Cùng Trời Với Thú

Chương 340: Di tích thời gian.



Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Nước lũ thời gian là một loại hiện tượng tự nhiên trong biển thời gian, mỗi khi nước lũ thời gian xuất hiện, thời gian bắt đầu lần lượt thay đổi, sinh linh bị cuốn vào nước lũ thời gian, không biết sẽ bị nước lũ thời gian mang tới nơi đâu, lại sẽ xuất hiện ở đoạn thời gian nào.

Loại thời điểm này, người tu luyện chỉ có thể theo thời gian tiến về phía trước.

Sống hay chết, may mắn cùng bất hạnh, đều do thời gian đến quyết định.

Nếu may mắn, thì lại có thể nhìn trộm huyền bí trong nước lũ thời gian, có được dị bảo người thường không tưởng được. Nếu bất hạnh, thì sẽ lặng yên không một tiếng động mất đi ở trong nước lũ thời gian, không lưu lại chút dấu vết.

Không người nào có thể né tránh, cũng không người nào có thể đoán trước.

Chỉ có thể nhìn vận khí cá nhân.

Khi nước lũ thời gian xuất hiện, toàn bộ thế giới như là khuynh đảo từ phía chân trời.

Thuyền như muốn lật ngược trong nghiêng ngã vặn vẹo, cho dù có đại trận hộ thuyền, người trên thuyền như cũ không thể đứng thẳng bình thường, chỉ có thể theo không gian vặn vẹo đó mà nghiêng ngả lảo đảo.

Sở Chước là một thành viên trong đó.

Từ lúc được Ô chủ truyền thụ 《bí quyết Tịnh Vân Linh》, nàng vẫn luôn cố gắng tu luyện, không để ý đến chuyện bên ngoài. Bởi vì ở trong biển thời gian, tu vi của nàng rất thấp, cho dù có lòng cũng vô lực, trước mặt quan trọng nhất, đó là như thế nào cố gắng sống sót, bình an rời đi biển thời gian.

Sở Chước đều phải khắc khổ hơn bất luận thời điểm nào.

Tuy rằng nàng biết trong khoảng thời gian ngắn tu luyện không ra cái gì, nhưng trừ bỏ tu luyện ra, nàng không biết mình hiện tại có thể làm cái gì, theo người tu luyện trên biển thời gian càng ngày càng nhiều, càng thêm nổi bậc nàng giống một gà còi.

Đây là hai đời tới nay, lần đầu tiên Sở Chước gặp được tình huống bất lực như vậy, nàng trừ bỏ tưởng bảo tồn chính mình, cố gắng sống sót ở trong biển thời gian, cái khác dĩ nhiên không thể bận tâm.

May mắn tầng thứ năm có cấm chế, không người quấy rầy, cũng không có người phát hiện một người Nhân Hoàng cảnh trà trộn vào trong biển thời gian.

Khi nước lũ thời gian xuất hiện, Sở Chước đang tu luyện, lúc bất ngờ không kịp phòng bị, cả người đập tới phía trước, đụng qua tường vẽ ký hiệu đặc thù, một áp lực vô hình, làm cho nàng cả người đều dán ở trên thuyền, tựa như một bức họa.

Ngay lúc đó tâm tình Sở Chước sụp đổ.

Nàng thật vất vả lay mình từ trên tường xuống dưới, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh.

Sở Chước bất chấp cái khác, xoát một cái triệu ra Toái Tinh dù, mở cửa đi ra.

Đi đến trước lan can tầng thứ năm, Sở Chước liền nhìn thấy một con sông kỳ quái vắt ngang ở phía trước, biển hào hùng, giống một con sông dài phiêu dật, không biết từ chỗ nào quanh co mà đến.

Một màn này vô cùng cổ quái, rõ ràng biển thời gian tựa như một mặt thủy kính bình tĩnh nhìn không tới cuối cùng, nhưng mà lúc này bên trong thủy kính, làm như bị một cái tay thần đánh vỡ bình tĩnh của nó, từ chân trời trút xuống một con sông, hợp vào nước trong kính, con sông rộng lớn mênh mang, nổi lên sóng to gió lớn, xa xa xuất hiện vô số cốt yêu, theo sông liên tục nhào tới trước.

Tất cả thuyền khuynh đảo quay cuồng ở trong con sông rộng lớn mạnh mẽ.

Sở Chước nắm chặt lan can bên cạnh, để tránh lại giống như bức họa, treo đến trên tường kéo không xuống.

