Cùng Trời Với Thú

Chương 471: Việc Bách tộc.



Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Làm nhân tộc, Khúc Sơn Hà cùng Sở Chước bọn họ cũng không thể lý giải diệu dụng của Diệu La Yêu quả, nhưng xem mấy con thú ăn được ngon như vậy, nên đều đẩy một giỏ linh quả đó qua cho bọn hắn chia nhau ăn.

Đối với cái này, ấn tượng của Hỏa Lân, Huyền Ảnh bọn họ đối với hậu nhân Bách tộc chính là Vô cùng tốt, tốt đến nếu như hậu duệ những Thần tộc đó ngày nào đó dám lại đây gây sự, bọn họ nhất định xắn tay áo lên giúp hậu nhân Bách tộc đánh nhau.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ sơn cốc đắm chìm ở trong bóng đêm ôn nhu, mơ hồ có thể nhìn thấy được một ít linh thảo hoặc là côn trùng sáng lên trong rừng mang đến từng điểm lấp lóe, giống như sao trời lập lòe.

"Nơi này thật xinh đẹp." Bích Tầm Châu cảm khái tự đáy lòng.

"Đúng vậy, ven đường thật nhiều linh quả thơm quá." Hỏa Lân phụ họa.

"Người Bách tộc thực sự tốt, bọn họ còn sờ đầu muội." Tiểu loli Huyễn Ngu vui rạo rực nói.

【Ngày mai còn có thể lại ăn linh quả sao?】Bé rùa ghé vào trên đầu Huyễn Ngu hỏi.

Nghe xong, Hỏa Lân cười lớn vỗ vỗ mai rùa của nó: "Đến lúc đó đệ đi tìm hậu nhân Bách tộc, bọn họ nhất định sẽ không cự tuyệt đệ." Đây chính là yêu thú đầu tiên chủ nhân bọn họ khế ước, nhưng lại đơn thuần như vậy, hậu nhân Bách tộc nếu như biết được, hẳn là sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nó.

Không biết vì sao, Hỏa Lân chính là có loại trực giác này.

Khúc Sơn Hà cũng nhìn sơn cốc ngoài phòng, thở dài: "Ở trong này nửa ngày, gần như đã muốn quên gió tuyết khốc hàn ở bên ngoài, quả thật là một địa phương không tưởng tượng nổi."

Phong Chiếu nói:【Nơi này là một cái động tiên, thiên tài địa bảo nhặt đâu cũng có, không kỳ quái.】

"Động tiên? Thật sự?"

Một đám người sợ hãi thán phục hỏi, nhận được đáp án khẳng định, đều kinh ngạc Sở Nguyên Thương vào lúc ban đầu tìm được ở đây, vận khí của hắn cũng thật tốt, mới có thể phát hiện một cái động tiên như vậy, cũng làm nơi cho Bách tộc tụ cư.

Đợi đến khi bóng đêm càng thêm ôn nhu, một đám người chọn cho mình căn phòng muốn muốn nghỉ ngơi ở chung quanh.

Sở Chước mang theo Phong Chiếu cùng bé rùa đi đến một gian nhà gỗ, trong nhà gỗ bài trí tuy rằng đơn giản, lại không có gì mà không khéo léo, nội thất dùng một tấm linh mộc chế tạo thành giường vô cùng có hương vị khuê phòng của nữ tử quý tộc thế tục giới được dày công chế thành.

Sở Chước đặt bé rùa vào trong trong nước linh tuyền ngũ hành, nàng duỗi thắt lưng lười, ngồi dựa vào ở bên giường, hồi tưởng hiểu biết của hôm nay.

Đột nhiên, một giọng nam dễ nghe vang lên: "Chước Chước, là đang suy nghĩ việc Bách tộc?"

Sở Chước quay đầu, phát hiện không biết khi nào, một nam nhân áo trắng như tuyết cũng ngồi bên giường, tóc dài đen như mực rơ ở trên thắt lưng, làm nổi bậc mặt như quan ngọc, tuấn mỹ bất phàm. Trong sơn cốc bóng đêm vì hắn mà phủ thêm một tầng khăn che mặt ôn nhu, khiến cho nam tử vốn tùy hứng trương dương thế nhưng lúc này làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhu đến từ trong khung.

Trong lòng Sở Chước nảy lên một loại ôn nhu rất nhẹ, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, hôm nay nhìn thấy đại tỷ, mới phát hiện đối với chuyện trước kia tuy rằng cũng không phải quá để ý, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó tiếp nhận. Nhưng mà, trong lòng lại cảm thấy bọn họ rất thân thiết."

Phong Chiếu vén lên một lọn tóc của nàng, không chút do dự nói: "Vậy đừng đi nhận."

Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn.

"Hiện tại rảnh rỗi, nàng có thể trước tiên nghỉ tạm một đoạn thời gian ở nơi đây, dụng tâm đi xem, cảm thụ một chút." Hắn tiếp tục nói, ở trong bóng đêm, thanh âm giống như cũng trở nên cực kì ôn nhu.

Sở Chước yên lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới vâng một tiếng.

Nàng quả thật cần dụng tâm đi xem, cảm thụ một chút, ý đồ tìm ra mình rốt cuộc là tồn tại vì cái gì.

Phụ thân chưa từng gặp mặt để lại cho nàng một câu nói ba phải mập mờ cái nào cũng được, nghĩa tỷ Sở Thanh Sương lần đầu tiên gặp mặt tuy rằng không nói, lại giống như hiểu rõ cái gì đó. Nàng có thể cảm giác được, bọn họ hiện tại không hy vọng nàng biết, thậm chí trong lòng hy vọng bản thân nàng đi thăm dò, tự mình phát hiện.

Nếu nàng đơn thuần chính là nữ nhi của Sở Nguyên Thương, nàng sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, nhưng nàng là người của ba đời. Ở kiếp đầu tiên, nàng tinh tường biết mình là đầu thai chuyển thế, cũng không phải là đoạt xá, mà làm một cái linh hồn dị thế, vì sao cố tình nàng phải đầu thai trở thành người có liên quan cùng Bách tộc?

Bởi vì tình huống phức tạp của bản thân, cho nên ở khi bọn họ không thể trực tiếp nói cho nàng, trong lòng nàng cũng có băn khoăn.

Nàng tưởng mình che giấu rất tốt, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nhìn ra được.

Một bàn tay khoác lên trên tay nàng để ở bên người, sau đó nhanh chóng cầm chặt, thanh âm của hắn vang lên ở trong bóng đêm: "Nghĩ không rõ thì tạm thời không cần nghĩ, về sau cũng sẽ biết thôi. Tiểu cô nương nghĩ nhiều như vậy, sẽ có tâm ma." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh

Sở Chước nhịn không được cười phì một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn: "Có phải ở trong lòng huynh vẫn luôn cho rằng ta thích nghĩ lung tung hay không?"

Ánh mắt của nam nhân hơi hơi có chút lay động, Sở Chước nhất thời có cái gì không rõ chứ.

Nàng cũng biết tật xấu của mình, người của ba kiếp, trải qua được nhiều lắm, đời trước lại bị chết không giải thích được, lưu lại tiếc nuối, ở trước chưa trưởng thành thì lại chưa thể làm chủ vận mệnh của mình, nàng chỉ có thể dụng tâm tự hỏi, khi thực lực không thể đạt tới, vậy dùng đầu óc bảo vệ tốt chính mình.

Nếu thật có tâm ma... nàng cũng sẽ cố gắng chịu đựng, không hề lưu tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, Sở Chước dựa vào trong lòng hắn, vươn tay ôm thắt lưng của hắn.

Phong Chiếu dùng sức ôm tiểu cô nương dựa tới, tâm tư lơ lửng, nhưng cuối cùng trừ bỏ nhẹ nhàng mà đụng chạm một chút ở trên trán nàng, cũng không có can đảm lại tiến thêm một bước.

Nơi này là địa bàn Bách tộc, phỏng chừng hắn "bắt nạt" nàng ở trong này, như vậy người Bách tộc nhất định sẽ bùng nổ.

Nghĩ đến đây, Phong Chiếu chậc một tiếng.

Hôm sau, khi sắc trời sáng dần, Sở Chước mở mắt.

Sau đó phát hiện nam nhân trước khi ngủ còn ôm nàng lúc này đã biến thành một con tiểu yêu thú, cuộn ở trong lòng nàng, hai cái móng vuốt lông xù đắp cánh tay của nàng, ngủ đến chòm râu bên gò má run lên một cái.

Trong lòng bỗng nhiên bật cười, quả nhiên là túng rồi.

Ở khi nàng tỉnh lại, tiểu yêu thú cũng run run lông theo, cong thân thể duỗi thắt lưng lười, nhảy vài cái đến trong lòng nàng, sau đó điểm móng vuốt liếm xuống ở bên môi nàng.

Sở Chước nhìn hắn, cười tủm tỉm hôn một cái ở trên mũi hắn, hôn đến khi hắn xù lông, thì nhét hắn vào trong lòng, thản nhiên đi ra cửa phòng.

Sở Thanh Giáng bưng một chén linh cốc cá lát hầm nấu thành cháo tới, nhìn đến tiểu yêu thú trong lòng Sở Chước, muốn nói lại thôi.

