Cùng Trời Với Thú

Chương 337: Bạch Ly Sơn hung danh hiển hách.



Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Đàm Đài Anh Trì nói xong, thấy sắc mặt Ô Tử Hàm khác thường, trong lòng khẽ động.

Nhưng mà hắn cũng là hiểu lầm suy nghĩ trong lòng Ô Tử Hàm, còn tưởng rằng Ô Tử Hàm cũng giống như rất nhiều người, đều kỳ quái Bạch Ly Vực rốt cuộc đang muốn làm gì.

Ở trong mắt rất nhiều người tu luyện Đại Hoang giới, Bạch Ly Vực là một tồn tại phi thường đặc thù, Bạch Ly Vực không động thì thôi, vừa động thì muốn làm lớn, nhiều năm qua như vậy, mọi người đều bị Bạch Ly Vực giày vò đến không còn cách nào khác, nói tới Bạch Ly Vực, lại càng kín như bưng.

Thật sự không có biện pháp, ai kêu vị vực chủ Bạch Ly Vực kia làm việc quá mức một lời khó nói hết, lâu dài, người Đại Hoang giới ngay cả nói tới hắn cũng không quá nguyện ý, mỗi khi nói tới, cũng là từ ngữ mập mờ, không dám nói được quá rõ ràng, để tránh rước họa vào thân.

Ô Tử Hàm tuy rằng trong lòng có suy đoán, cũng không thể lộ ra Sở Chước tồn tại, càng không thể để lộ ra quan hệ của Sở Chước cùng Bạch Ly Vực Chủ, để tránh mang đến nguy hiểm cho nàng.

Hắn lập tức hỏi: "Đàm Đài đạo hữu có thể có được được tin tức gì?"

Đàm Đài Anh Trì mỉm cười nói: "Ta sao có thể có được tin tức gì? Nếu là đoán đúng thì còn may, nếu đã đoán sai, không cẩn thận làm cái gì, chọc tới vị kia, Quy Nhất Tông cũng không bảo vệ được ta."

Nghe đến đó, Ô Tử Hàm yên lặng liếc hắn một cái, trong lòng lại có chút nhận thức cùng lời hắn nói.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra biển thời gian muốn náo nhiệt rồi."

"Ai nói không phải đây, đến lúc đó mọi người vọt tới như ong vỡ tổ, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì." Đàm Đài Anh Trì thán một tiếng.

Hai người lại hàn huyên một lát, đều là một ít râu ria, Đàm Đài Anh Trì rất nhanh liền cáo từ rời khỏi.

Chiếc cầu nối giữa hai chiếc thuyền đã thu hồi, nhưng mà thuyền Đàm Đài Anh Trì vẫn là giống thuyền phụ thuộc, tạm thời đi theo chung quanh thuyền Ô chủ, Ô Tử Hàm nghĩ tin tức lúc trước có được từ Đàm Đài Anh Trì người này, cũng là không cự tuyệt hắn đi theo đuôi thuyền.

Nếu chân tướng giống như Đàm Đài Anh Trì nói, còn không bằng giữ hắn đi theo.

Ô Tử Hàm hơi hơi suy tư một trận, liền đi tìm đám người Vân Nhụy tiên tử Phạm Tiên Vực.

Vân Nhụy tiên tử thấy hắn tới, vẻ mặt còn ngạc nhiên, chưa nói đã cười: "A, cơn gió nào thổi Ô quản sự tới đây? Ta còn tưởng rằng Ô quản sự trốn chúng ta còn không kịp nữa chứ?"

Ô Tử Hàm da mặt thật dày, nhìn không ra một điểm chột dạ, cười nói: "Cái này cũng không nên trách ta, lúc trước mấy vị tiên tử hận không thể mỗi ngày chặn ta thẩm vấn, ta đây không phải sợ hãi trong lòng sao?"

Thất Âm tiên tử đang dùng linh lực bảo dưỡng Thất Âm cầm, nghe nói như thế, liếc nhìn hắn một cái.

