Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 37



Mấy ngày nay Ngô Diệu Ny làm theo ăn được ngủ ngon, cố gắng tăng nhanh giá trị hảo cảm.

Tuy rằng giá trị hảo cảm của nam chủ nam phụ không có tăng lên, nhưng có tình yêu, giá trị hảo cảm còn có thể xa sao?

Cho nên lúc này Ngô Diệu Ny đang yên vui cũng không khó chấp nhận sự thật rằng vẫn phải quay phim.

Sự cố gắng luôn có kết quả, Bạch Hàng Trình đã ít chửi rủa, ngược lại còn cho rằng Ngô Diệu Ny rất có thiên phú, bởi vì hắn phát hiện chỉ cần dạy cô một lần là cô có thể học được.

Thầy giáo luôn thích những đứa nhỏ thông minh, Bạch Hàng Trình cũng không ngoại lệ, nhìn Ngô Diệu Ny cũng hơi cảm thấy thuận mắt.

Về phần Dương Yên, vì chân bị thương, có thể quay nửa người trên khi diễn, nhưng nếu phải quay toàn thân thì tất nhiên là không được. Vừa vặn mấy ngày nay cô phải quay đều là quay toàn thân, tất nhiên, mọi người đều bảo cô ta ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt.

Lúc chạng vạng kết thúc công việc, Bạch Hàng Trình nói với nhân viên toàn tổ kịch:

“Hôm nay ở Ngô thị có bữa party night, toàn thể diễn viên chính đi cùng đi.”

“Vậy đạo diễn ơi, có cần thông báo cho Dương Yên không?”

Thân là trợ lý của Bạch Hàng Trình, tất nhiên là muốn sắp xếp mọi việc chu toàn cẩn thận.

“Cô ấy vẫn nên ở nhà an tâm dưỡng thương.”

“Vâng.”

Đương nhiên, tuy rằng Dương Yên không đi, nhưng việc toàn bộ tổ kịch đi tham gia bữa tiệc tối nay, nữ nhân vật chính Dương Yên tất nhiên là có biết.

Giờ phút này một mình cô ở trong phòng, đang xem thông tin ở trước máy tính, nhìn thông tin, Dương Yên vẫn không thể hiện gì, nhưng cứ tiếp tục nhìn thông tin bên dưới, trên mặt cô ta dần tối sầm lại.

Ngô Diệu Ny, thiên kim Ngô thị, đã có bối cảnh to lớn như vậy, vì sao còn muốn đoạt con đường của cô, vốn cô có thể thông qua sự đánh giá cao của Đạm Thai Thịnh để nổi tiếng, vì thế lúc cô bị thương còn thông báo cho bạn làm truyền thông đưa một tin Đạm Thai Thịnh đưa cô ta đi bệnh viện, mượn scandal với Đạm Thai Thịnh để nổi tiếng hơn.

Bởi vì hiện tại dù sao mới chỉ là người mới trong giới giải trí, mặc dù đã nổi tiếng hơn sau khi đóng một bộ phim truyền hình, nhưng cô ta vẫn cần dính scandal với nam thần để củng cố địa vị của bản thân, nếu không sự thành danh của cô nàng cũng chỉ giống như sao băng, nháy mắt là biến mất.

Nhìn bóng dáng thon thả kia, Dương Yên rơi vào đường cùng đành gọi điện thoại cho Ngô Thủ Ích.

Buổi tối, biệt thự Ngô gia.

Xung quanh biệt thự tất cả đèn đều đã bật lên, suối ngoài biệt thự phun đủ loại kiểu dáng đa dạng.

Bên ngoài biệt thự đầy đủ các loại kiểu dáng siêu xe, ở cửa còn có xe lục tục đi vào, đại sảnh biệt thự rực rỡ như ban ngày, phục vụ sinh đứng ở cửa, cúi người hoan nghênh những người đi vào.

Đi vào đại sảnh, hai sườn đại sảnh bày đủ loại kiểu dáng đồ ăn vặt, có hoa quả, bánh ngọt, hải sản, vân vân.

Ngô Diệu Ny vòng một tay vào tay Đạm Thai Thịnh, trên mặt có chút rối rắm.

Mà Đạm Thai Thịnh làm như là không biết, cúi xuống bên người Ngô Diệu Ny, kề miệng vào bên tai Ngô Diệu Ny, động tác vô cùng thân thiết nói:

“Lát nữa, cùng anh qua chào hỏi Ngô tổng.”

