Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 33: Tất nhiên là tôi biết anh



Ban đêm Lam Thành thật sự nhộn nhịp, bên tai là tiếng hát êm ái như chim sơn ca của ca sĩ trong quán bar hai bên đường phố, xuyên thấu bầu trời, uốn lượn trên đường phố.

Ánh đèn đỏ lóe lên, phản chiếu ánh sáng trắng, ánh sáng giao nhau đánh thẳng vào mặt người đi đường.

Thú nhân đực cao lớn tựa hồ uống không ít rượu, lúc đi đường ánh mắt còn có chút mơ hồ, sau khi đứng lại thì tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đôi mắt đỏ thẫm gắt gao khóa chặt mặt Tần Đồ.

Thú nhân nhỏ trong lòng gã giống như không quá hài lòng về tình huống giằng co hiện tại, bĩu môi, làm nũng với thú nhân cao lớn nói: "Quản người khác làm gì, đi thôi, đi khách sạn..."

Khóe môi thú nhân cao lớn vốn vì câu làm nũng này mà mím chặt hơn, thoạt nhìn rất bực bội, gã kéo thú nhân trong lòng ra, trong ánh mắt mê mang phun ra một chữ "Cút" lạnh lùng.

Huyết thống cao cấp áp chế huyết thống cấp thấp, khiến cho thân thể nhỏ bé đáng thương của vị thú nhân nhỏ nhắn xinh xắn kia run lên, mở to đôi mắt to ửng đỏ, cắn môi rời khỏi nơi thị phi này.

Đầu hẻm bây giờ chỉ còn lại hai người.

Tần Đồ dập tắt điếu thuốc, nhìn thú nhân trước mặt qua kính râm.

Tên thú nhân này nhìn chằm chằm Tần Đồ, đi về phía trước hai bước, khí thế trong cơ thể chậm rãi phóng ra theo từng bước chân của gã, xung quanh ngẫu nhiên có một hai thú nhân trung cấp đang chơi đùa, xa xa nhận thấy được áp lực ùn ùn kéo đến, kẹp lỗ tai hốt hoảng chạy trốn.

Tần Đồ đứng đối diện gã, vóc dáng cao lớn, đứng tùy ý, dường như không bị ảnh hưởng bởi áp lực kia.

Anh đến Lam Thành đổi quần áo thành áo gió màu đen, rất thoải mái giản dị, trên chân đi một đôi giày quân đội, tôn lên đôi chân thẳng tắp và thon thả.

Thú nhân đực nhìn chằm chằm phản ứng trên mặt Tần Đồ, dừng chân, đứng tại chỗ nhìn một lát, phút chốc vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Gã dường như mới nhớ tới lời Tần Đồ vừa nói với gã, khóe miệng kéo xuống gằn từng chữ nói: "Mày đang khiêu khích tao?"

Tần Đồ nghiêng đầu nở nụ cười: "Không phải ngươi ngồi vào (1) trước sao."

(1) tự nhận mình là người bị chỉ trích

Đôi mắt màu đỏ thẫm của thú nhân lóe lên, ánh mắt gã lướt qua đôi chân của Tần Đồ, dừng lại trên thắt lưng anh, cuối cùng trầm giọng nói: "Tháo kính râm của ngươi xuống."

Tần Đồ nhướng mày, quay đầu lại, mắt bị kính râm che khuất, thú nhân không thể nhìn trộm biểu tình thật sự của anh.

"Không có chuyện gì khác sao?" Tần Đồ ném tàn thuốc đã dập tắt vào thùng rác, nhếch môi: "Tôi rất bận."

Thú nhân thấy anh trả lời một đằng, cau mày lại, đi về phía trước hai bước, khoảng cách hai người càng gần, chênh lệch khoảng chừng nửa mét.

Tần Đồ cúi đầu nhìn khoảng cách đáng thương giữa hai người, mặt không chút thay đổi lui về phía sau một bước.