Hắn sợ hãi? Nếu thực sợ hãi, cũng sẽ không mỗi lần các nàng thăm dò chuyện của Ô chủ, hắn lúc nào cũng là đá trái đá phải mà nói, trơn như chạch.

Ô Tử Hàm nói cười hai câu cùng các nàng, liền thu liễm thần sắc, nói cho các nàng tin tức vừa rồi có được từ Đàm Đài Anh Trì.

Vân Nhụy tiên tử thu hồi tươi cười trên mặt, Thất Âm tiên tử cũng vẻ mặt nghiêm túc, hai người đều cân nhắc tin tức này, chỉ tiếc bọn họ hơn một năm trước tiến vào biển thời gian, ngăn cách cùng bên ngoài, chút tin tức như vậy, không thể làm cho bọn họ đoán ra được gì.

"Hy vọng không là chuyện xấu gì mới tốt..." Vân Nhụy tiên tử lẩm bẩm.

Trên mặt thanh lãnh của Thất Âm tiên tử cũng biểu lộ một chút sầu lo, lo lắng Bạch Ly Vực lại giày vò gì đó, khiến người ta sức cùng lực kiệt; lại lo lắng có phải Đại Hoang giới lại phát sinh chuyện gì hay không, dẫn tới vị kia tự mình ra mặt.

Ô Tử Hàm nghĩ tới Sở Chước ở tầng thứ năm, trong lòng kỳ thực không phải lo lắng như vậy, nếu Bạch Ly Vực lại muốn gây sự, dĩ vãng bọn họ không thể tránh được, nhưng lần này có Sở Chước...

Hẳn là sẽ không làm lớn như vậy đi?

Hắn trước kia đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, mỗi lần nghe nói vị Bạch Ly Vực Chủ kia, đều có chút bỡ ngỡ, có thể tránh liền tránh.

Nhưng Sở Chước thật sự là một ngoài ý muốn, nàng không chỉ có là bị sóng thời gian đưa tới đây, hơn nữa trên người còn có hơi thở Bạch Ly Vực Chủ, trong thiên hạ này, người người tu luyện nào có thể vô duyên vô cớ dính vào hơi thở Bạch Ly Vực Chủ chứ?

Ấn theo tuổi cùng tu vi của nàng, khẳng định nàng không phải trưởng bối nào đó của Bạch Ly Vực Chủ, ấn chủng tộc mà nói, đây chính là một nhân loại chính tông, cũng không có huyết mạch thần thú, càng không thể là họ hàng gần này nọ. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Dù sao, mặc kệ là khả năng nào, quan hệ của Sở Chước cùng Bạch Ly Vực Chủ không phải là ít.

"Vị Bạch Ly Vực kia, giống như có một trăm năm không xuất hiện rồi đi?" Vân Nhụy tiên tử hỏi.

Thất Âm tiên tử đối với cái này thật ra ký ức khắc sâu, gật đầu nói: "Đúng vậy, một trăm năm trước, sau khi hắn chém giết Diêm Ma Kim Viêm Vực ở Hoang Trạch, nghe nói liền vẫn luôn ở tại Bạch Ly Vực bế quan tu luyện, Bạch Ly Vực bên kia cũng không truyền ra tin tức gì của hắn..."

Thất Âm tiên tử dù chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người hiểu ý trong lời nàng nói.

Chẳng lẽ mới an phận một trăm năm, vị kia lại muốn chạy đến gây sự? Ngẫm lại khiến cho đầu người ta đau.

Càng đau đầu là, bọn họ đều làm không nổi hắn, có chuyện gì càng thật đáng buồn hơn sao?

Mấy người nói một lát, cũng không biết Bạch Ly Vực phát sinh chuyện gì, muốn làm cái gì, chỉ có thể mang theo vài phần sầu lo, quyết định yên lặng quan sát.

Dù sao, đến lúc đó nếu vậy gặp phải người tu luyện Bạch Ly Vực, bọn họ tỉnh ngủ một chút, đừng chống đối Bạch Ly Vực là được.

