Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 11: Thiếu tá, mời?



Sở Nghiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm anh vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì.

Da đầu Diêu Văn Phỉ run lên, khóe miệng giật giật nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng về Đế Tinh đi."

Cậu ta nhìn Tần Đồ đang đứng phía sau Sở Nghiêu, nói: "Sĩ quan Tần, anh cùng chúng tôi trở về hả?"

"Ừ." Tần Đồ gật đầu.

"Anh làm nhiệm vụ xong rồi sao?"

"Gần như là xong, đừng lo lắng." Tần Đồ lấy bao tay từ trong túi quần quân phục ra, thong thả ung dung mà đeo vào.

Sở Nghiêu xoay người đi xuống lầu, ném cho hai người họ một câu —— "Tôi đi điều chỉnh tinh hạm, hai người nhanh lên."

Tần Đồ cười tủm tỉm, làm động tác Ok.

"Được quá nha sĩ quan Tần, Nghiêu ca vậy mà không xử tôi." Diêu Văn Phỉ cười toe toét nói.

"Đó là vì Nghiêu ca của cậu tính tình tốt."

Diêu Văn Phỉ: "......" Cái này cũng không hẳn.

"Vút ——"

Ba người ngồi trên chiếc phi hạm màu bạc đỗ ở cửa Thịnh Bảo cake, Sở Nghiêu điều chỉnh thông tin dữ liệu(?), tinh hạm phát ra một tiếng kêu nhẹ, tiến vào trạng thái chuẩn bị vận hành.

(?)楚尧调了调档 Câu này mình chém, đọc không hiểu^^

"Này —— về sau thường xuyên tới nha!" Cô công chúa nhỏ của chủ tiệm Thịnh Bảo cake chạy ra khỏi cửa, vẫy tay chào họ, âm thanh uyển chuyển êm tai, như tiếng chim sơn ca kêu.

Diêu Văn Phỉ vội vàng ghé vào cửa sổ tinh hạm, vẫy vẫy tay với công chúa nhỏ, hai tay khép lại bên miệng, la lớn: "Lần sau sẽ tới chỗ em mua!"

Công chúa nhỏ mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, nhìn xa giống một đóa hoa đào nở rộ, âm thanh mềm mại tinh tế của hoa đào lại truyền đến ——

"Anh nghe thấy không? Anh Sở Nghiêu, thường xuyên tới nha!"

Diêu Văn Phỉ: "...... Đệch!"

Tần Đồ cong lưng cười ở phía sau tinh hạm.

"Diêu, ngồi im." Sở Nghiêu không nhìn đóa hoa đào đang nhìn bọn họ chằm chằm, liếc mắt Diêu Văn Phỉ trầm giọng nói.

"Hừ." Diêu Văn Phỉ tức giận đáp lại, tức giận ngồi xuống hàng ghế sau của tinh hạm.

Phi hạm này là phi hạm chở nhiều người, sức chứa là 6 người, một vị trí điều khiển, một vị trí lái phụ, còn lại 4 vị trí phía sau cho hành khách.

Diêu Văn Phỉ ngồi phịch ở hàng sau, tim đập thình thịch, say sóng khủng khiếp. Hắn một người chiếm ba cái vị trí, Tần Đồ đoan chính mà kiều chân bắt chéo ngồi ở còn thừa cái kia hành khách vị thượng.

Tinh hạm vững vàng chạy trong vũ trụ, Tần Đồ đột nhiên đứng lên, đi về vị trí lái phụ.

Diêu Văn Phỉ sửng sốt một chút, "Sĩ quan Tần, sao vậy?" Cậu ta nghĩ mình chiếm quá nhiều vị trí, lấn chỗ Tần Đồ, vì vậy nhích qua bên cạnh, mở miệng nói: "Tôi nhường chỗ cho anh."

"Không phải." Đôi chân Tần Đồ khựng lại, nghiêng đầu nhìn cậu ta, không nhanh không chậm mà nói: "Tôi sợ cậu nôn lên người tôi."

Diêu Văn Phỉ: "......"

Tôi không nên ra ngoài, những người này đều giống như chó!

