Cưng Vợ Tận Trời Cao

Chương 15: Chỉ Có Tôi Mới Có Tư Cách Lấy Cô Ấy



Lưu Yến Thanh đau đến nỗi hít sâu một hơi lạnh buốt, ngay lúc này, tay Lâm Thành Thông thăm dò trong quần áo cô, ngón tay lạnh như băng chạm tới da thịt nóng hồi của cô, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.

Lâm Thành Thông cười lạnh trở mình cô lại, còn chưa kịp ra tay, Lưu Yến Thanh liền chớp thời cơ, đầu gối thúc lên đẩy hắn ra, xoay người toan nhảy xuống giường chạy trốn. "Muốn chạy trốn? Nằm mơ!" Lâm Thành Thông hít một hơi khí lạnh, đôi mắt tóe ra một tia hung ác, hắn 7 sao có thể để cho cô được như ý nguyện?

Thân hình bén nhạy như báo săn mồi, Lâm Thành Thông bắt lấy mắt cá chân Lưu Yến Thanh, có nhất thời ngã nhào, hắn thuận thế đem cô đẩy ngã lên giường. "Lâm Thành Thông Anh buông tôi ra!" Lưu Yến Thanh dùng cả tay cả chân, hết đánh lại đạp.

Lâm Thành Thông cười nhạo, chiếc chân dài duỗi một cái, lập tức đè lại hai cái chân không an phận của "Anh không được đụng vào tôi! Cứt ngay!" Lưu Yến Thanh hét ầm lên, giằng co dưới người hắn, đẩy hắn ra bằng được. "Tôi không đụng cô, vậy cô muốn cho ai đụng cô?" Đôi mắt hung ác không bỏ sót bất cứ hành động nào của cô, hằn chỏi người lên, một tay bầu vào cắm cô, hơi mạnh tay một chút.

Lưu Yến Thanh bị đau kêu lên, nhưng tay Lâm Thành Thông cũng không buông lỏng. "Nói! Lưu Yến Thanh, cô muốn cho ai đụng vào cố? Cô luôn thích đàn ông đúng không? Cô luôn hy vọng được đàn ông chơi đúng không? Cô rốt cuộc đã qua tay bao nhiêu người đàn ông?" Lâm Thành Thông giương khỏe miệng, cặp mắt đỏ vẫn tia máu, vừa nghĩ tới cô nằm trên người người đàn ông khác, hắn liền bùng nổ lửa giận. "Á... Đau, khốn kiếp... Lưu Yến Thanh cắn răng nghiến lợi, cần muốn bật máu.

Lâm Thành Thông hài lòng nhìn biểu cảm trên mặt cô, cười nói, "Bất quá Lưu Yến Thanh, sợ rằng phải làm cô thất vọng, tôi nói cho cô biết, chỉ có Lâm Thành Thông tôi mới có tư cách chơi cô

Lúc hắn nói những lời này, trong mắt tràn đầy... "Á... Nước mắt Lưu Yến Thanh rơi xuống.

Đối với sự đối xử lỗ của Lâm Thành Thông, cô chỉ có thể căn chặt môi dưới, đột nhiên nước mắt giống như suối từ khóe mắt chảy xuống, chảy cả vào mái tóc mềm mại của cô.

Đau khổ nhằm mắt, nhưng không cách nào ức chế được hắn đối xử tàn bạo, cô giống như thân xác không có linh hồn, nằm đờ dưới người hắn, mặc cho hắn tùy ý chơi đùa.

Nhìn gương mặt người dưới thân tràn lệ, trở nên vô cảm, Lâm Thành Thông phút chốc có chút hoảng hốt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn khinh bỉ nhếch khỏe miệng.

Trong giây lát, hần gầm nhẹ một tiếng, kết thúc hết thảy...

Phát tiết dục vọng thân thể xong, Lâm Thành Thông ngồi dậy tựa vào đầu giường hút một điều thuốc, lúc tắt tàn thuốc hàn nhìn Lưu Yến Thanh đang vùi mình run rẩy trong chăn. Hằn không làm kinh động cô, mặc quần áo vào đi ra khỏi phòng.

Đợi sau khi Lâm Thành Thông đi, qua một lúc lâu, Lưu Yến Thanh mới ngồi dậy, đôi mắt to xinh đẹp dâng t lên một màn hơi nước,

Cô vui mặt mình vào đầu gối, gắt gao căn chăn, cổ gắng không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt giống như lũ lụt, phá để tuôn trào.

Lâm Thành Thông vẫn đứng ở trước cửa, nghe tiếng cô khóc tỉ tế, trong lòng hắn bằng nhiên dâng lên một chút bất nhân, nhưng vừa nghĩ tới cô không trinh trắng, con người hắn trong nháy mắt liền trở nên âm lãnh.

Một tia ảo não lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất, hần cởi ra một cái nút áo, yết hầu nuốt khan, đốt một điều thuốc nữa, xoay người rời khỏi phòng

Lưu Yến Thanh cần môi dưới, sâu trong đáy mắt là hận ý nồng đậm. Lâm Thành Thông... Tôi hận anh! Tôi rất hận rất hận anh!

Cô nằm co rúm người, không cầm nổi nước mắt chảy ra...