Ô Tử Hàm mang theo tâm tình đã trầm trọng lại ẩn chứa vài phần kinh hỉ trở lại tầng thứ năm, thẳng đến Ô phòng chủ tu luyện.

Nhìn thấy Ô chủ rồi, hắn nói ra tin tức Đàm Đài Anh Trì mang đến, cuối cùng vẻ mặt phấn chấn hỏi: "Ô chủ, ngài nói người tu luyện Bạch Ly Vực có phải vì Sở cô nương mà đến hay không?"

Ô chủ liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Không biết."

Ô Tử Hàm đối với hắn lạnh nhạt cũng không thèm để ý, tiếp tục hưng trí bừng bừng nói: "Thuộc hạ ngược lại cảm thấy có vài phần khả năng, tình huống Sở cô nương xuất hiện ở biển thời gian rất khả nghi, trong thiên hạ, có thể có mấy người tu luyện được biển thời gian thừa nhận? Nàng lại có thể được biển thời gian thừa nhận, rơi vào trong biển chưa chết đi, lúc ấy khi sóng thời gian đưa nàng lại đây, hẳn là muốn để chúng ta cứu nàng đi? Điểm ấy mà nói, nàng liền bất thường. Trừ cái đó ra, nàng còn có liên quan cùng vị Bạch Ly Vực Chủ kia, có lẽ là Bạch Ly Vực Chủ làm cái gì ở trên người nàng, có thể làm cho nàng được thời gian thừa nhận..."

Ô chủ nửa khép mắt, khuôn mặt một mảnh lạnh lùng hờ hững.

Thẳng đến khi Ô Tử Hàm nói đâu đâu xong, lại ngóng trông nhìn qua, Ô chủ mới nói: "Việc này ngươi xem rồi làm đi."

Ô Tử Hàm nháy mắt tinh thần chấn hưng, cười đáp ứng một tiếng, trong lòng lại âm thầm quyết định, mặc kệ như thế nào, nhất định phải bảo vệ tốt Sở Chước, ngày khác đợi khi nhìn thấy Bạch Ly Vực Chủ, nói không chừng Bạch Ly Vực Chủ nể tình ở việc bọn họ đã cứu Sở Chước, ra tay giúp Ô chủ giải quyết "Trĩ tà" trên người thì sao?

Muốn cho vị kia ra tay cũng không dễ dàng, nếu không Ô chủ cũng sẽ không vẫn luôn không đi tìm hắn hỗ trợ.

Ô Tử Hàm rời khỏi chỗ của Ô chủ, nhấc chân liền đi thăm Sở Chước.

Sở Chước còn đang tu luyện.

Ô Tử Hàm không dám quấy rầy nàng tu luyện, đứng ở ngoài cửa chờ, trong lòng lại cảm khái tiểu cô nương này thật sự là người chăm chỉ, từ lúc Ô chủ truyền thụ 《bí quyết Tịnh Vân Linh》cho nàng, trừ bỏ nghỉ ngơi ra, nàng đều dùng tất cả thời gian ở trên tu luyện, vô cùng khắc khổ, tuyệt không giống một người trẻ tuổi còn chưa đến hai mươi.

Đại khái là biển thời gian rất nguy hiểm, làm cho nàng có cảm giác nguy hiểm đi.

Ô Tử Hàm sống đến tuổi tác này, tuy rằng khuôn mặt trẻ tuổi, tuổi tâm lý cũng không thấp, có thể sử dụng ánh mắt khoan dung nhìn những người trẻ trong trăm tuổi. Cho dù Sở Chước có chút tâm tư nhỏ, hắn cũng cảm thấy không có gì, dù sao tình cảnh hiện tại của nàng rất nguy hiểm, bọn họ cũng không nói rõ ràng cùng nàng vì sao đối xử tử tế với nàng như thế, nàng không tín nhiệm bọn họ cũng là bình thường.

Nếu là lúc trước thì cảm thấy không tất yếu, hiện tại biết được Bạch Ly Vực hành động, bọn họ lại sẽ càng không dễ dàng đề cập tới.

