Cùng Trời Với Thú

Chương 345: Lúc gặp lại.



Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Bàn tay lôi kéo Sở Chước đó, nháy mắt kéo nàng cách hỗn độn khí đánh tới phía dưới.

Người ở đây chỉ nhìn thấy Sở Chước bị nhanh chóng kéo vào trong không gian vết nứt, tiếp theo vết nứt không gian khép lại, hỗn độn khí nhảy lên từ dưới nhào vào hư không.

Chu Yếm cùng Trường Thừa nhào qua Sở Chước đồng dạng cũng nhào vào hư không.

Chu Yếm xui xẻo nhất, hắn theo sát Sở Chước, vốn muốn kéo Sở Chước cách xa hỗn độn khí, nào biết đâu Sở Chước sẽ bị người nhanh chóng kéo vào trong vết nứt không gian, mà hắn chỉ có thể nhào đầu vào trong hỗn độn khí đánh tới.

Ngay tại khi hắn sắp sửa bị hỗn độn khí cắn nuốt, thiên thần trượng ôm lấy hắn.

Chu Yếm cũng nhân cơ hội ổn định thân thể rơi xuống.

Trường Thừa trầm xuống mạnh mẽ xoay chuyển thân thể, mang theo Chu Yếm, lấy tốc độ cực nhanh bay đi.

Lúc này hỗn độn khí tựa như quái vật chọn người mà cắn, nó từ phía dưới di tích tuôn lại đây, không người nào biết nó đến từ chỗ nào, chỉ trong chớp mắt, đã xuyên đầy khắp không gian di tích, chung quanh phù không hòn đảo đều bị nó nuốt hết.

Nó truy đuổi tất cả người tu luyện phiến không gian này, người tu luyện ở trước mặt nó, trừ bỏ nhanh chóng thoát đi, không còn cách nào.

Lúc này tất cả người tu luyện đều chật vật lao ra thụ đảo, treo bay ở giữa không trung, nhìn thấy Trường Thừa cùng Chu Yếm lại đây, vẻ mặt lo lắng.

"Trường Thừa đại nhân, làm sao bây giờ?"

Trường Thừa nhìn hỗn độn khí lấy một loại tốc độ bẻ gãy nghiền nát mà cắn nuốt vạn vật, thần sắc lạnh lùng, quát: "Tất cả mọi người tiến vào không gian." Nói xong, hắn mở ra không gian kết giới.

Ở đây người tu luyện tận lực thả lỏng thân thể, tùy ý không gian của Trường Thừa kéo bọn họ đi vào.

Ở sau khi mọi người bị kéo vào không gian, hỗn độn khí rốt cục đến, nhanh chóng nuốt hết phù không đảo chung quanh, dần dần nuốt hết toàn bộ di tích.

Trong không gian, Chu Yếm té ngã, chật vật không chịu nổi.

Người tu luyện khác cũng một dạng, rơi thất điên bát đảo, duy nhất tương đương vững vàng rơi xuống đất, chỉ có chủ nhân không gian —— Trường Thừa.

Thần thú từ nhỏ thì đã có cầm giữ không gian, đây là một trong thiên phú thần thú. Nhưng mà không gian có lớn có nhỏ, theo thực lực chủ nhân tăng trưởng mà biến mạnh, cũng tiến hành hoàn thiện, hình thành một cái không gian đầy đủ ngũ hành tuần hoàn, càng trở nên đầy đủ.

Chỉ có không gian đầy đủ, mới có thể ngăn cách cùng ngoại giới, tự thành một lãnh thổ.

Ở trong không gian, chủ nhân không gian là thần tuyệt đối, vận mệnh tất cả người tiến vào không gian đều chạy không khỏi được chúa tể "Thần", cho nên bình thường người tu luyện nếu không có chuyện gì khác, sẽ không dễ dàng tiến vào không gian những người khác, để tránh bị ý chí chủ nhân không gian ảnh hưởng.