Sở Chước nói một tiếng buổi sáng tốt lành với hắn, tò mò nói: "Nhị ca, đây là bữa sáng?"
Sở Thanh Giáng ừ một tiếng: "Tuy rằng bọn muội đã ích cốc, nhưng mà đây là linh thước Bách tộc chính mình trồng hầm ra cháo gạo, bỏ thêm cá ngân tuyết trên núi tuyết, có tác dụng bổ ấm đối với kinh mạch, lúc nào cũng có thể ăn nhiều một ít."

Sở Chước nga một tiếng, không cự tuyệt hảo ý của bọn họ.

Nàng có thể cảm giác ra được, hậu nhân Bách tộc đang lấy năng lực của mình, coi nàng trở thành tiểu hài tử mà chăm sóc.

Nhưng mà ở trong mắt hậu nhân Bách tộc hở ra là trên trăm năm hơn một ngàn năm, Sở Chước còn chưa đầy năm mươi tuổi thì quả thật vẫn là một đứa nhỏ, hơn nữa lại là khuê nữ của Sở Nguyên Thương, nhất định hậu nhân Bách tộc càng trân trọng nàng.

Rất nhanh, những người khác trong nhà gỗ chỗ sườn núi đều ra ngoài, ngửi được hương vị cháo cá ngân tuyết, không cần ai thúc giục thì cũng đã chạy tới ăn cháo, một bên uống một bên khen ngợi kỹ năng nấu nướng của Sở Thanh Giáng, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên người mỹ lệ thì kỹ năng nấu nướng đều tốt.

Sở Thanh Giáng vô cùng ngay thẳng nói: "Huynh cũng chỉ biết mỗi cái này, đây là phụ thân trước kia dạy cho huynh làm, học vài thập niên là sẽ biết."

Được rồi, thì ra cũng không phải là giống đực sở hữu bộ dạng đẹp thì kỹ năng nấu nướng đều tốt.

Bích Tầm Châu lạnh mặt ăn cháo, không muốn nói chuyện.

Bữa sáng qua đi, một đám người đi dạo sơn cốc.

Sở Thanh Giáng đi theo cùng, một bên giới thiệu cho bọn họ hoàn cảnh trong sơn cốc, cùng với đủ loại phòng ốc thuộc về chủng tộc nào trong cốc này.

Ven đường gặp được tộc nhân Bách tộc, đều lấy người lớn tuổi hoặc là tiểu hài tử chiếm đa số, cực ít người còn trẻ tuổi giống như Sở Thanh Giáng, nghe nói đều ở bên ngoài kinh nghiệm từng trải, hoặc là tra xét việc của hậu duệ Thần tộc, hành tung bí ẩn, hoặc là bọn họ gặp thoáng qua trên đường cũng không nhất định biết. Đây cũng là vì bảo hộ hậu nhân Bách tộc, để tránh cho bị những hậu duệ ti tiện của Thần tộc phát hiện, ra tay với hậu nhân của Bách tộc.

Sơn cốc có diện tích lớn hơn mắt thường nhìn thấy được, trừ bỏ bọn họ nhìn đến, hướng vào bên trong còn có không gian rất lớn, nhưng mà đây đều là địa bàn Bách tộc khác có được thiên phú đặc thù, người bình thường đi vào mà nói, khả năng sẽ có nguy hiểm.

Một đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều là tò mò, hỏi: "Sẽ có nguy hiểm gì?"

Sở Thanh Giáng mặt nghiêm túc nói: "Nguy hiểm rất nhiều, giống như Vũ Bá thúc ở nơi rừng mưa, nơi có mưa bụi, đều là kết giới của thúc ấy, vô ý một cái là thân thể sẽ gặp phải mưa bụi đồng hóa, bị lạc trong đó, tưởng chính mình là một giọt mưa trong thiên nhiên, nếu chưa kịp thanh tỉnh, cuối cùng cũng sẽ đồng hóa thành mưa."

Mọi người: "... ..." Được rồi, bọn họ vẫn là đừng tùy tiện đi qua thì hơn.

Sở Thanh Giáng hù dọa xong một đám bảo bảo hiếu kỳ thích gây sự, liền dẫn bọn hắn đi bái phỏng người Bách tộc.

Đầu tiên bái phỏng là một già một trẻ hậu nhân Bách tộc cư trú, một tiểu cô nương không lớn hơn Huyễn Ngu được bao nhiêu đang ngồi ở trước cửa chơi linh thảo, nhìn thấy đoàn người Sở Thanh Giáng đi tới, thì lập tức nhảy nhảy người lên, mái tóc đen thùi hất lên hất xuống ở sau đầu.