Đợi Sở Chước tu luyện xong một đoạn, cảm giác được hơi thở Ô Tử Hàm, vội thỉnh hắn đi vào.

Ô Tử Hàm thân thiết thăm dò tình huống nàng tu luyện, lại chỉ điểm nàng vài câu.

Tu vi của hắn đã là Thánh Đế cảnh hậu kỳ, đây là độ cao đời trước Sở Chước chưa đi đến, có thể được hắn chỉ điểm, làm cho nàng được lợi không phải là ít, vô cùng cảm kích, nghe được cũng cực kỳ nghiêm túc.

Ô Tử Hàm chỉ điểm xong, mỉm cười nhìn tiểu cô nương thần sắc nghiêm túc lĩnh ngộ, trong lòng sợ hãi thán phục ngộ tính của nàng.

Đại Hoang giới nhân tài xuất hiện lớp lớp, hắn gặp qua người tu luyện không hể kể hết, ngộ tính tốt không ít, ngộ tính của Sở Chước theo hắn, đó là một trong số rất ít người, người như thế trời sinh chính là thiên tài tu luyện, chỉ cần tìm đúng phương hướng, tu luyện với bọn họ cũng không là vấn đề.

Tư chất như vậy, càng làm cho hắn khẳng định Sở Chước lai lịch bất phàm.

Đợi Ô Tử Hàm rời khỏi, Sở Chước ngồi xếp bằng ngồi ở trên nệm, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được cảm xúc Ô Tử Hàm vô cùng phấn chấn, tuy rằng Ô Tử Hàm cực lực tự che giấu, nhưng nàng vẫn có thể từ trong dấu vết để lại cảm giác một hai, giống như có chuyện tốt gì đó phát sinh.

Liên hệ Đàm Đài Anh Trì xuất hiện, Sở Chước cảm thấy, khẳng định là hắn ta mang đến tin tức gì đó.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi thở dài.

Mặc kệ Đàm Đài Anh Trì mang đến tin tức gì, đều không quan hệ với nàng. Chỉ cần một ngày chưa rời khỏi biển thời gian, nàng sẽ không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không cần phải nói chung quanh khắp nơi đều là tu vi cao hơn nàng, càng áp chế đến nàng chỉ có thể tránh ở tầng thứ năm, không dám tùy tiện lộ mặt.

Ở trong mắt Ô Tử Hàm, nàng thoạt nhìn nhu thuận, không dễ dàng rời khỏi, nhưng làm sao không phải là tình thế bức bách.

Nàng vẫn là cố gắng tu luyện thôi, tranh thủ sống sót ở trong biển thời gian.

Sở Chước rất nhanh dứt bỏ những thứ không quan trọng, bắt đầu tu luyện.

Bạch Ly Vực, Bạch Ly Sơn.

Một trận tiếng ho khan kinh thiên động địa vang lên, sau đó là một tiếng gầm gừ không nén được: "Cô làm cái gì? Muốn hại chết ta à!"

Tiếp theo là một thanh âm mang cười dễ nghe, khó phân biệt cao thấp: "Đừng nóng giận, tránh cho lại muốn khó chịu."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tức giận trừng trừng nhìn nàng: "Là ai hại ta tức giận? Cô còn không biết xấu hổ mà nói! Lăn!"

Người bị hắn phẫn nộ rít gào không thèm để ý chút nào, như cũ là vẻ nhàn nhã mà ngồi xếp bằng ở đối diện, trong tay bưng một chén linh ủ màu hổ phách. Ánh sáng sáng ngời từ trong ngọc thạch đỉnh đầu nghiêng rơi xuống, chung quanh cây cột từ linh thạch tráng kiện điêu khắc mà thành chiết xạ lưu quang hoa hoè, chiếu vào trên người nàng, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ vô song, tiêu sái không câu nệ. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Một đôi con ngươi mang cười nhìn hắn, Hỏa Lân cười nói: "A Kỳ, linh ủ này uống rất ngon, đối với thân thể huynh mới có lợi, huynh lại uống mấy ngụm."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy lại còn tức giận với nàng nữa, mình chính là cái chày gỗ.

