Cùng Trời Với Thú

Chương 333: Mị quỷ công kích



Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước nghe nói qua mị quỷ.

Chúng nó cũng không phải là sinh linh nào đó, mà là một loại oán tăng do thời gian lắng đọng lại sau đó hấp thu vạn vật thế gian ngưng tụ mà thành. Chúng nó du đãng ở trong biển thời gian, kết thành đàn đội xuất hiện, dùng tiếng ca phiêu miểu, khuôn mặt mỹ lệ dụ hoặc người tu luyện, dụ hoặc bọn họ đến trong biển thời gian, nam nhân bị chúng nó móc tim khoét thịt, nữ nhân bị lột xuống da mặt, được khảm ở trên mặt chính mình.

Mị quỷ là ác niệm bị thời gian bỏ lại trong biển thời gian.

Chúng nó thích ăn tim người, yêu thích da mỹ nhân, tim người oán tăng đều là đồ ăn chúng nó.

Nghe nòi mỗi khi ca tiếng vang lên, đó là lúc mị quỷ thành đàn kết đội xuất hiện.

Những thứ này là mị quỷ xấu xí cấp thấp, nghe nói mị quỷ cao cấp, có thể ở trong lặng yên không một tiếng động đoạt tim đoạt hồn người, dụ người sa đọa. Khi nó xuất hiện, đạp lên bóng chiều tối, dung mạo tuyệt mỹ lệ, cho dù người cực vô tình thế gian, cũng không cách nào cự tuyệt nó dụ hoặc.

Sở Chước thò người ra nhìn xuống thuyền, chỉ thấy chỗ đầu thuyền đã treo lên đèn thất bảo tê thú.

Đèn thất bảo tê thú nở rộ hoa mỹ hoa quang, phá vỡ sương mù thời gian ngưng tụ mà thành, chiếu sáng lên cho thuyền vận chuyển ở trong biển thời gian đi đường tới trước, mỗi khi màn đêm buông xuống là lúc, thuyền vận chuyển ở biển thời gian đều sẽ treo đèn thất bảo tê thú lên.

Ô Tử Hàm thấy nàng bình tĩnh cúi nhìn xuống, có chút lo lắng, thấp giọng nói: "Sở cô nương, cô vẫn là đi vào nhanh chút..."

Sở Chước thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hai tròng mắt của nàng trong suốt minh nhuận, sạch sẽ, tựa như một tiểu cô nương mềm mại không rành thế sự, loại nam nhân thích quan tâm giống như Ô Tử Hàm, chỉ cần không có gì xấu xa, căn bản liền không cự tuyệt được loại ánh mắt này. Huống chi Ô Tử Hàm đã liên hệ nàng cùng Bạch Ly Vực Chủ trong truyền thuyết cùng một chỗ, lại để bụng với nàng, làm sao chịu nổi?

Ô Tử Hàm hoài nghi, nữ tu này khẳng định là nhận thấy được bản tính của mình, mới sẽ lấy yếu ớt bày ra, mỗi lần đều dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhìn cho đến khi hắn chịu không nổi.

Biết rõ nàng cũng không phải là đơn giản giống như biểu hiện ra ngoài, như cũ không cách nào mặc kệ không nhìn tới.

Sau đó chợt nghe được cất giọng nàng nhỏ nhẹ hỏi: "Ô quản sự, ta muốn ở trong này, được không?"

Ô Tử Hàm thở dài: "Sở cô nương, mị quỷ vô cùng tà ác, cô đừng bị làm sợ mới tốt."

"Sẽ không." Sở Chước cười nói: "Ta cũng là người tu luyện, vật càng tà ác cũng gặp qua, e sợ gì chỉ là mị quỷ." Dừng lại, nàng lại nói: "Huống chi, không phải có mọi người sao?"

Lời này nói đến Ô Tử Hàm rất hợp lòng thuận theo.