Trên thuyền người tu luyện cố gắng duy trì trận hình, muốn ổn định thuyền, đáng tiếc cho dù là người tu luyện thủ đoạn thông thiên, tại trước mặt sông thời gian không thể nắm lấy, tất cả thủ đoạn buồn cười giống như bé con đối mặt người lớn, bọn họ chỉ có thể cầm lấy các loại đồ trên thuyền ổn định chính mình, nếu như không kịp bắt lấy, cũng giống Sở Chước lúc trước, buồn cười ngã đến trên vách tường, gắt gao dính ở nơi đó.

Đại trận hộ thuyền ở trong lực lượng thời gian nổi lên một linh quang như nước sóng gợn.

Có vài thuyền nhỏ đại trận hộ thuyền không thể chống đỡ lực lượng nghiền áp bậc này, linh quang tắt rất nhanh, không có đại trận hộ thuyền ngăn cản, trên thuyền một ít người tu luyện bất ngờ không kịp phòng bị bị quăng đến bên trong nước lũ thời gian. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Nước lũ thời gian vô tình cắn nuốt người tu luyện bị ném ra, mọi người đều có thể nhìn được, lúc những người tu luyện bị quăng vào nước lũ thời gian, thân hình biến hóa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, từ một thanh niên biến thành thiếu niên, thiếu niên biến thành trẻ con, trẻ con biến thành trẻ nhỏ, trẻ nhỏ biến thành cục thịt, tiếp theo biến mất vô tung...

Tất cả người tu luyện thấy như vậy một màn trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Đây là thời gian quay ngược!"

Không biết là ai quát to một tiếng, thanh âm ở trong thế giới ngã lật có chút sai lệch, lại đủ để cho người tu luyện trên thuyền nghe được.

Tất cả người tu luyện càng thêm khẩn trương ổn định chính mình, để tránh bị quăng ra ngoài thuyền.

Sắc mặt Sở Chước cũng trở nên cực kì khó coi.

Đây là lần đầu tiên, nàng khắc sâu cảm giác được uy lực phép tắc thiên đạo, mơ hồ giống như trong đó, tiếng lòng bị cái gì xúc động, chỉ là ở trong lúc nguy cấp, nàng không kịp hiểu được, chỉ có thể càng khẩn trương nhìn chằm chằm nước lũ thời gian bên ngoài.

Thuyền Ô chủ chất lượng không tệ, linh quang đại trận hộ thuyền tuy rằng lóe ra bất định, nhưng bảo hộ tốt tất cả người tu luyện ở trong thuyền.

Tất cả thuyền nhấp nhô ở trong gợn sóng nước lũ thời gian, không người nào biết phía trước là cái gì, sống hay chết, là may mắn hay là bất hạnh, đều chỉ có thể chờ đợi một kết quả.

Cốt yêu theo nước lũ thời gian vọt tới một con tiếp theo một con nhảy vào trong nước lũ thời gian.

Một màn này rất đồ sộ, đáng tiếc không người nào có lòng quan sát.

Cốt yêu càng ngày càng nhiều, hình thành từng cơn sóng xương.

Mà lúc này cốt yêu vẫn chưa để ý tới đám thuyền phiêu đãng ở trong nước lũ thời gian, toàn tâm toàn ý nhào đi qua nước lũ thời gian.

Lúc này, mọi người phát hiện, rất xa, cốt yêu mang theo một chiếc thuyền lớn lao nhanh chạy đến bên này—— không, phải nói chiếc thuyền lớn đó là được chạy ở phía trên cốt sóng do cốt yêu hình thành, xa xa nhìn, liền giống như là cốt yêu mang nó tới đây.

Trên thực tế, thuyền này quả thật là cốt yêu mang tới đây, chỉ là nó tự động bị cốt yêu mang lại đây, cốt yêu căn bản là không muốn quan tâm nó, nhưng cố tình đối phương tùy hứng nhảy đến trên người chúng nó, chúng nó thực sự bất đắc dĩ mà.

Hiếm khi một lần không muốn công kích người tu luyện, cố tình đối phương lại nhân cơ hội tới bới móc, tức giận!

Tất cả người thấy rõ ràng này một màn rất không nói gì.

Là gia hỏa nào gan lớn như vậy, thế nhưng biết rõ phía trước có nguy hiểm, còn đặc biệt chạy tới, thậm chí còn để cho cốt yêu đưa tới đây, quả thực làm cho người ta không biết nói cái gì cho phải.

Bọn họ ở bên cạnh đau khổ giãy dụa, lại nhìn người ta, chủ động để cho thuyền tới đây, dáng vẻ gây sự không chê lớn.

