, eo một người đàn ông nhỏ như vậy, Mạt Mạt sao có thể thích.

Nghe tiếng bước chân Hoắc Duyên Niên lên lầu, Tạ Nghiên đưa lưng về phía mặt đối phương lộ ra một tia ghét bỏ, sao lại mặc nhầm thành áo Hoắc Diên Niên?

Tạ Nghiên lớn lên ở cô nhi viện không chỉ biết nhìn sắc mặt của người lớn, cũng sẽ biết giả bộ ngoan ngoãn, anh là đứa nhỏ được nhân viên cô nhi viện yêu thích nhất. Cho dù là như vậy anh cũng chỉ có thể mặc quần áo cũ, thật ra những quần áo cũ để quá lâu cho dù là nhìn mới, đều sẽ có bọ ve hoặc là vi khuẩn khác, da Tạ Nghiên quá mẫn cảm, trên người thường xuyên nổi mẩn đỏ sưng lên một khối.

Cho nên Tạ Nghiên vẫn rất cố gắng làm mình có năng lực kiếm tiền không cần mặc quần áo cũ của người khác, cũng chính vì vậy nên từ tâm lý đến sinh lý của anh đều rất chán ghét mặc quần áo của người khác.

Nguyên bản anh nghĩ mình mượn thân thể người khác, quần áo của nguyên chủ cũng miễn cưỡng tính là của mình, nhưng sau khi biết là của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên bỗng nhiên cả người vặn vẹo, chất liệu áo tốt cùng làn da mỗi một lần ma sát đều làm anh cảm thấy khó chịu.

Nghe được tiếng đóng cửa trên lầu, Tạ Nghiên vội vàng trở lại phòng ngủ, ở trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mới có nhãn mác, thay quần áo Hoắc Duyên Niên xuống.

Trong phòng ngủ to như vậy chỉ có một mình Tạ Nghiên, không có ai thúc giục anh nữa.

Hoắc Duyên Niên cũng không biết làm gì, Tạ Nghiên biết đối phương không muốn gặp mình, thừa dịp không có người quấy rầy, anh yên lặng ngồi trên sofa đơn độc trước cửa sổ sát đất xuất thần nhìn phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài suy nghĩ về cuộc đời.

Tên nguyên chủ và tên của anh là hài âm, phát âm bất đồng, nhưng Hoắc Duyên Niên còn có cha mẹ nguyên chủ kêu mình phát âm rất rõ ràng chính là kêu Tạ Nghiên, tên thật của anh.

Tuy rằng không biết tại sao lại như vậy, nhưng ít nhất thân thể anh thay đổi, cái tên duy nhất thuộc về mình được bảo toàn, đáng vui mừng.

Tình tiết tiểu thuyết quá mức cẩu huyết, Tạ Nghiên nhìn không cẩn thận như vậy, nhưng trí nhớ của anh trí tốt, nhớ rất rõ ràng.

Tuổi thơ Hoắc Duyên Niên bất hạnh, lại bị mẹ kế phản bội bắt cóc, tuổi còn nhỏ chạy trốn tới cô nhi viện, gặp nữ chính Hàn Mạt Mạt ở đó. Hoắc Diên Niên mới tới rất được Hàn Mạt Mạt chiếu cố, mang đến cho Hoắc Diên Niên sự ấm áp, là ánh sáng thời thơ ấu của Hoắc Diên Niên.

Sau đó Hoắc Duyên Niên bị ông nội cường thế tìm thấy mang đi, thẳng đến khi trưởng thành hoàn toàn tiếp quản Hoắc thị, mới có thể bắt đầu tìm kiếm cô gái nhỏ nhớ mãi không quên, vì thế tìm được nữ chính.

Hoắc Duyên Niên tính tình cố chấp, chiếm hữu dục mạnh mẽ, còn thích ghen tuông, dây dưa nữ chính không buông, làm cho ấn tượng của nữ chính đối với hắn kém đến cực hạn.

Chờ Hoắc Duyên Niên phản ứng lại thì đã muộn, vì thế tìm được anh cũng chính là nguyên chủ.

Nguyên chủ và nữ chính là thanh mai trúc mã, cha mẹ đều là bạn bè quen biết quan hệ rất tốt.

