Cùng Phong Đô Đại Đế Thành Hôn Sau Đó Tôi Liền Hot

Chương 9



Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa to tầm tã.

Khách sạn an tĩnh lúc này khe khẽ vang lên những tiếng thầm thì to nhỏ, mà những thanh âm này cũng rất kỳ quái.

Rõ ràng bạn có thể nghe thấy những âm thanh này rất rõ ràng, nhưng khi cẩn thận lắng nghe, những cái âm thanh đó tựa như bị bịt kín bởi một tầng vải cách âm thật dày, khiến cho âm thanh bên tai, trở nên mơ hồ.

Ngay sau đó, liền nghe được một ít tiếng lộc cộc, như là có rất nhiều đứa con nít chạy tới chạy lui ở hành lang, ở trần nhà, ở vách tường phát ra âm thanh nặng nề.

Giữa những đống gạo chưa được nấu chín trên mặt đất xuất hiện những dấu chân lớn nhỏ, đôi khi còn có những dấu vết của bàn tay.

Sau đó, bồn hoa bên cạnh những hạt gạo, bị một đôi tay vô hình chậm rãi di chuyển.

Bồn hoa được đặt ở vị trí cũ đã lâu,khi di chuyển,một vệt nây đen kéo dài từ đáy bồn đến trước cửa phòng.

Gạo sống bị đổ đầy tới đây, nhưng qua đoạn đó liền không còn, bồn hoa cũng chỉ có thể bị dịch đến nơi đây.

Nâng mắt nhìn qua, phía trên gạo sống, tất cả đều là dấu chân tán loạn.

“Thùng thùng!”

Có tiếng bước chân của ai đó đi lên lầu.

Mà vừa mới những âm thanh quỷ dị đang ầm ĩ thì đột nhiên im bặt.

Vài thứ kia cuốn rúc ở góc, giấu mình ở bên trong khe hở, đồng thời chỉ hé một con mắt ra nhìn chằm chằm bên ngoài.

“Chúng nó” tựa hồ rất sợ hãi nam nhân trước mặt này, lại tựa như căm hận hắn.

Hai loại cảm xúc đối lập lẫn nhau đánh sâu vào, đem khuôn mặt của “Chúng nó” vặn vẹo thành chiêu bánh quai chèo,cổ vặn theo một góc 45 độ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người đàn ông.

Phảng phất như chỉ cần người đàn ông này một khi ngã xuống, liền sẽ trở thành đồ ăn của “Chúng nó”ngay lập tức bị tổ ong nảy lên tới cắn nuốt máu thịt của hắn.

Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nềngừng lại.

“A!”

Một tiếng cười lạnh vang lên giữa không gian trống vắng.

Âm thânh vang lên, lại làm cho đồ vật bên trong khe hở trở nên kinh hoảng thất thố mà chạy trốn tán loạn.

——

“Đông —— đông ——”

Tiếng đập cửa vang lên.

Một tiếng một tiếng, không ngại mệt mỏi mà đánh lên cánh cửa gỗ.

Mà Thẩm Hoặc trong phòng lúc này ngủ đến vô cùng thơm ngọt, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn vùi ở bên trong ổ chăn mềm mại,ngủ đến mức đỏ bừng khuôn mặt.

Cho dù tiếng đập cửa ở ngoài như muốn lấy mạng, căn bản không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.

Đồ vật ở bên ngoài đã có chút tức giận, mà đổi từ gõ cửa thành đập cửa, âm thanh càng lúc càng lớn.

Mỗi lần "nó" gõ cửa sẽ có một ít tro bụi rơi xuống, cánh cửa lung lay như sắp đổ. Chỉ cần dùng sức mạnh thêm chút, cánh cửa sẽ thật sự bị phá tan tành.

Thẩm Hoặc ——

Thẩm Hoặc rốt cuộc cũng bị đánh thức, buồn ngủ nhập nhèm mà xoa xoa đôi mắt.

Nghe được bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh gõ cửa đều đều.

Thử hỏi có người nào gõ cửa lại quan trọng nghi thức như thế, còn chọn kiểu gõ tam trường một đoản(ba dài một ngắn)không may mắn này.

Tìm chết sao? Cậu vốn có tật khó chịu khi rời giường,căn bản không nghĩ tới vấn đề kì quái này.

Ngữ khí cực kỳ bực tức mà quát: “Ai a!”

Bên ngoài tiếng đập cửa, rốt cuộc dừng lại.

“Thẩm Hoặc, là tôi.”

Nghe âm thanh chừng là một ông bốn năm chục tuổi, nhưng khi ông ta hạ giọng nói ra những lời này, Thẩm Hoặc nghe được tiếng “Tư tư”, cuối cùng biến thành một tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Sắc nhọn chói tai.

Cái đầu lúc đầu vốn đang mong lung của Thẩm Hoặc, nháy mắt trở nên thanh tỉnh.

Lúc này, không biết vì sao đèn trong phòng bị cái gì đóng lại, trước mắt một mảnh đen nhánh, chỉ có một ánh sáng màu đỏ quỷ dị phát ra từ đèn lồng kia.

Cậu ấn sáng màn hình di động, nhìn thời gian, vừa mới quá rạng sáng 1 giờ.

Đã trễ thế này, tất cả mọi người vất vả cả một ngày, đã sớm ngủ, sao có thể còn có người dở hơi nửa đêm đến gõ cửa chính mình thế này chứ?