Ngô Diệu Ny giữ chặt tay Đạm Thai Thịnh, thấy vẻ mặt nghi hoặc của đối phương, đôi mắt sáng ngời ở dưới ngọn đèn càng trở nên lấp lánh có chút sợ hãi nói:

“Không cần đâu, tôi chỉ là vai nữ phụ, cũng không cần phí công như vậy, không cần đi qua đấy đâu.”

“Không sao, anh ở đây, đừng sợ, Ngô tổng là người dễ nói chuyện.”

Đạm Thai Thịnh cố gắng nghẹn cười, nhìn đôi mắt đang trốn tránh của Ngô Diệu Ny, tâm trạng cực tốt.

Không nói thật với anh. Cô gái nhỏ, xem anh dạy dỗ em như thế nào.

Đối với việc Ngô Diệu Ny không nói ra thân phận của cô cho hắn, hắn tuyệt không có tức giận. Dù sao hắn thích là con người cô, không phải thân thể của cô, giống như việc cô có thân phận hay không đều giống nhau.

Vì một việc nhỏ như vậy mà ầm ĩ, hắn cảm thấy không quan trọng.

Nhưng mà đùa cô một chút như vậy hoàn toàn có thể.

Mà bạn nhỏ Ngô Diệu Ny căn bản không biết ý nghĩ này của Đạm Thai Thịnh, ngược lại còn có chút áy náy việc mình lừa gạt Đạm Thai Thịnh, vốn tính trong khoảng thời gian này tìm lúc thích hợp thẳng thắn nói việc này với Đạm Thai Thịnh, nào biết rằng hôm nay sẽ có một buổi party như vậy.

Từ sau khi Dương Yên bị thương, hình như rất nhiều chuyện không đi theo kịch tình rồi, việc này thật sự là việc làm cho người ta đau đầu nhất.

“Được rồi.”

Thấy không thể từ chối, Ngô Diệu Ny đành phải kiên trì đi theo Đạm Thai Thịnh.

“Xin chào Ngô tổng.”

Đạm Thai Thịnh vươn tay phải, chào hỏi Ngô tổng.

“Đã lâu không gặp, bây giờ lại khách khí gọi tôi là Ngô tổng rồi.”

Ngô tổng nói nửa đùa nửa thật.

“Sao có thể, kia là được Ngô tổng đầu tư làm tôi rất hãnh diện.”

Đạm Thai Thịnh lễ phép đáp lại.

“Khách khí, khách khí.”

Ngô lão bản cũng vẻ mặt khách khí.

Bởi vì bộ phim Đường Cung này là do Đạm Thai Thịnh và Ngô thị hợp tác đầu tư, cho nên bộ phim này Đạm Thai Thịnh cũng coi như nửa người đầu tư. Vốn Ngô thị kêu Đạm Thai Thịnh ra mặt làm nhà sản xuất, nhưng bị Đạm Thai Thịnh cự tuyệt, cho nên cuối cùng là Ngô thị tiếp nhận rồi công tác, Ngô tổng đem toàn bộ việc này giao cho cấp dưới trong công ty.

“Đúng rồi, đây là vị hôn thê của tôi, Diệu Ny chào Ngô tổng đi.”

Đạm Thai Thịnh đưa Ngô Diệu Ny bên người tới trước mặt Ngô tổng.

Bất đắc dĩ, Ngô Diệu Ny đành nhắm mắt lại, ngẩng đầu, cố tươi cười cứng ngắc, vươn tay phải ra trước mặt Ngô tổng:

“Xin chào Ngô ngô tổng.”

“Đây…… Đây…… Đây…… Vị hôn thê?” Ba Ngô sau khi nhìn thấy Ngô Diệu Ny, trên mặt hoàn toàn kinh ngạc, ánh mắt mở ra còn to hơn với Ngô Diệu Ny, một bàn tay run run chỉ vào Ngô Diệu Ny.

Thử hỏi có ai sau khi nhìn thấy con gái yêu của mình im ỉm im ỉm trở thành vị hôn thê của người khác, còn có thể bình tĩnh nổi.

Nhưng thật sự là bị tức, chỉ Ngô Diệu Ny một lúc lâu, mà vẫn chưa nói rõ ràng.

Thấy thế, hai tay Ngô Diệu Ny vội vàng cầm đầu ngón tay của ba Ngô, rất sợ ông trong lúc gấp gáp nói trắng ra. Toàn bộ người trong tổ kịch đều ở đây, tốt xấu cũng nên để lúc không có ai rồi nói, có chút lấy lòng nói:

“Ha ha, tổng giám đốc Ngô, đã lâu không gặp, cháu gần đây rất nhớ ngài nha?”