Thú nhân: "......"

Trong động tác lui về phía sau, gã cảm nhận được Tần Đồ ghét bỏ gã.

Gã còn đang phóng áp lực ra bên ngoài, vừa phóng thích vừa mở miệng: "Ngươi thật sự là thú nhân?"

Tần Đồ khoanh tay nhìn gã, không nhanh không chậm nói: "Ngươi là thú nhân, ta không thể là thú nhân?"

"Vậy ngươi tháo kính râm xuống cho ta xem mắt." Thú nhân đực từng bước ép sát, ngữ khí mạnh mẽ.

Tần Đồ rũ mắt sửa sang lại ống tay áo, nửa ngày mới chậm rãi ngước mắt lên, mỉm cười nói:

"Thật sự là sở thích kỳ quái, thật ngại quá, ta không muốn thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."

Thú nhân: "......"

Trong lòng gã kỳ thật cũng có tám phần đắn đo không chính xác, dù sao nam nhân trước mắt này so với gã còn cao hơn vài cm, thân hình cao lớn, đẹp trai. Tóc vàng nhạt xõa ra sau đầu, lần đầu nhìn, đúng là có khí chất quý tộc của thú nhân cao cấp.

Nhưng mục đích của gã không phải là muốn biết người đàn ông này có phải là thú nhân hay không, gã chỉ là...... Tình cờ có cảm tình với anh ta đêm nay mà thôi.

"Ngươi có muốn làm tình với ta không?" Thú nhân cao cấp này hơi chần chờ mở miệng, ngữ khí tuy rằng không xác định, nhưng lời nói lại trực tiếp thẳng thắn.

Lời vừa nói xong, đầu hẻm hoàn toàn yên tĩnh, người trước mặt vẫn không chút thay đổi.

Gã suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một câu: "Ta ở mặt dưới cũng được."

Vẫn không có động tĩnh, thú nhân cao cấp cho rằng Tần Đồ không hài lòng với điều kiện gã đưa ra, gã là top, theo ý của gã, gã nguyện ý nằm dưới đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Trầm tư hai giây, đang chuẩn bị tăng giá thì Tần Đồ mở miệng.

"Không nhìn ra ngươi bộ dạng tuy xấu, nhưng nghĩ đến còn rất đẹp."

Giọng nói uể oải, còn mang theo chút lạnh lùng và không kiên nhẫn.

Thú nhân: "????"

"Ta xấu?!" Gã giống như lần đầu tiên nghe thấy những lời này, không thể tin chỉ vào chính mình.

Quán karaoke bên cạnh ngõ nhỏ chiếu ra ánh đèn đủ màu sắc, chiếu lên mặt gã. Ngũ quan của gã thiên về phong cách hỗn huyết, đôi mắt màu đỏ, mũi cao thẳng, hốc mắt có chút sâu. Tính tình có chút nóng nảy, nhưng vẻ ngoại lại u sầu.

Là một thú nhân bên trong quý tộc, bộ dạng ưu việt này gã có được hơn 20 năm, thuận buồm xuôi gió.

Cho nên những lời Tần Đồ nói, thật sự là lần đầu tiên gã nghe được.

"Ngươi nói lại lần nữa?!" Lúc này gã tức giận đến mức tâm tư quyến rũ cái gì cũng đều không có, trong đầu toàn là anh ta vậy mà nói ta xấu, anh ta làm sao có thể nói ta xấu.

"Sở thích của ngươi thật sự rất đặc biệt." Tần Đồ nhướng mày, "Ta không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi, nếu thật sự muốn nghe, ngươi có thể tự mình soi gương."

Thú nhân: "......"

Tần Đồ thu lại vài phần tươi cười, cả người thoạt nhìn xa cách lại khó có thể tới gần, anh giương mắt nhìn tòa nhà treo đồng hồ khổng lồ đối diện.

Đã gần 1 giờ sáng rồi.