Làm sao đây... Cô phải làm gì đây...

Anh... Anh, khi nào anh trở lại mang em đi... Em không muốn ở lại bên cạnh Lâm Thành Thông nữa... Anh...

Lưu Yến Thanh đích không cầm được nước mắt rơi xuống, từ nhỏ đã được anh Lưu Huy Dương nâng niu trong bàn tay như báu vật, dưới sự che chở của anh, cô chưa hề bị một chút tổn thương cùng uất ức nào!

Nhưng từ sau khi anh trở thành người thực vật...

Nếu như anh sống tốt, cô cũng không bị Lâm Thành Thông làm nhục như vậy...

Càng suy nghĩ, tim cô sẽ theo từng đợt hô hấp mà đau thắt, trước mắt thoáng hiện ra những hình ảnh mờ nhạt, tất cả đều là hình bóng của Lưu Huy Dương

Nước mắt làm ướt nửa bên gối, Lưu Yến Thanh mang khóc đến sưng đỏ hai mắt, mệt mỏi ngủ thiếp đi...

Sá hôm sau.

Lâm Thành Thông ngồi trên sofa trong phòng khách, vuốt ve sợi dây chuyền trong tay, động tác dịu dàng giống như đối xử với tình nhân.

Lần trước sai Thiên Phong theo đầu mối Phan Hiểu

Nam cung cấp đi thăm dò, cho đến bây giờ vẫn không có tra ra tin tức gì.

Lâm Thành Thông có chút phiền não.

Một người sống sờ sờ không thể biến mất vô tăm vô tích?

Nhưng lâu như vậy, vẫn không có tin tức của cô, rốt cuộc cô trốn ở nơi nào?

Xoa xoa huyệt thái dương, Lâm Thành Thông cảm thấy có chút nhức đầu.

Lúc nào cũng có đàn bà muốn leo lên giường hắn, hắn cũng không phải người dị ứng phụ nữ, nhưng hết lần này tới lần khác hẳn chỉ nhớ như in người đàn bà đã trải qua đêm tuyệt vời đó cùng hắn.

Muốn Lâm Thành Thông nói ra có rốt cuộc có điểm nào tốt, hắn cũng không nói ra được, nhưng hắn muốn tìm được cô, trói buộc cô vào bên cạnh mình, để hiểu chuyện xảy ra đêm đó một cách rõ ràng!

Nghĩ đến buổi tối tuyệt vời đó, khỏe môi Lâm Thành Thông nhếch lên một nụ cười, nhưng mà đúng lúc giương mắt lên, liền thấy Lưu Yến Thanh từ trên lầu đi xuống.

Lâm Thành Thông nhất thời nhíu mày, cô gái này mặc một bộ áo đầm màu xanh thầm, cột tóc đuôi ngựa, ánh mắt sưng húp, xem ra tối hôm qua cô khóc rất lâu

Chỉ bất quá, cặp mắt sưng húp không chỉ không ảnh hưởng sắc đẹp của cô, ngược lại tăng muốn phải ôm cô vào trong lồng ngực yêu thương cô.

Đang lúc Lâm Thành Thông xuất thần, Lưu Yến

Thanh đã đi tới trước mặt, mắt cô quét qua sợi dây chuyền trong tay Lâm Thành Thông, còn chưa kịp thấy rõ ràng, hắn liền ho nhẹ một tiếng, lập tức bỏ sợi dây chuyền vào trong túi quần, tựa hồ rất không muốn bị cô nhìn thấy.

Lưu Yến Thanh ngẩn ra, không khỏi cười lạnh một tiếng, không phải chỉ là một sợi dây chuyền sao? Có gì đặc biệt chứ! Chẳng qua không biết vì sao, sợi dây chuyền kia lại nhìn có vẻ quen quen... Chuyện gì xảy ra?! Lưu Yến Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa, cô đi tới bên cạnh Lâm Thành Thông, lãnh đạm nói, "Tôi muốn trở về nhà một chuyến."

Lưu Yến Thanh đã quyết định, bất kể như thế nào, nhất định phải tìm được tung tích của anh trai, không thể cứ để cho anh rơi vào tay Lâm Mai như vậy, nếu không anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm!

Lâm Thành Thông quét mắt nhìn cô một cái, có chút không vui, cười lạnh nói: "Hôm nay mới là ngày thứ h hai sau tân hôn, cô lại muốn về nhà mẹ, thế nào? Nhà họ Lâm tôi bạc đãi đại tiểu thư à? Hay là... Tôi làm chồng chưa chu đáo, không thỏa mãn được cô?"

Lâm Thành Thông lạnh lùng, mấy chữ cuối cùng kia gắn từng tiếng.

Lưu Yến Thanh mặc kệ trong lời nói hằn mang theo dao đâm, nhẹ giọng nói, " Tôi chỉ là muốn trở về nhà lấy ít đồ mà thôi "Ái chà? Thứ gì quý giá mà tôi Lâm Thành Thông không mua nổi vậy?"

Lưu Yến Thanh bất lực liếc mắt, đối mặt với một Lâm Thành Thông vô lại như vậy, cô đơn giản không có cách nào giao tiếp được

- ---------------------------