"Bà bà, Thanh Giáng ca ca và bạn của huynh ấy tới rồi." Nói xong, tiểu cô nương cũng đi tới lôi kéo tay Sở Thanh Giáng, một đôi mắt to trong suốt tò mò đánh giá Sở Chước bọn họ.

"Đây là Thanh Anh, là Thanh Mục tộc."

Mọi người nghe xong, ánh mắt nhìn về phía nàng, phát hiện chỗ sâu trong đôi mắt tiểu cô nương, thế nhưng có một chút thanh quang, nếu không soi kỹ, rất khó phát hiện. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@

Một lão phu nhân mở cửa ra, nhìn thấy Sở Thanh Giáng bọn họ, trên mặt lộ ra tươi cười thư hoãn sung sướng, nói: "Ngày hôm qua chúng ta đi trên núi hái Băng Phách      Quả, nghe nói con mang khuê nữ Nguyên Thương trở về, đây là khuê nữ Nguyên Thương đi? Tuyệt không hề giống hắn."

Ánh mắt lão phu nhân nhìn Sở Chước.

Sở Chước bước lên phía trước cung kính hành lễ, lão phu nhân bên ngoài tuy rằng già nưa không giống người tu luyện, nhưng nàng không thể nhìn thấu tu vi của bà.

Lão phu nhân rất hiền lành, nói chuyện với bọn họ một lát, mời bọn họ vào trong nhà uống linh trà, Sở Thanh Giáng cự tuyệt, nói rõ còn muốn đi bái phỏng những người khác, để cho bọn họ trông thấy Sở Chước. Lão phu nhân chỉ có thể tiếc nuối lấy một ít rượu trái cây do mình ủ chia cho một người một lọ để cho bọn họ khi đi núi tuyết chơi thì uống cho ấm thân thể.

"Cầm đi, dì Tuyền làm rượu trái cây có tác dụng xua hàn hồi linh, vô cùng tốt."

Lập tức đoàn người Sở Chước vội cảm tạ hảo ý của lão phu nhân, thận trọng cất kỹ linh rượu.

Từ biệt một già một trẻ Thanh Mục tộc, bọn họ đi tới thụ ốc cách đó không xa, Sở Thanh Giáng cũng nhỏ giọng nói rõ tình huống Thanh Mục tộc với Sở Chước.

"Lúc trước khi Thanh Mục tộc bị hậu duệ Thần tộc diệt tộc, chỉ có dì Tuyền mang theo Thanh Anh còn ở trong tã lót trốn được, may mắn gặp được đại tỷ ra ngoài, đại tỷ liền mang bọn họ về Tuyết Vụ Đảo, an gia ở trong Tuyết Vụ Đảo. Một đôi linh mục của Thanh Mục tộc là trân quý nhất, có thể nhìn thấu hết thảy vô căn cứ cùng nói dối, ở khi bọn họ cực độ bi thương, sẽ mở con mắt thứ ba, nghe nói nếu như mắt thứ ba mở ra, thì ngay cả Thần tộc cũng chỉ có thể buông dao mổ..."

Một đám người nghe mà mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy rất là huyền huyễn, có chút không tin, lại không dám đi nghi ngờ.

Sở Thanh Giáng giống như biết bọn họ suy nghĩ cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mọi người đừng không tin, tiềm năng của Bách tộc, không phải đến bất đắc dĩ, sẽ không dùng ra hết, bởi vì nếu đến lúc đó, chứng minh hết thảy đã không thể vãn hồi."

Nghĩ đến cái gì, cảm xúc của hắn có chút suy sụp, nói: "Thượng cổ đại chiến, chính là bởi vì Bách tộc dốc hết mọi thứ, mới có thể đả thương nặng Thần tộc, làm cho Thần tộc ngã xuống. Nhưng kết cục của Bách tộc..."

Nay Bách tộc phân tán ở đại lục các thế giới, ẩn cư không lộ diện, thậm chí chịu khổ diệt tộc, cũng chình là bởi vì Bách tộc từng ở trên đại chiến thượng cổ, hao hết tất cả lực lượng, thẳng đến hôm nay, vẫn chưa tĩnh dưỡng khôi phục.

Lời này đề có chút trầm trọng, mọi người thấy hắn khổ sở, không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể nhìn hướng Sở Chước.

Đáng tiếc Sở Chước giống như đang nghĩ cái gì đó, đã chìm vào trong suy nghĩ của mình.

May mắn là, đã đi đến trước thụ ốc, vào lúc bọn họ còn chưa lên tiếng cho thấy có khách tiến đến, thì thụ ốc trên linh cây cao mười trượng, một đứa nhỏ có đầu lỗ tai nhọn xinh đẹp thăm dò nhìn về phía bọn họ.