Anh nghiêng đầu nhìn con hẻm thật dài phía sau, nhẹ nhàng nhíu mày, lúc quay đầu lại vẻ mặt trở lại bình thường, bình tĩnh tao nhã.

"Vậy tạm biệt," Tần Đồ cong khóe môi với gã, nói qua loa, "Quý ngài có sở thích đặc biệt."

Nói xong xoay người sải bước vào hẻm nhỏ chật hẹp.

Thú nhân nào đó có sở thích đặc biệt nóng nảy, đứng ở đầu hẻm vội vàng hô to với bóng lưng Tần Đồ: "Này, ngươi tên là gì?"

Tần Đồ không để ý đến gã, cũng không quay đầu lại, đút tay vào túi tiếp tục đi.

Thú nhân thật sự nóng nảy, gã đối với nam nhân trẻ tuổi ngẫu nhiên gặp này sinh ra hứng thú nồng đậm, trong đôi mắt màu đỏ để lộ ra dục vọng độc chiếm của loài thú nhân, gã suy nghĩ một chút, tiếp theo hô: "Ta gọi Eli · Solomon, chúng ta sẽ gặp lại!"

Con hẻm phía trước vừa sâu vừa tối, đã không còn bóng dáng Tần Đồ.

Eli đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ.

......

3 giờ sáng theo giờ Hôi Tinh.

Khu vực đầu tiên của Lam thành.

Vào thời điểm này, lũ thú nhân nên ở khách sạn thì ở khách sạn, nên ở nhà thì ở nhà.

Ở trên đường hầu như không có người, toàn bộ con phố đều có vẻ hơi yên tĩnh. Chỉ còn lại đủ loại ánh đèn không biết mệt mỏi sáng lên.

Tần Đồ ngồi trong một quán cà phê mở cửa 24/24, thờ ơ nhìn tờ nhật báo Hôi Tinh, thỉnh thoảng cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.

Quán cà phê không lớn, phong cách đơn giản nghiêm túc, tông màu xám đen.

3 giờ sáng trong quán cà phê chỉ có 3 người, một nhân viên cửa hàng, hai khách hàng.

Tần Đồ buông nhật báo xuống, cụp mắt nhìn thông tấn khí trên cổ tay một chút, trên màn hình thông tấn khí hiện ra tin tức của một người phản loạn.

Từ bề ngoài đến định vị chip trong cơ thể, rất tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức, mục tiêu tuy rằng đã chỉnh hình dịch dung cũng có thể liếc mắt một cái phán đoán ra được.

Đây là mục tiêu sô 19, có vẻ ngoài vô cùng bình thường, ném vào trong đám đông thì không bao giờ tìm ra được.

Nhưng cho dù bình thường đến mấy, dù có thay đổi bản thân thế nào đi nữa, mục tiêu lúc này trong mắt Tần Đồ quả thực không hề ngụy trang, chỉ thị rõ ràng chính là một vị khách hàng khác trong cửa hàng này.

Tần Đồ ngồi ở chỗ này nửa giờ, xem báo uống cà phê, thoạt nhìn không chút sốt ruột.

Anh đang chờ thời cơ.

Hiện tại trong quán cà phê có 3 người, anh muốn động thủ bất cứ lúc nào cũng thuận tiện, nhưng không thể động thủ ngay bây giờ, sẽ để lại bóng ma cho nhân viên cửa hàng người ta, đây không phải là hành động của quý ông.

Trên quầy bar đối diện cửa, thú nhân thỏ mềm mại chống cằm, đầu từng chút từng chút ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng ngáp một hai cái không ngừng được, buồn ngủ đến nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng, cô thật sự không chống đỡ nổi nữa, đầu ngã xuống quầy bar, nhắm hai mắt vù vù ngủ ngon giấc.

Tần Đồ liếc cô một cái, lông mày khẽ nhướng, khép nhật báo Hôi Tinh cực lớn trước mặt lại, đoan đoan chính chính đặt ở trên bàn.