Tuy nói lúc trước hiểu lầm Ô chủ cố ý với Sở Chước, chẳng qua sau khi biết quan hệ giữa Sở Chước cùng vị Bạch Ly Vực Chủ kia, lại muốn để cho Sở Chước biết lợi hại của Ô chủ bọn họ, ngày sau khi nhìn thấy Bạch Ly Vực Chủ, Ô chủ cũng có vài phần mặt mũi.

Chuyện có thể có mặt mũi ở trước mặt vị Bạch Ly Vực Chủ thật sự quá trọng yếu.

Vì thế Ô Tử Hàm rốt cục không khuyên bảo nữa, dặn dò nói: "Vậy cô cẩn thận một chút, mị quỷ lấy tiếng ca làm cổ niệm, công kích thức hải người tu luyện, không thể không phòng. Hơn nữa chúng nó xưa nay yêu thích người mỹ lệ, nếu như để cho chúng nó nhìn đến cô, nhất định sẽ không bỏ qua."

Sở Chước không nghĩ tới mị quỷ còn có đặc tính như vậy, hết sức kinh ngạc.

Ô Tử Hàm làm sao nhìn không ra nàng kinh ngạc, mỉm cười nói: "Ta từng theo Ô chủ đến biển thời gian vài lần, số lần gặp được mị quỷ không dưới hơn mười, hiểu biết với chúng nó tương đối sâu hơn bên ngoài truyền một chút. Mị quỷ quả thật khó đối phó, may mắn là, chỉ cần chúng ta không rời khỏi thuyền, chúng nó cũng không có cách làm gì chúng ta."

Nghe đến đó, trong lòng Sở Chước vừa động, đánh giá thuyền dưới chân.

Thuyền thuộc một loại bảo khí, cấp bậc rất cao, tốn cả lực một vực mới có thể luyện tạo. Đương nhiên, cái này cũng không phải cực khiến người chú mục, làm cho nàng chú ý tới là ký hiệu vẽ trên thân thuyền, mỗi một ký hiệu đều ảo diệu vô cùng, ẩn ẩn có quang hoa lưu chuyển, nếu như dùng linh thức nhìn kỹ, thức hải chấn động, làm cho người ta không khỏi đầu váng mắt hoa, không dám nhìn kỹ nữa.

Nói vậy thuyền này chính là vì có ký hiệu này, mới có thể bình thường chạy ở trong biển thời gian, không thời gian công kích.

Theo Ô Tử Hàm giải thích, người tu luyện trên thuyền đã tụ tập ở các nơi, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Ô Tử Hàm đại biểu Ô chủ, loại thời điểm này cần phải ra mặt, dặn dò Sở Chước hai câu, liền vội vã bận rộn rời khỏi tầng thứ năm, đi đến trên đầu thuyền.

Trên biển sương mù dường như càng đậm.

Biển thời gian ngày đêm rõ ràng, ban ngày không mặt trời, đêm không trăng, mỗi khi luân chuyển sớm chiều là lúc, mặt biển sẽ dâng lên sương mù dày đặc.

Trừ cái đó ra, mỗi khi mị quỷ xuất hiện, cũng mang đến sương mù dày đặc.

Bên trong sương mù dày đặc, chỉ thấy bóng dáng như ẩn như hiện xuất hiện.

Thân ảnh ảnh đều bị là dung mạo yểu điệu động lòng người, khi thì tiên tư tú vận, khi thì mị cốt thiên thành, ở trong sương mù nhảy múa tuyệt đẹp dáng người mị hoặc, tiếng ca thanh linh cũng càng phát ra cận kề, giống như phiêu đãng ở biển sâu, lại giống như vang ở bên tai, xướng ca than nhẹ mỏng nhạt, từng tiếng thở than. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

Thức hải của Sở Chước vừa bị thương nặng, nay mới khỏe lên bảy tám phần, nghe tiếng ca thế, ánh mắt mê ly vài phần.

Nàng theo bản năng nâng chân lên, đi theo phương hướng tiếng ca, trong lòng kêu gào dừng lại dừng lại, lại khống chế không được hành vi của mình, trên mặt lộ ra thần sắc giãy dụa.