Trường Thừa kiểm kê lại nhân, phát hiện cũng chưa thiếu người nào, tất cả bọn nhóc con đều an toàn tiến vào không gian, cực kì vừa lòng.

Chu Yếm cười khổ nói: "Trường Thừa đại nhân, ngài có phải quên hay không, còn có Sở cô nương." Nghĩ đến một màn vừa rồi đó, hắn vẫn là lòng còn sợ hãi, thiếu chút nữa Sở Chước đã bị hỗn độn khí cắn nuốt.

Đáng tiếc, Sở Chước vẫn bị người mang đi.

Trường Thừa coi thường liếc hắn một cái: "Mi cho rằng là ai mang nàng đi?"

Chu Yếm thấy hắn tuyệt không lo lắng, trong lòng khẽ động: "Chẳng lẽ là lão đại?"

Trường Thừa kiêu ngạo mà hừ một tiếng: "Tự nhiên, lão đại có lẽ đã đi đến di tích, hẳn là cảm giác được nguy hiểm mới tới đây, vừa rồi ta từ trong vết nứt không gian đó cảm giác được hơi thở của ngài ấy." Dừng lại, hắn lại nói: "Lão đại là Thần Hoàng cảnh, chỉ có Thần Hoàng cảnh mới có thể xé rách không gian, lão đại là xé rách không gian tới đây."

Cho nên mới tới đây kịp lúc.

Xem ra thương thế của lão đại đã khôi phục được không tệ lắm.

Ở đây người tu luyện nghe nói như thế, đều trừng to mắt, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn.

Kỳ thực ngày đó khi Sở Chước thăm dò Chu Yếm về chuyện của Bạch Ly Vực Chủ, Chu Yếm cũng không phải ra vẻ thần bí, thật sự là bởi vì ngay bản thân hắn căn bản cũng không rõ chuyện của lão đại, có thể nói cùng nàng thế nào? Chẳng lẽ nói cho nàng, làm thú Bạch Ly Sơn, hắn ngay cả chân diện mục Bạch chủ đều chưa thấy qua, còn bị nhốt trong phòng tối sao?

Quả thực không thể mất mặt hơn.

Trên Bạch Ly Sơn, duy nhất tiếp xúc được nhiều nhất cùng lão đại chỉ có Trường Thừa, ngay cả Kim Ô vẫn luôn trấn thủ ở Bạch Ly Sơn cũng chưa từng gặp qua chân diện mục của lão đại.

Cho nên, bọn tiểu đệ Bạch Ly Sơn rất không quen thuộc lão đại.

Nhưng không ảnh hưởng bọn họ bị lão đại nhốt phòng tối.

Nay có được Trường Thừa khẳng định, biết thực lực lão đại là tu vi Thần Hoàng cảnh, tự nhiên hưng phấn vô cùng.

Chu Yếm nhịn không được cười rộ lên: "Nếu như quả thật là lão đại mang Sở cô nương đi, chúng ta liền không cần lo lắng vì không bảo vệ tốt nàng mà bị lão đại đánh rồi." ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Nếu như bị nhốt ở trong phòng tối, đó thật sự là sống không bằng chết.

Nào biết đâu Trường Thừa cũng không cao hứng, ngược lại mất hứng nói: "Chỉ sợ đợi lão đại ra tay, chúng ta đều phải bị ngài ấy đánh, dù sao lần này quả thật không bảo vệ tốt nàng."

Chu Yếm nhất thời trầm mặc, yên lặng vì thắp nến cho mình.

Sở Chước cảm giác tay lôi kéo nàng thật cẩn thận kéo nàng vào trong một không gian.

Giống như nháy mắt từ luyện ngục nguy hiểm đi đến một chỗ không gian bình tĩnh.