Bởi vì cách một khoảng cách, hơn nữa thuyền không ngừng lật nhào ở trong nước lũ thời gian, căn bản không thể thấy rõ ràng tình huống trên thuyền đó, mọi người cũng không biết chiếc thuyền đó là ai.

Thời gian giống như trở nên không có ý nghĩa, không người nào biết được nước lũ thời gian này sẽ đưa bọn họ tới nơi đâu, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.

Không biết qua bao lâu, thế giới luôn luôn khuynh đảo chậm rãi khôi phục bình thường, chẳng qua ở trong mắt người tu luyện trên thuyền, thiên không vẫn nghiêng, cách đó không xa nước gợn cũng là nghiêng ngã tạo nên, toàn bộ thế giới đều là nghiêng.

Sở Chước sắc mặt trắng bệch che miệng lại, thiếu chút nữa nhịn không được nôn ra.

Giống như liếc mắt nhìn nhiều một cái, thức hải sẽ quay cuồng, cả người đều không thoải mái.

Người tu luyện khác cũng một dạng, bọn họ vội vàng nhắm mắt lại, không dám lại liếc mắt nhìn thêm một cái.

Người tu luyện phía trên Thánh Đế cảnh còn có thể chịu đựng được, bọn họ nhìn thế giới nghiêng ở xa xa, trong lòng biết nghiêng cũng không phải là thuyền, mà là thế giới thời gian ngưng tụ, cho nên bọn họ không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là kiên nhẫn chờ đợi.

Sở Chước nhắm mắt lại, thả linh thức ra cẩn thận xem bên ngoài, phát hiện thế giới lấy một loại tốc độ vô cùng mỏng manh chậm rãi khôi phục bình thường, chỉ là cái tốc độ chậm này làm cho người ta cảm thấy mỗi một hơi thở đều dày vò như thế.

Khi thế giới nghiêng lệch ngã lật rốt cục ngay ngắn lại, người tu luyện trên thuyền đều có một loại cảm giác hư thoát sống sót sau tai nạn.

Trong lòng bọn họ đều có vài phần may mắn, có thể sống sót ở trong nước lũ thời gian, đó là cơ duyên thật lớn, càng không cần phải nói, bên trong nước lũ thời gian ẩn tàng cơ duyên rất lớn, kế tiếp đợi bọn hắn, khả năng còn có cơ duyên lớn hơn nữa. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

Một đám người bất chấp thân thể khó chịu, đều nhìn chung quanh.

Sở Chước cũng xem xét chung quanh, đợi khi nhìn đến tàn ảnh ảnh ngược ở trong nước phía trước, không khỏi sửng sốt.

"Đây là cái gì?" Có người nhịn không được hỏi ra.

Bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng thiên không, thiên không biển thời gian tự nhiên là một mảnh xám trắng, không có bất kì vật gì, nhưng trên mặt biển biển thời gian, lại rõ ràng ảnh ngược một bộ hình ảnh khiếm khuyết.

Quả nhiên là cơ duyên thật lớn.

Trái tim mọi người như kịch liệt nhảy lên như sấm đánh, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn tàn ảnh ảnh ngược ở trong nước, hận không thể lập tức liền tiến vào bên trong tàn ảnh đó, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì.

"A, thật hiếm có, đây là di tích cổ, chỉ không biết là di tích thời đại nào."

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, trong thanh âm tràn đầy ý tứ thú vị, lộ ra vài phần bừa bãi tự tin cùng thong dong, làm cho người ta theo bản năng muốn tìm kiếm chủ nhân thanh âm.

Một đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện chung quanh trừ bỏ thuyền bất hạnh trước đó bị cuốn vào nước lũ thời gian ra, còn xuất hiện một con thuyền xa lạ, mà thuyền đó...

Khi thấy rõ ràng một thanh thiên nam nhân cầm thần trượng trong tay đứng ở mũi thuyền, toàn thân giống như một thanh thần khí nở rộ sáng bóng, Ô Tử Hàm cùng Vân Nhụy tiên tử và người nhận ra thân phận hắn thì sắc mặt đại biến.

Người tu luyện khác không biết đều đánh giá nam tử đứng ở chỗ mũi thuyền, hơi thở cường đại, chỉ thấy hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ không tầm thường, một đầu tóc đen nửa ngắn không dài tung ra rơi ở sau lưng, giống như từng sợi đều tràn ngập lực lượng cường đại, khi toét miệng cười, hơi thở phóng đãng trương dương, khiến người ta theo bản năng muốn nghiêng đầu tránh đi, bên hông hắn quấn quít lấy một đoạn đuôi...