Nàng không ngừng mà đi tới phía trước, đi đến rìa tầng thứ năm, một đôi ánh mắt mê ly nhìn phía dưới, đột nhiên chống lại một ánh mắt đôi quyến rũ câu hồn, chủ nhân ánh mắt giống như cười cười với nàng, khẽ hé môi dỏ mọng, không tiếng động phát hiện một tiếng than thở u oán.

Khi cước bộ liền muốn bước đi xuống, một bàn tay phút chốc bắt lấy cánh tay của nàng, kéo nàng trở về.

Sở Chước nháy mắt hoàn hồn, mồ hôi lạnh rơi xuống dọc theo hai má, ánh mắt bị mồ hôi đập đến sinh đau.

Tiếng tim đập thình thịnh như chiêng trống vang lên ở bên tai, Sở Chước chớp mắt, chớp đi mồ hôi trượt vào khóe mắt, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía nam nhân nắm lấy nàng.

Nam nhân áo đen một đầu tóc dài rối tung lạnh nhạt nhìn phía trước, thần sắc lạnh lùng, dị thạch màu đỏ rủ xuống chỗ giữa trán hiện ra sáng bóng mỹ lệ quỷ dị, làm nổi bật tà khí khó tả nơi khóe mắt hắn.

Rõ ràng trong khung hẳn là một nam tử tà khí dị thường, lại như là bị một tầng Chính Khí Hạo Nhiên lạnh lùng ngăn chặn, quỷ dị nói không nên lời.

Đây là lần thứ hai Sở Chước nhìn thấy vị Ô Minh Vực Chủ ở khi thanh tỉnh, hắn còn mâu thuẫn hơn nàng tưởng tượng.

Mâu thuẫn lại đáng sợ.

Lúc này hắn bình tĩnh nhìn tình huống phía dưới, thản nhiên nói: "Thức hải của cô bị thương, cẩn thận tiếng ca mị quỷ."

Sở Chước cảm kích ứng một tiếng, không dám khinh thường nữa, vội dùng dị thủy bảo vệ thức hải lại.

Tiếp theo, nàng đứng tại bên cạnh Ô chủ, cúi xuống xem chiến đấu phía dưới cùng với hắn.

Không biết bắt đầu khi nào, sương mù dày đặc mở ra một góc, rốt cục làm cho người ta thấy rõ ràng yêu tà núp ở trong sương mù.

Đó là một đám "người"cực kì mỹ lệ, chúng nó có được mặt mỹ lệ nhất trên thế giới, dùng thần sắc sạch sẽ động lòng người nhìn người tu luyện trên thuyền, như oán còn giận, khiến lòng người sinh ra yêu thương.

Trên thuyền người tu luyện tu vi thấp nhất cũng là Tinh Linh cảnh.

Bọn họ có thể được tuyển chọn đến trên thuyền, tự nhiên đều là hạng người tâm chí cứng rắn, như thế nào sẽ bị đám mị quỷ dụ hoặc, ở khi có mị quỷ thử tính muốn lên thuyền, người tu luyện không chút do dự lấy kiếm đâm rơi.

Mị quỷ bị đánh rơi ngược lại vào bên trong sương mù, sương mù này như là có trọng lượng, nâng thân thể chúng nó.

Mị quỷ rốt cục lộ ra chân diện mục dữ tợn của chúng nó, da thịt trên mặt một tấc một tấc bong ra từng mảng, lộ ra da thịt hư thối dưới vân da, oán tăng tràn ngập hơi thở tà ác, miệng vỡ ra giống như xà quái, lộ ra răng nanh sắc bén như cá mập, hàm răng thấm ướt nọc độc nhỏ xuống.

Chúng nó giương nanh múa vuốt công kích tới trên thuyền.

Trên thuyền đã mở ra đại trận hộ thuyền, nhóm người tu luyện bay đến giữa không trung, không ngừng mà đánh rớt mị quỷ nhào tới.