Tiếp theo tay kia nắm cả thắt lưng nàng, dùng một loại động tác cẩn thận mềm dịu nâng thân thể của nàng lên. Sở Chước cố gắng mở hai mắt, muốn thấy rõ ràng người cứu nàng là ai, chỉ là mắt của nàng bị huyết lệ trào ra bao trùm, tròng mắt minh nhuận như trân châu đen giống như bịt kín một tầng màu máu đục ngầu, phía trước hết thảy đều giống như lộ ra một tầng huyết quang, nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Hỗn độn khí tựa như một kẻ xâm nhập bá đạo, ất cả sinh linh chạm đến nó, đều bị nó cắn nuốt, hóa thành một tầng huyết vụ.

Nàng đều ở đau cả người, cái loại đau đớn bén nhọn này làm cho thân thể nàng có chút co rút, giống như máu thịt cả người đều bị đặt quay nướng trên ngọn lửa, máu loãng chen lấn lên trước chảy ra từ tai mắt mũi miệng của nàng, làm bẩn cả khuôn mặt nàng.

Đột nhiên, răng cắn chặt của nàng bị đẩy ra, tiếp theo trong miệng bị nhét một viên linh đan, không biết linh đan đó là cấp bậc gì, nó vừa vào miệng liền tan, hóa thành một cỗ chất lỏng mát lạnh, tiến vào trong thân thể, giảm bớt đau đớn tứ chi bách hải, máu nước mắt vẫn luôn trào ra trong mắt cũng ngừng lại, vết máu theo màng mắt dần dần biến mất.

Tầm mắt bắt đầu trở nên rõ ràng.

Cũng làm cho nàng thấy rõ ràng bộ dạng của người đang ôm nàng.

Hé ra ngũ quan mà bất luận lời khen nào cũng khó lấy để hình dung, cực kỳ tuấn mỹ, lông mày nghiêng dài xuống tóc mai, là một đôi con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm, sống mũi cao ngất, sắc môi anh đào, một từ "Hoàn mỹ" không đủ để miêu tả.

Chỗ mi tâm trơn bóng, một đoàn hỏa diễm như có như không khẽ động, làm cho khuôn mặt này thêm vài phần hơi thở cường đại thần bí.

Tóc đen dài cứ như vậy xõa xuống, rũ xuống như tơ lụa, Sở Chước thậm chí có thể cảm giác được bóng loáng cùng độ ấm tóc dài đó, mỗi một sợi đều quấn quanh lực lượng cường đại... . . .

Đời trước nàng từng không cẩn thận chạm qua.

Người này...

Thân thể của nàng trở nên cứng ngắc, sau đó nhịn không được bắt đầu run lên.

Hắn tưởng nàng sợ hãi, nắm cả thắt lưng lưng nàng, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, đừng sợ..."

Sở Chước nhắm mắt lại, khi lại mở ra, phía trước như cũ là người kia, cái người... toàn bộ Đại Hoang giới cũng không dám thảo luận.

Đột nhiên, oa một tiếng, nàng lại phun ra một búng máu, máu tươi ở trên quần áo màu trắng của hắn, lan tràn ở chỗ vạt áo hắn, từng giọt máu ngưng tụ thành từng hạt châu nhỏ, chậm rãi chảy xuống.

Sắc mặt hắn khẽ biến, hỏa diễm chỗ mi tâm nhảy lên càng lợi hại hơn, tay ấn ở trên cổ tay nàng, thật cẩn thận phân ra một luồng linh lực, thăm dò vào trong kinh mạch của nàng, kiểm tra tình huống của nàng.

Sở Chước suy sụp tựa vào trong lòng hắn, cả người mềm nhũn, cả người đều có chút suy sụp, cả người quanh quẩn một loại hơi thở khó mà thuyết minh.

Nam nhân đang nghiêm túc kiểm tra thân thể cho nàng không phát hiện.

Cảm giác được luồng linh lực căn bản không thể phản kháng trong cơ thể đó, nàng lại nhịn không được nhắm mắt lại.