"Anh nghe thấy không? Anh Sở Nghiêu, thường xuyên tới nha." Tần Đồ chậm rãi ngồi ở vị trí lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nghiên đầu nói với Sở Nghiêu.

Học theo lời hoa đào nói vừa nãy.

Sở Nghiêu liếm hàm răng sau, nghiễn chặt quai hàm "Không muốn ngồi thì tôi mở cửa sổ, anh nhảy xuống đi"

Tần Đồ không nói chuyện, ngoan ngoãn thắt dây an toàn ngồi ở vị trí lái phụ.

Tốc độ Tinh hạm chạy rất nhanh, năng lực khống chế tinh hạm của Sở Nghiêu đứng nhất trong toàn bộ học viên của trường quân đội Liên bang, tầm 2 tiếng là gần tới Đế Tinh.

"Lái nhanh như vậy, không sợ bị bắt à?" Tần Đồ ung dung nhìn hắn nói.

Trong tinh tế luôn có thanh tra giám sát phi hạm và quân hạm liên tục, vượt quá tốc độ bị bắt sẽ bị phạt rất nặng, có thể bị đưa vào sổ đen trong một tháng.

"Anh sợ thì đi xuống." Âm thanh Sở Nghiêu nhàn nhạt.

Tần Đồ chớp chớp mắt, "Sao cứ bảo tôi đi xuống, thiếu tá cậu nhắm vào tôi."

Sở Nghiêu đang muốn mở miệng, đột nhiên hàng phía sau truyền đến một tiếng nôn ọe ——

"Ọe!"

Tần Đồ: "......"

Sở Nghiêu: "......"

Diêu Văn Phỉ che miệng lại, cau mày, vội vàng lắc đầu, âm thanh ngắt quãng không thể nghe rõ: "Tôi không nhịn được nữa....."

Sở Nghiêu duỗi đôi bàn tay ấn xuống cái nút tăng tốc, tinh hạm lao mạnh về phía trước, mắt thường đã có thể nhìn thấy trường quân đội Liêng bang.

"Mày nhịn thêm một lúc, đừng có nôn ở trên này." Hắn quay đầu nói với Diêu Văn Phỉ.

"Ờ ờ." Diêu Văn Phỉ che miệng gật gật đầu, âm thanh mơ hồ không rõ.

4:27, giờ Liên Bang.

Tinh hạm màu bạc dừng ở trước cổng trường quân đội Liêng bang.

Sở Nghiêu mở khoang điều khiển ra, ra khỏi vị trí điều khiển trước, đôi chân dài bước ra khỏi tinh hạm, đi vài bước tìm được tay nắm cửa, dùng sức kéo ra.

Đầu óc Diêu Văn Phỉ choáng váng, vốn dĩ đang dựa vào cửa khoang, lúc này trực tiếp ngã vào người Sở Nghiêu.

"Có thể đứng được không?" Sở Nghiêu kéo cánh tay Diêu Văn Phỉ, hỏi.

"Không được, chóng mặt." Diêu Văn Phỉ xua tay, cả cơ thể dựa vào người Sở Nghiêu, giống như không có xương sống, y hệt Diêu Đại Ngọc.(2)

(2) Mình tra ra được nhân vật Lâm Đại Ngọc, chắc là chỉ yếu đuối á. Mọi người có thể tìm hiểu thêm về nhân vật Lâm Đại Ngọc.

Sở Nghiêu không nói chuyện, tay hắn luồn qua cánh tay Diêu Văn Phỉ, ôm lấy eo cậu ta, đỡ cậu ta đi về phía cổng trường quân đội Liên bang.

Tần Đồ đã xuống tinh hạm từ sớm, lúc này đứng bên cạnh tinh hạm nhìn động tác của hai người, không có biểu tình gì, cũng không lên tiếng.

"Này! Các cậu đây là lẻn đi ra ngoài?"

Một giọng nói móc mỉa truyền đến, động tác Sở Nghiêu dừng lại, nâng mí mắt lên nhìn về phía người đang tới.