Hắn thu hồi vẻ giận dữ trên mặt, phụng phịu, miễn cưỡng nói: "Cho ta, ta tự mình uống."

Hỏa Lân cũng không cho, cảm thấy hắn hiện tại là một người thương hoạn, còn cần cẩn thận dưỡng, hận không thể nâng niu hắn trong lòng bàn tay, dưỡng hắn được trắng trẻo mập mạp mới tốt. Nhưng mà loại ý tưởng này nàng không lộ ra mảy may, tránh cho luyện đan sư gà còi này lại muốn tạc mao, tiếp tục dỗ hắn uống.

Khi Bích Tầm Châu tiến vào, liền thấy tình huống một người một yêu giằng co.

Nhìn thấy hắn tiến vào, Hỏa Lân a một tiếng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mừng rỡ, liền muốn ngồi dậy, nhất thời quên mình vẫn là thương hoạn, chỉ có thể ngâm mình ở linh tủy tuyền vạn năm nghỉ dưỡng, khi mạnh mẽ đứng lên, thiếu chút nữa lại ngã xuống.

Hỏa Lân một phen giữ chặt cánh tay hắn, cẩn thận đặt hắn thật tới trong ao, để cho hắn dựa vào một khối linh tủy cạnh hồ, ánh mắt đảo qua da thịt thối rữa dưới y bào của hắn, mắt sắc hơi sâu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hít vào một hơi, tùy ý linh tủy tuyền tẩm bổ thân thể, nhịn đau hỏi: "Tầm Châu ca, có tin tức Sở tỷ cùng Huyền Uyên không?"

Hỏa Lân cũng vẻ mặt chờ đợi nhìn qua.

Khuôn mặt băng lãnh của Bích Tầm Châu hiện lên mấy phần ảm đạm, nói: "Không có."

Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Hỏa Lân đều vẻ mặt thất vọng, trong thất vọng lại có vài phần lo âu, lo lắng Sở Chước bọn họ không rõ tung tích rốt cuộc bị đưa đến nơi đâu, có thể có nguy hiểm gì hay không. Nơi này là Đại Hoang giới bọn họ không quen thuộc, lại là một địa phương cao thủ như mây, về chút tu vi của Sở Chước, ở trong này căn bản không đủ xem.

"Sở tỷ thật sự không có việc gì sao? A Chiếu lão đại nói như thế nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cố nén thất vọng hỏi.

Trong mắt Bích Tầm Châu xẹt qua dị sắc, nói: "Ta không gặp được lão đại, nhưng mà lão đại đã sớm phái người đi ra tìm, hẳn là rất nhanh có thể tìm được đi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Hỏa Lân trầm mặc nhìn hắn, trong lòng lại có vài phần không tự tin.

Bởi vì Đại Hoang giới thật sự là quá lớn, hơn nữa giữa Vực cùng Vực còn cất giấu rất nhiều hiểm địa, có vài nơi cho dù là người tu luyện Hóa Thần cảnh cũng không dám dễ dàng tiến vào. Nếu như Sở Chước là bị đưa đến Vực nào đó thì còn may, dựa vào tỉnh táo của nàng, cho dù bị thương, cũng có thể tìm được địa phương tĩnh dưỡng thân thể, sau đó tới đây tìm bọn họ.

Sợ là sợ nàng cũng không phải là ở cái vực nào đó, mà là ở hiểm địa ngoài Vực, với tu vi Nhân Hoàng cảnh của nàng, làm sao có thể bình an sống sót?

Rõ ràng một năm trước, Bạch Ly Vực cũng đã phái ra người tu luyện, ngay cả Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu tìm khắp, tuy nhiên lại không có tin tức Sở Chước và Huyền Uyên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên có chút hối hận đến Đại Hoang giới.

Nếu chờ bọn họ tu luyện đến Tinh Linh cảnh sau đó lại đến, có phải tình huống liền không giống thế này hay không?