Trong sương mù tiếng ca chưa từng ngừng lại, thậm chí ẩn ẩn trở nên càng phiêu miểu thanh linh, nó quen xuyên thức hải, làm cho động tác nhóm người tu luyện đang đối phó mị quỷ nháy mắt có ngưng trệ, thiếu chút nữa bị mị quỷ kéo xuống trong biển.

Đông —— thùng thùng!

Một thanh âm như trống chiều chuông sớm nặng nề vang lên, người tu luyện bị tiếng ca mị quỷ quấy nhiễu chấn động tinh thần, rốt cục tránh đi cổ âm không ngừng quấy nhiễu, chuyên tâm đối phó mị quỷ.

Chỉ là trong chốc lát sau, tiếng ca mị quỷ lại bắt đầu thay đổi, tụ tập nhè nhẹ khơi gợi dụ hoặc lòng người.

Ô Tử Hàm đang chỉ huy thị vệ trên thuyền đánh lui mị quỷ khẽ biến sắc mặt, sắc mặt ngưng trọng nhìn chỗ sương mù, cổ niệm trong tiếng ca này càng đáng sợ hơn lúc trước, trong đàn mị quỷ này, khẳng định là có một mị quỷ cực kì lợi hại.

Mị quỷ số lượng càng ngày càng nhiều, chúng nó từ trong sương mù đi tới, đứng ở trên mặt biển bình tĩnh, như giẫm trên đất bằng, vây quanh cả con thuyền lớn.

Ô Tử Hàm đánh giá chúng nó, vốn tưởng rằng đây là một đám mị quỷ cấp thấp, nay xem ra đều không phải là như thế.

Chỉ có mị quỷ cấp thấp mới có thể thành đàn kết đội xuất hiện, mị quỷ cao cấp càng thích ngụy trang thành nhân tộc bình thường, ẩn vào thuyền nhân tộc, cướp lấy trái tim người mạnh nhất trên thuyền.

Nếu chỉ là một đám mị quỷ cấp thấp, bọn họ cũng không lo lắng, nhưng nếu có mị quỷ cao cấp nhân cơ hội ẩn vào trên thuyền, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Ngay tại khi cổ niệm trong tiếng ca mị quỷ trở nên sắc bén, trong khoang thuyền vang lên một tiếng đàn trong trẻo, tiếng đàn tranh sáng giống châu ngọc nghiền nát, quyết tuyệt như ca, bắn phụt ra, đánh thẳng vào tiếng ca cổ niệm mị quỷ, giống như trong mơ hồ, có thể nhìn thấy từng đạo âm phù như húc dương, đánh tan âm u tà ác, làm cho cả thiên không kéo hết tầng mây lộ ra ánh trăng, trả lại thiên địa một mảnh trong trẻo.

"Là bảy âm sát của Thất Âm tiên tử."

Ô Tử Hàm vui sướng nói, mắt thấy bảy âm sát gia nhập, xu hướng mị quỷ công kích trở nên suy yếu, vội điều động đội thị vệ khác, gia tăng công kích mị quỷ.

Mị quỷ không hình không thể, từ oán tăng vạn linh ngưng tụ mà thành, duy nhất nhược điểm là chỗ trái tim, do oán tăng hội tụ mà thành ác châu, chỉ cần kích phá, sẽ tiêu tán ở trong thiên địa.

Nhưng muốn đánh tan ác châu mị quỷ cũng không dễ, mị quỷ cũng biết nhược điểm của mình, chúng nó có thể giấu đi tim của mình, giấu đến bất luận một chỗ nào đó trong thân thể, nếu như không thể một kích phải trúng, ngược lại cũng bị nó ghi hận, không chết không ngừng.

Chung quanh chiến đấu càng lúc càng thảm thiết, tuy rằng trên thuyền có đại trận hộ thuyền, có thể ngăn cản mị quỷ, nhưng không chỗ nào không có tiếng ca, còn có khi mị quỷ công kích sinh ra cổ niệm, đều có thể ảnh hưởng người tu luyện công kích, sẽ không tự chủ phải thủ hạ lưu tình. (cổ: cổ này là cổ độc, cổ trùng)

Mị quỷ có tiếng là khó chơi.