Trong lúc điều tra Hoắc Duyên Niên vô tình phát hiện nguyên chủ thích nữ chính nhưng không dám tỏ tình. Dựa vào kỹ xảo đàm phán cao siêu cùng nguyên chủ đạt thành giao dịch, Hoắc Duyên Niên cùng nguyên chủ kết hôn.

Thứ nhất làm mọi người cho rằng hắn tìm được tình yêu đích thực sẽ không tiếp tục dây dưa nữ chính, thứ hai có thể mượn gia đình nguyên chủ cùng nữ chính liên hệ mật thiết.

Hoắc Duyên Niên có thể thường xuyên nhìn thấy nữ chủ, nước ấm nấu ếch, từng bước từng bước từ bên cạnh nam chính cướp đi nữ chính.

Đương nhiên phản diện cuối cùng trong tiểu thuyết cơ bản không có kết cục gì tốt đẹp. Mục đích cuối cùng của nguyên chủ và phản diện bại lộ sau đó bị nam chính thiết kế chìm tàu, cùng nhau chết trên biển.

Tạ Nghiên luôn luôn tiếc mạng. Hơn nữa anh cũng không thích nữ nhân, nếu xuyên đến trên người nguyên chủ, anh tuyệt đối không tham dự cẩu huyết N quan hệ.

Bên nữ chính đừng nói là nam chính, toàn là một đám nam phụ mỗi người không phải dễ chọc, anh vẫn nên trốn ở góc ăn dưa thành thành thật thật là tốt rồi.

Ăn dưa, xem kịch là một trong những niềm vui không nhiều của cuộc sống, Tạ Nghiên vẫn rất vui vẻ.

“Tạ Nghiên.”

Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh khiến Tạ Nghiên đang suy nghĩ hoảng sợ, trong mắt kinh ngạc không kịp che giấu, quay đầu liền nhìn thấy Hoắc Duyên Niên không biết từ lúc nào đứng bên cạnh anh.

Không thể không nói khuôn mặt Hoắc Duyên Niên thật sự rất đẹp trai, là loại đàn ông trưởng thành mà Tạ Nghiên thích nhất.

Hoắc thị khổng lồ dưới sự quản lý của hắn càng thêm phát triển mạnh mẽ, tất cả nhân viên đều cúi đầu nghe theo mệnh lệnh, có thể thấy được tài trí của Hoắc Duyên Niên không thể nghi ngờ, về phần khí thế của hắn càng bức người, thường là người chưa tới tim cũng đã run rẩy.

Đáng tiếc một tổng tài bá đạo như vậy là một người thiểu năng trí tuệ trong tình yêu. Tạ Nghiên suy nghĩ quá mê mang không chú ý tới khí thế của đối phương, hiện tại phản ứng lại thì anh và Hoắc Duyên Niên đứng quá gần, cả người không được tự nhiên.

Trầm mặc đứng lên, Tạ Nghiên lui về phía sau hai bước nhỏ kéo dài khoảng cách, chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn Hoắc Diên Niên, ngữ khí mềm mại, thật cẩn thận hỏi: “Có việc gì sao?”

Người trước mắt giống như vật nhỏ bị bóp cổ, nếu ở thường ngày Hoắc Duyên Niên sẽ không có hứng thú hù dọa loại người này, nhưng người này là tình địch của hắn.

Thấy thế hắn cũng không thu lại khí thế của mình, giọng điệu nói chuyện ương ngạnh mười phần: “Áo sơ mi của tôi bị cậu mặc ở đâu rồi? ”

“Treo… Tủ quần áo… Bên trong…” Tạ Nghiên mang theo run rẩy mà trả lời, không dám đối diện với Hoắc Duyên Niên nữa.

“Cầm ném đi, quần áo cậu mặc rồi còn đưa tôi mặc nữa sao?” Hoắc Duyên Niên nhìn không sót bả vai đang run rẩy Tạ Nghiên, hù dọa tình địch của mình, trong lòng hết sức sảng khoái, “Nhớ rõ chuyện cậu hứa với tôi, chỉ cần ngày mai dẫn Mạt Mạt về ăn cơm, chuyện đêm qua cậu không về nhà coi như xong. ”

Hoắc Duyên Niên không rõ tại sao Tạ Nghiên ngay cả dũng khí đối mặt với hắn cũng không có, làm sao trở thành ca ca mà trong lòng Mạt Mạt có thể dựa vào.