Trần Duy và hai Alpha khác vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ, xuống tinh hạm, thoáng cái đã nhìn thấy Sở Nghiêu đỡ Diêu Văn Phỉ đi về phía cổng trường quân đội. Nhiệm vụ do trường quân đội công bố sẽ được đăng ký chính thức ở trên diễn đàn, toàn trường có thể nhìn thấy, hắn ta nhớ rõ ngày hôm qua Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ không có chấp hành nhiệm vụ nào.

Cho nên hai người này chắc chắn lén lút trốn ra ngoài

Báo cáo!

Trần Duy có chút hưng phấn, cuối cùng cũng bắt được cơ hội trả thù Sở Nghiêu.

"Không còn gì để nói sao?" Hắn ta đắc ý, vênh váo mà nói, "Sở Nghiêu, mày chờ bị trừ điểm đi"

Sở Nghiêu rũ mắt, không lên tiếng.

Diêu Văn Phỉ lúc này đặc biệt muốn chửi ầm lên, nhưng cậu ta không có sức lực, đầu choáng váng đến mức không nhìn thấy rõ bộ dáng hèn hạ của Trần Duy, cảm thán thực sự là ra ngoài không xem lịch, quá xui xẻo.

"Bọn họ đang làm nhiệm vụ tổng hợp."

Một giọng nói lười biếng truyền đén, đám người Trần Duy quay đầu lại nhìn ——

Tần Đồ mặc quân trang màu đen, mang giày quân đội chậm rãi đi về phía bọn họ, nhẹ giọng cười nói: "Phối hợp với tôi."

Phối hợp với sĩ quan làm nhiệm vụ tổng hợp?

Sắc mặt Trần Duy nháy mắt trở nên khó coi, nhiệm vụ tổng hợp là nhiệm vụ cao cấp, yêu cầu nhiều người phối hợp, người chấp hành có thể tùy ý lựa chọn bất kỳ người nào để phối hợp, hơn nữa bởi vì tính cơ mật của nhiệm vụ, trường quân đội Liên Bang sẽ không thông báo tình hình nhiệm vụ cụ thể và người chấp hành nhiệm vụ, nhưng sau khi hoàn thành sẽ được cộng điểm hành chính rất nhiều.

Nhiệm vụ tổng hợp chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, bình thường người chấp hành chủ yếu đều là nhân tài cấp cao của căn cứ số 0, không nghĩ tới Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ lại may mắn như thế, được sĩ quan Tần chọn trúng làm người phối hợp......

Trần Duy cắn chặt răng, ánh mắt tàn nhẫn mà liếc Sở Nghiêu một cái, vô cùng căm phẫn rời đi.

Sở Nghiêu từ đầu cuối đều không cho hắn ta ánh mắt, mặt không biểu tình.

"Đi thôi, mau tập hợp." Tần Đồ đi vào, nói với Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu mím môi, nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Tần Đồ cười cười.

"Reng ——"

Đúng 5 giờ sáng theo giờ Liên Bang, tiếng chuông báo thức vang vọng toàn bộ sân huấn luyện.

Hôm nay tất cả học viên trường quân đội đều tập hợp lúc 5 giờ, tiếp tục kiểm tra những hạng mục hôm qua chưa kiểm tra.

Sở Nghiêu nâng cổ tay nhìn ghi chép trong thông tấn khí, hạng mục tiếp theo là kiểm tra thể chất cơ bản.

"Tới! Từng người một, đừng nóng vội." Sĩ quan chỉ huy kiểm tra thể chất cơ bản hét lên.

Kiểm tra thể chất cơ bản là diều bắt buộc đối với mỗi học viên quân đội, cho nên hạng mục này có rất nhiều chờ kiểm tra. Sĩ quan chỉ huy chỉ có một, bận đến nổi trán đổ đầy mồ hôi.

Vốn dĩ nhiệm vụ của Tần Đồ ở Dương Tử Tinh chưa có hoàn thành, nhiệm vụ căn cứ số 0 phân phối có tính nguy hiểm và bí ẩn vô cùng cao, anh lần trước bị thương đã ổn hơn, lần này dự định trở về thả lỏng hai ngày lại tiếp tục hoàn thành.

Để thú nhân kia tự do thêm hai ngày nữa......

