Cùng Quân Đi Về

Chương 29



Edit: Siu Nhơn Mèo
“Nam tuần năm ngoái, trong xe ngựa lúc trên đường về, Người nói nô tài là… người của Người.”
Tám mươi lăm, thương lượng.

“Tìm bổn cung?” Hoàng hậu ngưng lại bàn tay đang rải thức ăn cho cá, sau đó lắc đầu, “Lão tìm bổn cung làm gì? Bổn cung không tiện gặp nam tử bên ngoài, từ chối đi.”

“Nương nương.” Cung nữ đang đấm bóp vai cho nàng là Minh Nguyệt, vừa mới từ Liễu phủ nhập cung làm cung nữ bên người, “Nô tỳ biết nương nương không muốn dính dáng nhiều đến triều đình, nhưng nương nương lại không lo cho mình, thì cũng phải suy nghĩ một chút cho tiểu thiếu gia chứ ạ.”

Tiểu thiếu gia mà Minh Nguyệt nhắc đến là đệ đệ ruột của Hoàng hậu nương nương, vừa tham gia xong khoa cử năm nay, mặc dù không đỗ trạng nguyên, nhưng vẫn đề tên ở vị trí thứ hai trên bảng vàng.

Hoàng hậu thở dài một hơi: “Bổn cung có giúp thì cũng chỉ giúp được một đoạn thời gian thôi, đâu giúp được một đời, nếu bổn cung mất, chẳng lẽ nó lại không chống đỡ được cho Liễu phủ?”

“Nương nương!” Minh Nguyệt hờn giọng, “Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, đừng bẻ gãy phúc phận của mình ạ.”

“Ở đây chẳng có ai, ngươi biết bổn cung không để ý những thứ này mà.”

Minh Nguyệt cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng Hoàng thượng không có dự định sau này sẽ nạp thêm người mới vào cung nữa, sao nương nương không nắm chắc cơ hội chứ? Lần nào cũng lãnh lãnh đạm đạm, bọn nàng nhìn vào ai cũng thấy sốt ruột.

“Nương nương người cũng đừng quá khắt khe với thiếu gia, nếu người có thể giúp thiếu gia đứng vững gót chân, nô tỳ nghĩ những chuyện sau này thiếu gia sẽ có thể làm tốt.”

“Không phải bổn cung khắt khe, chỉ là…” Hoàng hậu nói được đến nửa thì không nói tiếp, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Đi thỉnh Hoàng thượng đến đi, việc này bổn cung muốn thương nghị cùng Hoàng thượng.”

Minh Nguyệt vui mừng ra mặt, hơi khom gối: “Vâng, nô tỳ đi ngay ạ, nương nương người cũng mặt đẹp thêm chút.”

Hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Minh Nguyệt, có gì đâu mà mặt đẹp cơ chứ?
Tám mươi sáu, phải tị hiềm.

“Hoàng hậu có chuyện tìm trẫm?”

“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.” Hoàng hậu được Minh Nguyệt nâng dậy, nhìn thấy Thẩm Ngôn đi theo sau Lục Uyên, lặng lẽ gật đầu với hắn.

Thẩm Ngôn vội vàng tránh né, cũng đáp lễ lại.

“Thần thiếp có một việc muốn thương thảo với bệ hạ.”

Lục Uyên gật đầu, biểu thị mình đã hiểu, y bước vào tẩm cung của Hoàng hậu, Thẩm Ngôn tự giác dừng bước trước bậc cửa. Lục Uyên có chút bắt đắc dĩ mà lắc đầu, nhưng ở đây nhiều người hỗn tạp, y cũng không tiện nói gì.

Sau thời gian một chung trà, cửa tẩm điện lại được mở ra, cung nhân xung quanh đều lén nhìn, nhưng thấy hai người vẫn y quan chỉnh tề thì không khỏi có chút thất vọng.

Nếu nói đến tình hình của hơn một năm nay, Hoàng thượng đến hậu cung thì hầu như cũng chỉ đến chỗ này của Hoàng hậu, nhưng tới cùng có thị tẩm hay không, trong lòng mọi người cũng không rõ được, hơn nữa bụng của Hoàng hậu cũng không thấy có động tĩnh gì.

Thẩm Ngôn lại lần nữa tránh đi Hoàng hậu ngầm hành lễ, theo Lục Uyên ra khỏi Trường Nhạc cung.

Lục Uyên bình lui hết người xung quanh, chỉ giữ lại Thẩm Ngôn.

“Nào, nói trẫm nghe xem, ngươi trốn ở cửa là nghĩ thế nào vậy?”

Chợt nghe Lục Uyên nói thế, Thẩm Ngôn hơi mờ mịt, cẩn thận nghĩ lại mới hiểu được Lục Uyên đang chỉ việc gì.