"Phục vụ, cho 1 ly cà phê giống như vừa rồi."

Cách xa nhau mấy mét, vị khách hàng kia mở miệng, gã đang cúi đầu làm chuyện của mình, không có chú ý tới cô nhân viên nhỏ ở quầy bar đã ngủ say.

Vài phút sau.

Vẫn không có ai mang cà phê cho gã.

Gã không kiên nhẫn chậc một tiếng, đang muốn nhìn quầy bar, trước mặt đột nhiên có một bóng đen đè xuống.

Trong lòng gã giật mình.

"Thưa ngài, cà phê của ngài."

Âm thanh này mang theo ý cười ôn hòa lười biếng, nghe có vẻ dịu dàng và tao nhã.

Khách hàng ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Tần Đồ cong môi nhẹ nhàng đặt cốc cà phê trong tay lên bàn khách hàng, thuận tiện thay gã sửa sang lại chiếc khăn nhỏ bị làm loạn dưới cốc cà phê.

Thái độ phục vụ rất tốt.

Tốt đến mức khách hàng ngay lập tức giật mình.

"Là anh!"

Sắc mặt của gã từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Đồ đã trở nên vô cùng khó coi, chỉ thấy gã mạnh mẽ lui về sau, ngay cả cái ghế ở dưới đất cũng kéo một chút, phát ra tiếng ma sát chói tai, ở trong quán cà phê yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột kinh hãi.

"Xuỵt."

Tần Đồ nhướng mắt nhìn gã, ngón trỏ thon dài đặt lên môi.

"Đừng đánh thức cô gái nhỏ người ta."

Ngữ khí bình thản lại thản nhiên, phảng phất như anh thật sự chỉ tới nơi này để tiêu khiển bình thường.

Sắc mặt mục tiêu vô cùng khó coi, mặc dù gã ngồi trên ghế, nhưng sớm đã chuẩn bị chạy trốn. Tay gã lặng lẽ đặt lên khẩu súng đeo bên hông, vận sức chờ phát động.

Tần Đồ liếc mục tiêu một cái, động tác nhỏ của người này thu hết vào đáy mắt anh.

Nhưng vẻ mặt của anh vẫn không có gì thay đổi, bình tĩnh không gợn sóng.

"Tại sao lại là anh."

Mục tiêu cau mày, khóe môi kéo xuống, bị vây trong trạng thái vô cùng căng thẳng, gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Đồ, sợ anh có động tác.

Tần Đồ không nhìn gã, mà vươn tay đẩy ly cà phê trước mặt gã về phía trước, cười nói: "Lời này nói, anh biết tôi?"

Mục tiêu mím môi không mở miệng, cả người căng thẳng, như đối mặt với kẻ thù.

"Đừng căng thẳng, uống cà phê?" Tần Đồ chậm rãi ngồi xuống trước mặt gã, tao nhã bắt chéo chân.

"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Tần Đồ có chút nghiền ngẫm ngước mắt, nói: "Anh biết tôi?"

Tay mục tiêu ấn vào súng bên hông không ngừng đổ mồ hôi, quai hàm của gã căng thẳng, mồ hôi theo cằm chảy xuống, gã trầm giọng nói: "Tất nhiên là tôi biết anh."

"Bạch Chuẩn."

Tần Đồ giương mắt nhìn gã, nhíu mày.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đợi lát nữa còn có một chương, moah moah~

Thêm vào chuyên mục của tác giả để cập nhập nhanh hơn nha. (* ̄3 ̄)╭

Cảm ơn 2020-08-1722:01:25~2020-08-1921:25:13 các thiên thần nhỏ vì tui bỏ ra Phiếu Bá Vương hoặc tưới tiêu dịch dinh dưỡng nha~

Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới tiêu dịch dinh dưỡng: Vãn Liên 5 bình;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!