Sau đó sống chết nháy mắt với ba Ngô, dường như muốn nói, ba ba, có việc gì về nhà nói.

Trái tim Ngô Diệu Ny có chút không yên, hy vọng ba Ngô có thể hiểu ý của cô.

Cũng may ba Ngô cũng không phải đồ ngốc, nhìn nhìn cô, vài giây sau, mới tức giận nói: “Con, con, con sao lại ở chỗ này.”

“A?”

Ngô Diệu Ny đầu óc nhanh chóng đảo loạn, bắt đầu tìm cớ.

“Ngô tổng quen biết vị hôn thê của tôi?”

Lúc này giọng nói ra vẻ kinh ngạc của Đạm Thai Thịnh thay Ngô Diệu Ny giải vây.

Quả nhiên là người phái hành động, nói dối không chớp mắt.

“A, Thai Thịnh à, mẹ tôi có duyên gặp Ngô tổng vài lần.”

Ngô Diệu Ny ngượng ngùng nói.

Đúng vậy, vợ chồng biến thành có duyên gặp vài lần, ba Ngô oán niệm nghĩ.

Có chút tức giận bả đầu đừng hướng bên kia, không hề xem Ngô Diệu Ny.

[ Người chơi, cô làm ba cô cảm thấy thật gấp nha. ]

Hệ thống hưng phấn nói.

“Đó là ba của nguyên.”

“Bây giờ là ba cô.”

Hệ thống nhắc nhở.

“Ai, sao tôi cảm thấy trời vong tôi cũng vong nha.”

Ông trời ơi, vì sao ông lại nhẫn tâm nhìn một đóa hoa của tổ quốc như tôi như, hương tiêu ngọc tổn chứ???

Hệ thống: Cô có thấy lạnh không vậy.

“Vậy sao? Haha.”

“Khụ khụ.” Ba Ngô cố gắng bình phục tâm tình nói: “Con, mấy ngày nay về nhà sớm một chút, nói rõ ràng với ba mẹ gần đây làm cái gì. Còn nữa, chuyện vị hôn phu là chuyện gì xảy ra?” Bọn họ căn bản không biết gì.

Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói “đợi về tìm mi tính sổ.”

“Vâng vâng, con sẽ về.”

Ngô Diệu Ny pha trò nói.

“Xì.”

Bạch Hàng Trình nhìn khung cảnh này cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn tình huống diễn trò này của Ngô Diệu Ny, ba Ngô tuyệt không cảm kích nha.

Mọi người nghe thấy tiếng cười thì nhìn lại, đột nhiên phát hiện là đạo diễn Bạch, giờ phút này trên mặt anh tươi cười sáng lạn. Mọi người không khỏi cảm thấy, thì ra đạo diễn Bạch của bọn họ cười rộ lên sẽ có sức hút như vậy, có mấy cô nàng mê giai nhìn chằm chằm.

Thấy mình thất thố, Bạch Hàng Trình xấu hổ nắm tay ho khan, thu vẻ tươi cười, khôi phục lại khuôn mặt bình thường.

Sau đó như không có việc gì nhẹ nhàng đi đến nơi khác.

Nhưng mà ánh mắt lại không nhịn được còn chú ý Ngô Diệu Ny ở bên này.

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam xứng tăng 5%, bây giờ là 15%. ]

“Thai Thịnh, Ngô tổng, tôi đi tiếp những người khác, xin đi trước.”

Không chịu nổi ánh mắt như điện cao thế của ba Ngô, Ngô Diệu Ny tìm cái cớ rời đi.

“Đi đi.”

Đạm Thai Thịnh hình như cảm thấy còn chưa đủ kích thích, vỗ nhẹ trên mặt Ngô Diệu Ny, đôi mắt hoa đào tràn đầy cưng chiều.

Ngô Diệu Ny thấy một mình Bạch Hàng Trình ngồi ở góc hẻo lánh, cô cầm chút hoa quả, với hai ly cocktail, bước chân nhẹ nhàng về phía Bạch Hàng Trình.

Mặt không chút thay đổi đưa một ly cho Bạch Hàng Trình, cô cũng nhấp nhẹ một ngụm.

Không ngờ lại nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của Bạch Hàng Trình nói:

“Ngô Diệu Ny, thiên kim Ngô thị.”

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.”

Ngô Diệu Ny bị sặc, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hôm nay làm sao vậy?

“Đường đường là một thiên kim, thế nhưng lại chạy đi đóng phim.”

“Bởi vì tôi thích đóng phim mà,anh không biết là đóng phim là chuyện rất tuyệt sao?”