“Hửm? Trẫm và Hoàng hậu có gì đáng để ngươi tị hiềm?”

“Nhưng… Là Người bảo nô tài chú ý một chút mà.” Thẩm Ngôn nhất thời có hơi tủi thân.

“Trẫm nói vậy khi nào?” Lục Uyên càng thêm giận, nhướng mày, y thấy Thẩm Ngôn đứng ngoài cửa thì trong lòng rất khó chịu, không chừng lúc đó lòng Thẩm Ngôn cũng chua xót.

“Xe, trên xe ngựa ạ.”

“Lúc nào?” Lục Uyên nhớ không ra.

Thẩm Ngôn cũng biết y hằng ngày nhiều việc, chắc chắn nhớ không nổi: “Nam tuần năm ngoái, trong xe ngựa lúc trên đường về, Người nói nô tài là… người của Người.” Nói đến đây mặt Thẩm Ngôn vẫn còn đỏ lựng.

Cho nên không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, phải biết tị hiềm.

Lục Uyên: “…” Đây có tính là y tự bê đá đập châm mình không vậy?
Tám mươi bảy, uy nghiêm của Hoàng hậu.

Lúc gặp Nhạc thừa tướng, Hoàng hậu mặc triều phục, ngồi trong chính điện Trường Nhạc cung, có vẻ cực kỳ đoan trang khí thế.

Nàng không trang điểm đậm, chỉ tô sơ lông mày, nhưng hợp với triều phục lại tạo nên quý khí, mặt mày mặc dù nhẹ nhàng nhưng cũng khiến cho Nhạc Thừa Tắc không dám lỗ mãng.

Cung cung kính kính thỉnh an Hoàng hậu xong, Nhạc Thừa tắc lúc này mới nói rõ mục đích đến.

Hoàng hậu thổi thổi nước trà, lúc đậy lại nắp chén trà, Nhạc Thừa Tắc nghe được tiếng vang lanh lảnh: “Ngươi nói… Ngươi muốn xin bổn cung cầu tình cho Lệ phi trước mặt Hoàng thượng?”

“Vâng, vâng. Từ nhỏ lão thần đã hiểu rõ đứa con này nhất, thấy bộ dáng hiện giờ của nó thật sự khiến lão thần đau đớn tận tâm can. Nương nương cũng là người làm mẹ, tất nhiên cũng có thể hiểu nỗi khổ trong lòng lão thần.”

Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn lão: “Không, bổn cung không hiểu.”

Nhìn Nhạc Thừa Tắc bị nghẹn họng, Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Bổn cung không sinh ra được nữ nhi lẳng lơ như vậy.”. Truyện Điền Văn

Minh Nguyệt đứng một bên khẽ cau mày, sao nương nương phải nói vậy? Nàng đang chọc giận Nhạc Thừa Tắc?”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Thừa Tắc chợt lóe lên tia tức giận, nhưng lập tức bị lão đè nén xuống.

“Nương nương cần gì phải như vậy? Lệ phi có ra sao cũng không vượt được người… xin Hoàng hậu nương nương giơ cao đánh khẽ, thả cho tiểu nữ một con ngựa đi ạ.” Nhạc Thừa Tắc giờ đây lại cho rằng việc này là do Hoàng hậu nương nương thầm thì bên gối với Hoàng thượng, nữ nhi của lão vốn không thông dâm có thai với người khác, bằng không Hoàng hậu có lẽ đã xử trí Lệ phi thẳng tay rồi.

“Nhạc Thừa Tắc.” Hoàng hậu nhấp một hớp trà, chậm rãi nói: “Ngươi ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Ngươi sẽ cứu mạng tình địch của mình sao? Bổn cung cũng không độ lượng đến thế, hậu cung của Hoàng thượng… Chỉ có mỗi mình bổn cung mới tốt!”

Những người trong chính điện cũng không chú ý tới, lúc này có một bóng người lén lút từ sau tấm bình phong trong chính điện thối lui ra ngoài, bước đi vội vã.

“Điện hạ! Điện hạ!” Lão thái giám đuổi theo không kịp mà thở hồng hộc, người đứng phía sau nghe trộm chính là Lục Kiêm trùng hợp đến thỉnh an mẫu hậu.

“Tại sao mẫu hậu phải làm người chịu tội thay? Rõ ràng phụ Hoàng Người cũng không có —— ” Lục Kiêm vung ống tay áo, ngón tay chỉ về phía Hà Thanh điện xa xa.

“Ấy ấy ấy!” Lão thái giám gấp đến độ giậm chân, “Điện hạ, không thế nói thế được đâu ạ.”

Khuôn mặt nho nhỏ của Lục Kiêm tràn đầy tức giận: “Cô phải đi tìm phụ Hoàng để hỏi rõ ràng!”