Đợi khi mở mắt, khuôn mặt nàng thoạt nhìn bình tĩnh rất nhiều, chỉ có vết máu lưu lại trên mặt, làm cho nàng thoạt nhìn phá lệ chật vật.

"A Chiếu?" Nàng nhẹ nhàng mà mở miệng.

Linh lực chưa kịp kiểm tra thân thể nàng bị kiềm hãm, sau đó chậm rãi thu hồi.

Sở Chước theo dõi hắn, có thể tinh tường nhìn thấy trong cặp mắt kia đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện vui thích, không che giấu chút nào, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, giống như thỏa mãn vô hạn.

Lại vì nàng có thể nhận ra hắn mà kích động vui sướng, giống như hết thảy đều đáng giá.

Không cần dò xét, hắn phản ứng đã chứng minh nàng suy đoán.

Nam nhân đang ôm nàng, thấp giọng nói: "Ta liền biết nàng có thể nhận ra ta." Tiểu cô nương của hắn tâm tư sâu sắc như vậy, rất thích miên man suy nghĩ, cho dù hắn cái gì cũng không nói, nàng cũng có thể nhận ra hắn.

Nàng quả nhiên có thể nhận ra hắn!

Trong lòng hắn rất cao hứng, trong cao hứng lại có một chút ngượng ngùng, mí mắt cụp xuống.

Nàng nhất định thích vô cùng thích hắn.

Nàng đương nhiên phải thích hắn mới đúng!

Sở Chước làm sao không nhìn ra hắn vui thích, hắn căn bản không che giấu, thuần túy như vậy, giống như toàn bộ không gian đều bởi vì tâm tình hắn tốt mà trở nên tốt đẹp.

Nàng đột nhiên hiểu rõ gì đó.

Kỳ thực đời trước, hắn cũng chưa từng che giấu.

Chỉ là đời trước nàng kinh nghiệm từng trải quá ít, tuy rằng cũng trải qua một phen đau khổ, nhưng A Chiếu và Bích Tầm Châu bảo hộ nàng được rất tốt, trong xương vẫn lộ ra khờ khạo hồn nhiên, cho nên nàng căn bản không biết quan sát sắc mặt, cũng sẽ không nghĩ chuyện đến quá sâu, càng không biết... người này chính là A Chiếu không lời từ biệt mà đi, nàng căn bản không phát hiện hắn khác thường.

Hắn hy vọng nàng có thể tự mình nhận ra hắn.

Nhưng đời trước nàng không nhận ra được, còn tưởng rằng hắn đang cầm tù nàng, hoảng hốt chạy bừa mà đào tẩu.

Trong khoảng thời gian này, gặp được rất nhiều chuyện, bên người cũng không có đồng bạn tín nhiệm, khắp nơi đều là người tu luyện cao cấp, ăn bữa hôm lo bữa mai, làm cho nàng chỉ có thể đều phải cẩn thận cẩn thận giãy dụa hơn bất luận thời điểm nào, chỉ vì sống sót.

Nàng ra vẻ nhu thuận ở trước mặt những người tu luyện cao cấp, kì thực suy nghĩ lại nghĩ, đoán rất nhiều khả năng, nhưng bởi vì chưa nhìn thấy hắn, cho nên nàng không dám khẳng định.

Nàng kỳ thực không nghĩ liên hệ Bạch Ly Vực Chủ đến với A Chiếu.

Không phải không dám, mà là không nghĩ!

Đời trước nàng không biết A Chiếu là thần thú, cũng không biết chủng tộc của A Chiếu, hơn nữa nàng quá mức nhỏ yếu, cái gì cũng đều không hiểu, thế cho nên không nhận ra hắn chính là A Chiếu.

Thậm chí đần độn u mê mà vứt bỏ tính mạng.