Không biết khi nào, hai nữ tu từ trong khoang thuyền đi ra.

Một người là nữ tử thanh lãnh mặc tuyết y, ôm ấp thất âm cầm, bàn tay trắng nõn kéo động dây đàn, âm phù liên tiếp hóa thành sát âm, chống đỡ cùng tiếng ca mị quỷ.

Một người là nữ tử diễm lệ quyến rũ như mẫu đơn, một thân váy đỏ rực, thắt lưng treo một cây quạt càn khôn, khóe miệng hơi cong, sóng mắt lưu động, quả nhiên mị ý thiên thành. Nàng một đôi mị nhãn nhìn mị quỷ trên mặt biển, tay vịn ở trên quạt càn khôn bên hông, thần sắc lộ ra vài phần không chút để ý.

Ánh mắt nữ tử quyến rũ nhìn nhìn hướng trên thuyền, cuối cùng rơi xuống trên người Ô Tử Hàm đang chủ trì chiến đấu, mở miệng nói: "Ô quản sự, sao không thấy Ô chủ?"

Bởi vì có bảy âm sát ngăn cản tiếng ca mị quỷ, trong lòng Ô Tử Hàm có vài phần thả lỏng, nghe được nữ tử hỏi, cười nói: "Vân Nhụy tiên tử tìm Ô chủ chúng ta có việc?"

Vân Nhụy tiên tử như cười như không nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn ngoài thuyền một cái, mỉm cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chính là hồi lâu không thấy Ô chủ, khó tránh khỏi có vài phần mong nhớ."

Cái gì mong nhớ? Rõ ràng chính là muốn tìm cơ hội gặp Ô chủ.

Vân Nhụy tiên tử xuất thân danh môn đại phái trong Phạm Tiên Vực, dung mạo không tầm thường, tính tình lại một người nhiệt tình như lửa, từ ba trăm năm trước sau khi nhìn thấy Ô chủ, liền toàn tâm toàn ý đuổi theo Ô chủ, ý đồ nàng ta đối với Ô chủ, chỉ cần người có ánh mắt đều có thể nhìn ra được.

So sánh ra, Thất Âm tiên tử tuy rằng cũng rất có hảo cảm với Ô chủ, lại chưa bao giờ bày ra mà tỏ vẻ cái gì rõ ràng như thế. Nhưng không có nghĩa là nàng ta lại dễ nói chuyện hơn Vân Nhụy tiên tử, thời điểm nào đó, cũng rất là khó chơi, không là kẻ dễ bắt nạt gì.

Các nàng đều rất có hảo cảm với Ô chủ, cũng không cự tuyệt kết làm bạn cùng tu song tu, huống chi địa vị phu nhân một Vực Chủ, càng làm cho người ta không thể cự tuyệt. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Ô chủ cho các nàng cơ hội biểu hiện mới được, nếu ngay cả người cũng không thấy được, như thế nào nói cái khác?

Trong lòng Ô Tử Hàm đủ loại ý niệm chợt lóe mà qua trong đầu, trên mặt cười đến không chê vào đâu được: "Vân Nhụy tiên tử nếu như mong nhớ Ô chủ, có thể tự đi tầng thứ năm bái phỏng."

Vân Nhụy u oán mà tà liếc hắn một cái, nếu như các nàng bái phỏng, Ô chủ sẽ tiếp kiến, hà cớ gì sẽ phải trăm phương nghìn kế tìm cơ hội gặp một lần? Đặc biệt lần này Ô chủ cứu một nữ nhân ở trong biển thời gian, cũng giấu đến tầng thứ năm của hắn, trên thuyền có nữ tu nào không tâm tư di động? Thầm nghĩ nhìn một cái tiểu yêu tinh kia lớn lên là bộ dạng gì, có bản lĩnh gì làm cho Ô chủ kim ốc tàng kiều.