“Thẩm Hoặc cậu mở cửa, tôi có lời rất quan trọng muốn nói cậu”

Mỗi lần thứ bên ngoài nói xong một câu sẽ có tiếng hét phụ nữ chói tai ngay sau đí, tiếng nói càng lớn tiếng hét càng bén nhọn.

Thẩm Hoặc cẩn thận mà trả lời: “…… Vương đạo?”

“Đúng vậy, là tôi.”

Bên ngoài đồ vật kia nghe thấy Thẩm Hoặc trả lời nó, vội vàng thừa nhận thân phận của bản thân.

Thẩm Hoặc ánh mắt hơi đảo, khóe miệng cong lên một cái độ cung.

Cậu nhẹ giọng nói: “Chính là đạo diễn Vương đã trễ thế này, ngài như thế nào còn chưa ngủ a, là tăng thêm tiền lương cho tôi sao?”

“Đúng vậy, cậu mau mở cửa.”

Thẩm Hoặc âm thanh lúc này có chút ngượng ngùng, “ấy như vậy thì ngại quá ông định cho thêm nhiều ít a?”

“Chỉ cần cậumở cửa, muốn bao nhiêu cũng đều được cả.”

Bên ngoài đồ vật kia bắt đầu dụ dỗ Thẩm Hoặc, hơn nữa cho Thẩm Hoặc một cái mục tiêu không xác định.

Mục tiêu này có khả năng khiến người ta sinh ra dục vọng tham lam vô cùng với sự hưng phấn muốn thử, dục vọng sẽ thúc đẩy con người, che mờ đôi mắt, chạy đi mở cửa cho thứ không biết người hay quỷ ngoài kia

Nhưng đáng tiếc……

“Nó” tìm lầm người.

Thẩm Hoặc ánh mắt cực kì hưng phấn, ngôn ngữ lại do do dự dự.

“Chính là, như vậy đối những người khác có phải hay không không tốt lắm a, dù sao thì bọn họ cũng điều là tiền bối của tôi...”

Cậu blah blah vòng một vòng lớn, hoàn toàn không có ý định mở cho thứ ngoài kia.

Có thể cảm nhận được đồ vật bên ngoài, đã dần dần mất đi kiên nhẫn, bắt đầu càng thêm mãnh liệt mà đập màn mạnh vào phòng Thẩm Hoặc.

Mà trước đó Thẩm Hoặc nghe được tiếng thét chói tai của người phụ nữ trở nên càng lúc càng lớn càng thô, đến cuối cùng biến thành âm thanh lộc cộc lộc cộc.

Thật giống như một người bị chết đuổi,cổ họng bị một lượng nước lớn tràn vào,không khí còn sót lại trong phổi xuyên qua làn nước vọt tới khoang miệng, đến đầu lưỡi thì bắt đầu vơ

Thẩm Hoặc càng thêm khẳng định đồ vật bên ngoài, căn bản không phải Vương đạo!

Nhưng cậu hiện tại cũng không biết cái thứ ở bên ngoài đến tột cùng là cái gì.

Làm Thẩm Hoặc cảm thấy kỳ quái chính là nó vì cái gì không chủ động tiến vào, còn giống một học sinh tiểu học ngoan ngoãn mà đứng bên ngoài gõ cửa?

Chẳng lẽ là lực lượng nào đó trong khách sạn hạn chế nó nên không dám chủ động tiến vào, chỉ có thể chờ chủ nhân căn phòng chủ động mời nó đi vào?

Cũng không biết, có phải hay không Thẩm Hoặc ngày này gặp được đủ loại sự tình quỷ dị quá nhiều, cậu luôn có thể nhớ tới nơi sâu thẳm trong ký ức một ít chuyện nhỏ vụn vặt.

Cậu nhớ tới quê mình có cách nói như này.

Cánh cửa nhà ngươi chính là tuyến ngăn cách hai giới âm dương, chân trước dương, sau lưng âm, quỷ quái đều không thể bước vào được.

Một số thứ không sạch sẽ muốn bước vào nhà ngươi, sẽ mô phỏng tiếng nói của người thân hoặc người quen, dụ dỗ người cắn câu, khiến người chủ động mở cửa.

Cái này gọi là【 đáp lời】, dân gian lại kêu là đáp lời quỷ.

Ba tiếng đập dài một tiếng đập ngắn vang lên đánh gãy hồi ức của Thẩm Hoặc lúc này.

Thẩm Hoặc hít sâu một hơi.

“Gõ con mẹ mày chứ ở đấy mà gõ, còn thử gõ nữa một lần nữa xem…… mày đã là đoản mệnh từ lâu rồi,còn muốn tìm đánh, nửa đêm canh ba giả giọng của đạo diễn, hù dọa ai vậy hả! Nhanh chân mau cút đi, mẹ mày!”

Thẩm Hoặc cố ý đem âm thanh quát thấy lớn, làm bộ bị lừa mà tức giận, trong miệng đều là những lời thô tục mắng chối chết, ngay cả bản thân cậu nghe xong cũng thấy xót xa dùm thứ ngoài cửa.

Nhân gia người ta thật vất vả ra ngoài làm ăn, cố tình lại gặp phải một tên mỏ hỗn chửi không kịp vuốt mặt.

Hiện tại làm quỷ cũng thật không dễ dàng.