Đời này ở tỉnh lại biển thời gian, chung quanh xuất hiện người cùng việc nhiều lắm, có được tin tức quá ít, bỏ lỡ nàng phán đoán, làm cho nàng không dám nghĩ đến sâu hơn.

Hơn nữa đời trước đột nhiên tử vong, làm cho nàng canh cánh trong lòng.

Thẳng đến khi lại nhìn thấy người này.

Đời trước bởi vì nàng không hiểu ý tứ của hắn, không nhìn thấu hành vi của hắn, người hắn, thậm chí gây cho nàng bóng ma đáng sợ, làm cho nàng canh cánh trong lòng, nàng đã sợ hãi lại đau đầu. Thẳng đến trùng sinh rồi, đều thầm nghĩ hung hăng áp trong chỗ sâu dưới đáy lòng, không dám dễ dàng nhớ tới người đó, nàng chưa bao giờ dám liên hệ hắn đến cùng A Chiếu.

Nhưng cố tình càngkhông dám, kết quả lại càng buồn cười.

Trời cao đúng thực là vui đùa cùng nàng.

Sở Chước cảm giác được chua sót trong lòng, lại không biết nói cái gì.

Trách hắn sao?

Hai đời, hắn đều hy vọng nàng có thể nhận ra hắn thôi, cho nên hắn cái gì cũng không nói, chính là lấy một loại tư thế cường thế mà tuyệt đối đi đến trước mặt nàng, an tĩnh chờ bản thân nàng nhận ra hắn, cùng nhận thức với hắn.

Đời trước, nàng khi không nhận ra hắn, hắn cực tức giận, nghe nói nàng chạy trốn, mạnh mẽ phá hủy Khô Lộc Sơn Thanh Lâm Vực, làm cho người tu luyện Thanh Lâm Vực giận mà không dám nói gì.

Điều này làm cho nàng càng sợ hãi.

Nhưng hiện tại biết là sao lại thế này rồi, đã buồn cười lại bất đắc dĩ.

Khi trong lòng nàng trăm mối tơ vò, người ôm nàng đuôi lông mày khóe mắt toát ra đắc ý khắc chế, ngay cả hỏa diễm nhảy lên chỗ mi tâm cũng trở nên sinh động.

"Nàng không sao chứ? Còn khó chịu ở đâu không?" Hắn hỏi, thanh âm trầm thấp dễ nghe đặc biệt có nam tính.

Sở Chước có chút không được tự nhiên, cúi thấp mặt, nói: "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là có thể." Dừng lại, nàng lại hỏi: "Đúng rồi, huynh không sao chứ?" ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Nam nhân sửng sốt, thấy nàng quan tâm mình, khóe môi khắc chế không được mà giương lên, đôi mắt hơi hơi nheo lại, giống ngôi sao vỡ rơi đầy trời.

"Ta không sao." Giọng của hắn trở nên càng thêm trầm thấp.

Khi Sở Chước sâu sắc cảm giác được ôn nhu trong thanh âm của hắn, cả người đều không được tự nhiên, hận mình không thể lại thần kinh thô giống đời trước, cái gì cũng không phát hiện mới tốt.

"Ngày đó... đoàn khí đánh lên xuyên chiến hạm là cái gì?" Sở Chước lại hỏi.

"Ta không biết." Hắn bình thản nói.

Sở Chước ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn vẻ mặt vô tội nhìn nàng. Tuy rằng nàng cũng không biết làm thế nào mà từ khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng tuấn mỹ này lại nhìn ra vô tội, nhưng liên hệ cục bông A Chiếu bình thường biểu hiện, cảm giác xác nhận như thế.

"Lúc ấy khi ta nhận thấy được nguy hiểm, đã trốn không thoát, xuyên chiến hạm bị hủy, ta đành phải mang bọn nàng rời khỏi thông đạo không gian, nào biết..." Hắn hơi nhếch môi, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút tức giận: "Bởi vì một chút ngoài ý muốn, nàng mất tích ở ngoại vực."