"Cần hỗ trợ không?" Tần Đồ đi đến chỗ kiểm tra thể chất cơ bản, cười cười với sĩ quan chỉ huy, hỏi.

Sĩ quan chỉ huy kia ngẩng đầu, trong lòng có chút ngạc nhiên nghi ngờ. Vị Tần thiếu tướng trước mặt này là từ căn cứ số 0 do trường quân đội Liên bang mời tới, tuổi còn trẻ vậy mà đã giữ chức thiếu tướng, thực lực cao hơn rất nhiều so với sĩ quan cao cấp trong trường quân đội. Cũng không biết hiệu trưởng mời đến như thế nào......

Bộ dạng rất đẹp trai, mái tóc xoăn màu vàng nhạt thoạt nhìn nhã nhặn lại quý khí, thân cao chân dài, thân hình cao lớn mạnh mẽ, mắt một mí mỏng manh nhìn rất là mê người.

Anh ta không biết cấp bậc của Tần Đồ, chỉ biết là Alpha, nhưng đoán chắc là một Alpha cấp S.

Trong gen di truyền, thiên tài cấp S vốn dĩ rất hiếm, đa số Alpha hoặc Omega ưu tú chỉ là cấp A, về phần cấp K cao nhất, trong những năm gần đây, toàn bộ tinh tế chỉ có một người xuất hiện —— Hiệu trưởng trường quân đội Liên bang William · Delt (Uy Liêm Đái Nhĩ Đặc).

Anh ta vội vàng hành lễ, âm thanh vang dội: "Cảm ơn thiếu tướng chỉ đạo."

Tần Đồ cười vẫy vẫy tay, anh không rãnh rỗi như vậy, thấy Sở Nghiêu ở đây nên mới tới.

"Hi, thiếu tá." Tần Đồ từ phía sau Sở Nghiêu đi ra, cười híp mắt chào hỏi hắn.

"Anh rãnh rỗi như vậy?" Sở Nghiêu không nói nên lời, có làm cái gì cũng nhìn thấy anh.

"Cũng không rãnh lắm?" Tần Đồ vô tội chớp chớp mắt.

Sở Nghiêu quay đầu đi, mặc kệ anh.

"Học viên kiểm tra tiếp theo, Sở Nghiêu!" Sĩ quan chỉ huy hô một tiếng với đám người đang ồn ào.

Tần Đồ ngước mắt lên, bước về phía sĩ quan chỉ huy, cười cười với anh ta: "Cái này để tôi."

"Đã hiểu!" Sĩ quan chỉ huy đứng nghiêm, hành lễ với anh.

Tần Đồ gật đầu, xoay người hất cằm về phía Sở Nghiêu, "Đi thôi, thiếu tá."

Sở Nghiêu đen mặt: "...... Đệch."

Hai người đi tới phòng kiểm tra, kiểm tra thể chất cơ bản chính là kiểm tra vô cùng bình thường, ví dụ như chiều cao, cân nặng, nồng độ pheromone và mùi vị.

Chờ đã...... Còn có một hạng mục kiểm tra —— học viên phải khỏa thân hoàn toàn để kiểm tra xem có khiếm khuyết sinh lý hay không.

Sở Nghiêu nghĩ tới đây sắc mặt càng khó coi, hắn cảm thấy Tần Đồ chính là có bệnh.

Rõ ràng là Omega, tại sao có thể đến phòng kiểm tra Alpha? Vị sĩ quan chỉ huy kia sao lại đồng ý?

Thật con mẹ nó không nói nên lời.

"Cót két ——"

Tần Đồ đi phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng kiểm tra, mỗi học viên đều được kiểm tra 1v1 với người kiểm tra.

Đóng cửa phòng kiểm tra lại.

Tần Đồ dừng chân, không nghe thấy tiếng bước chân của Sở Nghiêu, anh quay đầu lại nhướng mày nhìn Sở Nghiêu đứng phía sau, cười như không cười nói: "Thiếu tá, mời?"

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Diêu Đại Ngọc: Anh có thể sẽ bị chém.

Tần Đồ: Không sao, khiêu vũ trên mũi dao, quen rồi.