Thiên thần trượng, thiên chi cửu đức, hình người mà đoạn đuôi.

Người tu luyện thấy rõ ràng liên tưởng đến đồn đại, sắc mặt không khỏi đại biến, không dám nhìn thẳng, đều thu hồi ánh mắt.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian hiện ra một loại yên tĩnh quỷ dị, lúc trước vui thích vì bình an xuyên qua nước lũ thời gian, cùng với mừng như điên phát hiện đại cơ duyên, thối lui toàn bộ.

Sở Chước cảm giác được loại hơi thở quỷ dị này, nhịn không được vụng trộm thăm dò, nhìn về phía chiếc thuyền không coi ai ra gì chạy tới đây.

Chiếc thuyền đ1o không thua kém gì thuyền của Ô chủ thuyền, đều là năm tầng, vô cùng khổng lồ, trên thân thuyền vẽ các loại ký hiệu huyền ảo, rất đỗi kiên cố. Lúc này trên boong tàu đứng một đám người tu luyện, người tu luyện cầm đầu hơi thở cường đại, như một thanh thần khí nở rộ thần quang, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trừ bỏ người tu luyện cầm đầu đó, hơi thở người tu luyện phía sau hắn cũng không kém, Sở Chước suy đoán, tu vi bọn họ thấp nhất có Thánh Đế cảnh.

Sở Chước hô hấp cứng lại.

Chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện, cùng với người tu luyện trên thuyền, đều làm cho nàng lại càng ý thức được sâu thêm rằng Đại Hoang giới cường đại cùng tàn khốc.

Nàng tựa như một đứa bé vừa học được đi đường, đột nhiên bị quăng đến trong một đám võ lâm cao thủ, bọn họ tùy tiện vẫy tay, liền đủ để nghiền áp giết chết nàng.

Sở Chước tiếng lòng rung động, không dám lại nhìn thêm, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Ở khi nàng thu hồi ánh mắt, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy bóng dáng xuất hiện cách đó không xa, kinh ngạc phát hiện, Ô chủ không biết khi nào thì xuất hiện ở tầng thứ năm, lẳng lặng nhìn thuyền đối diện.

Không biết Ô chủ so sánh với người đầu thuyền đối diện, tu vi của ai cao hơn.

Thời gian trôi qua ở trong trầm mặc quỷ dị.

Nhưng mà hiển nhiên người tu luyện trên chiếc thuyền đó là một cao ngạo, cũng không cho phép người khác trầm mặc, hắn nhìn xong tàn ảnh di tích bao phủ ở trong gương nước, cũng không vội mà đi thăm dò nó tìm kiếm cơ duyên, ánh mắt chuyển tới thuyền Ô chủ, tròng mắt giật giật, lại lộ ra một cái tươi cười vô cùng sáng lạn.

Ô Tử Hàm bị hắn nhìn thẳng thì phát lạnh trong lòng.

Hắn giẫm thuyền đầu, thu vào thiên thần trượng, cao giọng hỏi: "Đây không phải là Ô Minh Vực cái gì kia..."

Chu Yếm tiến lên, nhỏ giọng nói: "Là Ô Tử Hàm, quản sự của Ô chủ."

Trường Thừa nga một tiếng, cười nói: "Ô Tử Hàm, Ô chủ các ngươi có ở đây không?"

Ô Tử Hàm phát hiện mình bị điểm danh, chỉ có thể kiên trì tiến lên từ trong đám người, cười ha ha một tiếng, cung kính nói: "Thì ra là Trường Thừa tiền bối, tiền bối như thế nào lại ở đây?"

"Các ngươi có thể đến, bổn đại gia chẳng lẽ không thể đến?"

"Không phải, Trường Thừa tiền bối hiểu lầm rồi." Trên mặt Ô Tử Hàm lộ ra tươi cười ôn hòa, thoạt nhìn không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Hiếm khi nhìn thấy Trường Thừa tiền bối, Trường Thừa tiền bối vẫn phong thái chiếu người như xưa, chắc là tu vi lại có tiến bộ..."

Trường Thừa nghe hắn khen tặng, vẫn chưa ngắt lời.

Điều này làm cho trong lòng người tu luyện chung quanh trên thuyền đối với Ô Tử Hàm dâng lên một loại tình cảm kính nể tự đáy lòng, bản lĩnh trợn mắt nói dối này, thành khẩn khen tặng người ta này, ngay cả người hung tàn Bạch Ly Vực đều có thể kiên nhẫn nghe hắn thổi phồng, chẳng trách thanh danh Ô Tử Hàm tốt như thế ở các vực.