Sở Chước cảm giác được uy áp cường đại tràn ra trên người hắn, thân thể lại cứng ngắc.

Phát hiện nàng khác thường, hắn thu liễm cảm xúc, khắc chế lại uy áp, cố gắng dùng thần sắc ôn hòa vô tội nhìn nàng.

Sở Chước hiện tại không thể nhìn thẳng khuôn mặt này, hoặc là nói người này.

Cho dù biết hắn là A Chiếu, nhưng khi giữa cục bông tròn đáng yêu mà nuôi như nuôi nhi tử cùng một nam nhân trưởng thành căn bản là bất đồng, đặc biệt bộ dạng nam nhân này cực kì xinh đẹp, có được thân phận cao quý cùng thực lực cường đại, là một nam nhân cực có sức quyến rũ, càng làm cho nàng không thể nhìn thẳng.

Trong lòng nàng có chút phiền muộn.

Cho dù có suy đoán loáng thoáng, mà khi chân tướng xảy ra trước mặt, nàng vẫn là nhịn không được giống như lúc trước, tình nguyện lựa chọn không tin.

Sở Chước muốn hỏi lúc ấy phát sinh ngoài ý muốn gì, vì sao nàng sẽ lưu lạc đến biển thời gian, nhưng lúc này cũng không phải rất muốn hỏi.

Lời chuyển mấy vòng ở đầu lưỡi, cuối cùng hỏi: "Đúng rồi, Tầm Châu ca bọn họ đâu, bọn họ có khỏe không?"

Nghe được lời nàng nói, nam nhân trong lúc nhất thời không mở miệng, trong lòng đang châm chước nói cho nàng như thế nào, hắn biết nàng coi trọng đối với đám yêu thú Bích Tầm Châu, mặc kệ người nào gặp chuyện không may, nàng đều sẽ rất khó chịu, cố tình lần này gặp chuyện không may không ít người.

"Lão nhị bọn họ đều ở Bạch Ly Sơn, luyện đan sư bị thương rất nặng, còn đang ngâm mình ở trong linh tủy tuyền vạn năm, Huyền Uyên còn không tìm được..."

"Cái gì?" Sở Chước thẳng người dậy, sau đó bị một đôi tay treo ở bên hông ấn lại.

Lúc này, Sở Chước mới phát hiện cả người mình đều dựa vào ở trong lòng hắn, lấy một loại tư thế rất ái muội, điều này làm cho nàng lại cứng đờ. Chỉ là đối phương dường như cũng không biết cái này có cái gì, bọn họ xa cách từ lâu gặp lại, nếu không phải hắn hiện tại đã không còn là cục bông, đã sớm nhảy vào trong lòng nàng.

Nhưng mà, để cho nàng tựa vào trong lòng hắn cũng giống vậy.

A Chiếu rất thích tư thế này.

"Nàng không cần lo lắng, Huyền Uyên là Uyên Đồ Huyền Quy, mai rùa cứng rắn, không có việc gì đâu."

Sở Chước: "... ..." Đây xem như lời nói an ủi người ta sao?

Sở Chước thở sâu, chậm rãi ngồi dậy, cũng mở ra tay ôm bên hông, cố gắng khắc chế bóng ma trong lòng, nhìn thẳng nam nhân ngồi xổm ở trước mặt nàng.

Chỉ là chống lại ánh mắt hắn, nàng lại nghĩ tới chuyện nào đó đời trước, tầm mắt lại lung lay, cuối cùng rơi xuống vạt áo hắn.

Y phục của hắn là một loại màu thuần trắng, thêu ám văn màu bạc, ẩn ẩn lộ ra linh quang, lúc trước nàng phun máu đến vạt áo hắn, chẳng qua lúc này đã không có dấu vết, đã dọc theo đường văn y phục chảy xuống trên đất.

Hết chương 345.