"Lão đại còn chưa xuất quan sao?" Hỏa Lân nhịn không được hỏi.

Bích Tầm Châu lắc đầu, không muốn lại nói chuyện này, thăm dò tình huống thân thể Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngâm mình ở trong linh tủy tuyền vạn năm, có chút tự giễu nói: "Yên tâm, không chết được, có linh tủy tuyền vạn năm ở đây, sớm hay muộn sẽ tốt. Chỉ trách ta tu vi rất thấp, bằng không Sở tỷ cũng sẽ không..."

Bích Tầm Châu và Hỏa Lân thấy thế, cũng không biết an ủi hắn như thế nào, đây vốn không phải là lỗi của hắn, hắn lại tự trách cũng vô dụng.

Nhưng mà, so với Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ lúc tỉnh lại, liền luôn luôn t tự trách, bọn họ càng lo lắng là A Chiếu vẫn luôn không lộ mặt.

Lúc trước A Chiếu tìm được bọn họ, quăng bọn họ đến Bạch Ly Sơn, kêu người cẩn thận chiếu cố bọn họ, sau đó liền biến mất không thấy, làm cho bọn họ trực tiếp sững sờ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Càng há hốc mồm là, bọn họ ngồi ở Bạch Ly Sơn, vẫn không không thể rời khỏi, cũng không biết bên ngoài là thế nào, nhưng mà biết Bạch Ly Sơn là địa bàn của A Chiếu, bọn họ thật ra biết thân phận của A Chiếu quả nhiên không tầm thường.

Đương nhiên, đám yêu thú đáng thương chưa từng rời khỏi Bạch Ly Sơn, không biết Bạch Ly Sơn xấu danh hiển hách ở Đại Hoang giới, trong Bạch Ly Sơn khắp nơi đều là thú, yêu thú, thần thú đều có, bọn họ rất ngạc nhiên đám yêu Bích Tầm Châu, nhưng chúng nó sẽ không đui mù mà nói cùng bọn họ sự tích hung tàn của lão đại nhà mình, thành ra bọn họ kỳ thực cũng không biết rõ lắm thân phận của lão đại.

Bích Tầm Châu xem qua Mặc Sĩ Thiên Kỳ, liền rời khỏi linh tủy tuyền vạn năm, trở lại động phủ giữa sườn núi Bạch Ly Sơn.

Sau khi bọn họ đi đến Bạch Ly Sơn, gần đây vẫn luôn ở nơi này.

Vừa đến động phủ lúc trước, liền thấy hai đứa Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu nghênh đón.

"Tầm Châu ca, huynh đến xem A Kỳ ca sao? Huynh ấy hiện tại thế nào?" Huyễn Ngu vẻ mặt lo lắng hỏi.

Bích Tầm Châu nhìn bọn hắn vẻ mặt lo lắng, an ủi: "Hắn còn không thể rời khỏi linh tủy tuyền, nhưng mà tính mạng không ngại."

Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu lập tức thở phảo, tiếp theo lại thăm dò tin tức chủ nhân cùng Huyền Uyên, được đáp án còn chưa tìm được, trên mặt đều lộ ra thần sắc lo âu.

Bích Tầm Châu thực sự lo lắng trong lòng, lại không thể biểu hiện ra ngoài, để tránh làm cho bọn họ lo lắng theo. Khi đang chuẩn bị mang bọn họ vào động phủ, đột nhiên ven chân trời bay tới một cầu vòng màu vàng, phá thiên mà đến, chớp mắt liền đi đến trước mặt.

Cầu vòng màu vàng đi đến giữa sườn núi, đáp xuống, đợi khi đáp xuống, đã biến thành một mỹ nữ ngực lớn eo nhỏ chân dài, mặc váy dài màu vàng.

Mỹ nữ cười với bọn họ, cười như ngày xán lạn, nói: "Bích Tầm Châu, lão đại xuất quan, đang tìm ngươi."

Đám người Bích Tầm Châu sửng sốt, đột nhiên vui vẻ trong lòng.

Hết chương 337