Ô Tử Hàm bị nàng ta nhìn đến có chút xấu hổ, vội vàng xoay người đi đối phó mị quỷ.

Cổ niệm trong tiếng ca kẻ cầm đầu trở nên càng thêm khó chơi, Thất Âm tiên tử giữ chặt Thất Âm cầm, ánh mắt băng lãnh không sóng bỗng nhiên sinh ra sắc bén, tuyết y trên người không gió tự bay, nàng đứng ở trên cột buồm cao cao, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm quái vật ngoài thuyền.

Mị quỷ rốt cục lộ ra chân diện mục dữ tợn tà ác, da mỹ nhân đều bị lột xuống, miệng rách ra chạy đến cáp cốt quai hàm, ác độc nhìn chằm chằm người tu luyện trên thuyền, muốn kéo bọn họ tới trong biển.

Tranh một tiếng, Thất Âm cầm phát ra một trận than khóc khàn khàn.

Thất Âm tiên tử bị kiềm hãm động tác, đột nhiên phun ra một búng máu, mắt thấy liền muốn ngã quỵ xuống dưới từ cột buồm.

Nhưng người tu luyện trên thuyền đã không kịp cứu nàng, bởi vì tiếng ca mị quỷ không biết khi nào thì biến thành một loại âm ba đáng sợ, mặt biển bình tĩnh nhấc lên sóng to gió lớn, thậm chí thổi quét người tu luyện giữa không trung tiến vào trong biển, sau đó bị mị quỷ đợi ở nơi này bắt đi, móc ra trái tim, nháy mắt cắn nuốt.

Thi thể không có trái tim rất nhanh liền hòa tan, hóa thành một đống xương trắng, bị quăng vào dưới gian biển thời gian, trở thành cốt yêu trong biển.

Sở Chước nhìn xem mà tim đập nhanh, ở khi biển nước nhấc lên cao cao, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau cùng một nữ tử quyến rũ ngồi ở trong sóng biển nhấc lên.

Ô chủ kéo nàng đến phía sau, sau lưng hắn bỗng xuất hiện một đôi cánh chim màu đen vàng kim, tiếng ào ào vang lên, Ô chủ đã bay đến giữa không trung, giằng co cùng nữ tử ngồi ở trên sóng.

Hắn phất tay, một cây roi đen nhánh xuất hiện, chặn ngang cuốn lấy Thất Âm tiên tử gần như muốn rơi xuống ngoài thuyền, quăng lại trên thuyền.

Người tu luyện trên thuyền đều ngẩng đầu, nhìn về phía giữa không trung, hai người đang giằng co.

"Là Ô chủ!" Vân Nhụy xuất cây quạt ra, một quạt xé mị quỷ nhào tới thành hai nửa, hai mắt trong suốt nhìn nam tử giữa không trung.

Thất Âm tiên tử sắc mặt tái nhợt, ôm ấp Thất Âm cầm, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử giữa không trung, hai mắt tỏa sáng kỳ dị liên tục.

Nam tử nhìn "Nữ tử" trên sóng, trong đôi mắt bình tĩnh lướt qua ám mang sắc bén màu đỏ, khi xuất thủ, trong tay xuất hiện một lông chim thật dài, lông chim phá vỡ không gian, lao tới nữ tử trên sóng.

Nhẹ nhàng bâng quơ một kích, lại đủ để vặn vẹo không gian.

Trên mặt nàng kia bưng lấy ý cười trong suốt, nghiêng đầu né tránh lông chim, khẽ hé môi đỏ mọng, phát ra một thanh âm thanh duyệt mỹ lệ.

Thanh âm thẳng đánh thức hải, người tu luyện trên thuyền đều chịu không nổi, đều té ngã xuống.

Trên mặt Ô chủ lộ ra thần sắc không vui, viên Hồng bảo thạch giữa lông mày hiện ra một lũ hồng mang tiên diễm loá mắt, mơ hồ giống như xuất hiện một hư ảnh sương đen ngưng tụ mà thành...

Hết chương 333.