Quả nhiên người nhìn cực dễ bắt nạt, kỳ thực không dễ bắt nạt nhất.

Ô Tử Hàm khen tặng hắn một phen, đề tài vừa chuyển, nhắc tới cái vị kia mọi người chẳng ngờ: "Không biết vực chủ Bạch Ly Vực hiện nay như thế nào, Ô chủ chúng ta vẫn luôn muốn bái phỏng Bạch chủ các ngài, đáng tiếc Bạch chủ vẫn luôn chưa từng đáp lại." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Trường Thừa cười lớn một tiếng, tâm tình rất tốt: "Bạch chủ đều đang bế quan tu luyện gần một trăm năm, vừa vặn mấy ngày này, ngài ấy đã xuất quan, đang muốn đi đến biển thời gian, muốn gặp thì rất dễ dàng."

Nghe nói như thế, con ngươi người tu luyện ở đây hơi co lại, trong lòng kinh hãi, rất cố gắng mới khắc chế biểu tình ở trên mặt.

Vị kia sao lại đến biển thời gian?

Ô Tử Hàm cũng hoảng sợ, chẳng qua nghĩ đến Sở Chước trên thuyền, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Vậy thì không thể tốt hơn, Ô chủ cũng ở trên thuyền, nghe tin tức này nhất định sẽ rất cao hứng."

Tất cả người tu luyện lẳng lặng nhìn Ô Tử Hàm trợn mắt nói dối, bọn họ cũng không nghe nói qua Ô Minh Vực Chủ khi nào thì có giao tình cùng Bạch Ly Vực Chủ, Ô chủ nhất định sẽ rất cao hứng sao?

Trường Thừa nghe thì rất cao hứng, cười tủm tỉm nói: "Ô chủ các ngươi muốn gặp Bạch chủ chúng ta như vậy, cứ việc đến."

Ô Tử Hàm trên mặt cười thành đống, cung kính cất tiếng phụ họa, trong lòng lại cân nhắc ý đồ Trường Thừa xuất hiện ở nơi này.

Hàn huyên vài câu s, chỉ thấy ánh mắt Trường Thừa đột nhiên đảo qua người tu luyện trên thuyền, hơn nữa dừng lại ở trên người nữ tu, tất cả nữ tu bị ánh mắt hắn đảo qua căng thẳng trong lòng, không hiểu sao khẩn trương lên, sợ vị này ra bài không theo lệ, muốn làm chút gì.

May mắn, ánh mắt Trường Thừa rất nhanh liền dời đi, rơi xuống trên thuyền khác.

Đi đến nơi đây tổng cộng có hai mươi ba chiếc thuyền, Trường Thừa đều nhìn một lần người tu luyện trên thuyền cao giọng hỏi: "Các ngươi lúc nào thì đến biển thời gian? Gần đây biển thời gian không yên ổn, thường xuyên có người gặp nạn, các ngươi có từng cứu người gặp nạn nào không?"

Một đám người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn là có ý tứ gì.

Trường Thừa là người tính khí lớn, làm sao có thời gian cho bọn hắn cơ hội tự hỏi, lại nghe bọn hắn giống như phụ nữ chậm chạp thắc mắc đáp lời, lúc này thả uy áp, một đám người vội vàng lưu loát hồi đáp.

"Không có, chúng ta không gặp được người gặp nạn."

"Chúng ta có gặp được, chẳng qua rất nhanh liền chia tay."

"Chúng ta cũng có gặp được..."

Một đám người nhao nhao nói ra, sợ chọc vị hung thần này xù lông.

Không có biện pháp, đánh không lại, chỉ có thể biết sợ.

Trường Thừa nhẫn nại tính tình lắng nghe, ánh mắt lại chuyển tới trên thuyền Ô chủ, đảo qua Vân Nhụy và Thất Âm đứng cùng một chỗ, hai nữ nhân bị hắn nhìn mà trong lòng phát lạnh, không biết vị này là ý gì.

Ô Tử Hàm nghe được hắn nói, trái tim nhảy dựng lên bùm bùm, cảm thấy Trường Thừa nói lời này tương đối có thâm ý.

Hắn theo bản năng nhìn về phía tầng thứ năm, suy đoán chẳng lẽ Trường Thừa là tới tìm Sở Chước? Bằng không làm sao hắn có thể hỏi bọn họ có đã cứu người gặp nạn nào hay không?

Ngay tại khi Ô Tử Hàm do dự nói hay không nói, Ô chủ đột nhiên xuất hiện từ tầng thứ năm.

Hết chương 340.