Ngô Diệu Ny tươi cười nói.

“A?”

Bạch Hàng Trình quơ quơ ly cocktail trong tay, khóe môi tươi cười không rõ.

“Có thể diễn về những người khác nhau, giống như trải qua các cuộc đời khác nhau, bao nhiêu người có vinh hạnh này chứ.”

Đúng vậy, có thể đạo diễn lên các cuộc đời khác nhau là việc rất thú vị, chính vì lý do này mà hắn lựa chọn làm đạo diễn.

Vậy mà lại có suy nghĩ giống người phụ nữ mà trước giờ bản thân mình vẫn ghét.

Thật sự là thế sự vô thường.

Nghĩ như vậy, hình như cảm thấy Ngô Diệu Ny này cũng không thấy đáng ghét như ban đầu, ngược lại cảm thấy nếu cô có khái niệm này, vậy thì khi hai người có ý nghĩ giống nhau là một chuyện không lạ gì.

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam xứng tăng lên 10%, hiện giờ là 25%, cố lên. ]

“Chị, sao Dương Yên chưa đến?”

Ngô Thủ Ích nổi giận đùng đùng đi về phía Ngô Diệu Ny, hắn vừa mới nhận được điện thoại của Dương Yên. Tuy rằng đối phương không nói rõ, nhưng hắn biết chị hắn tuyệt đối có năng lực làm cho tổ kịch xa lánh Dương Yên, cho nên tất nhiên sẽ nghĩ tới do Ngô Diệu Ny gây ra.

“Cô ấy? Cô ấy không phải bị đau chân sao?”

Ngô Diệu Ny có chút không rõ lắm với câu hỏi chất vất của Ngô Thủ Ích. Dương Yên có tới hay không liên quan gì tới cô?

“Nhưng hai ngày trước cô ấy nói cho em biết đã có thể đi rồi, vì sao hôm nay còn chưa từng đến, có phải lại làm khó cô ấy hay không?”

“Vậy cậu cảm thấy tại sao chị cậu phải làm khó cô ấy sao?”

Ngô Diệu Ny thật sự không muốn nói nhiều với Ngô Thủ Ích, châm chọc nói.

[ Người chơi chú ý, tôi cảm thấy cảm xúc của nam xứng hơi loạn, nhớ kỹ cử chỉ hành động của cô, hãy tranh thủ làm giá trị hảo cảm của nam xứng tăng lên đi. ]

Để Ngô Diệu Ny có thể nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống càng lúc càng giúp nhiều hơn, lúc này hệ thống bắt đầu nhắc nhở.

Gặp bộ dáng không sao cả của Ngô Diệu Ny, Ngô Thủ Ích có chút cả giận nói: “Chị, em thực sự thích Dương Yên. Em hy vọng chị không cần bởi vì chuyện kia mà làm Dương Yên khó xử, chuyện của em tự em sẽ giải quyết.”

Nói xong giận dữ xoay người.

Đây là chị em sao, Ngô Diệu Ny nhìn bóng dáng Ngô Thủ Ích rời đi, thật sự cảm thấy bi ai thay nguyên chủ.

“Đây là em trai của cô?”

Bạch Hàng Trình nhìn về hướng Ngô Thủ Ích, vẻ mặt châm chọc, thật sự là một cậu em trai không được tốt lắm nhỉ.

Ngô Diệu Ny mấp máy môi, vài giây sau, miễn cưỡng cười một cái nhìn Bạch Hàng Trình nói:

“Đúng vậy, để anh chê cười rồi, ban đầu em ấy không phải như thế, chắc hôm nay tâm tình không tốt lắm.”

Giọng nói rõ ràng có chút nghẹn ngào, ánh mắt buồn bã còn chưa kịp thu lại.

Bạch Hàng Trình nhìn Ngô Diệu Ny như vậy có chút không thoải mái, cho tới nay mặc dù anh nhìn Ngô Diệu Ny không thuận mắt, nhưng vẻ mặt đều là hăng hái, kiêu ngạo, chưa từng thấy cô như bây giờ.

Vì thế nói:

“Tôi nghĩ cô đã đủ kém cỏi, không nghĩ tới em trai cô còn kém cỏi hơn cô.”

“Xì, khó có khi được đạo diễn Bạch khích lệ tôi nhỉ.”

Không ngờ Bạch Hàng Trình tính tình tồi tệ cũng sẽ an ủi người khác, Ngô Diệu Ny bị lời nói của Bạch Hàng Trình làm cho vui vẻ.

Thấy sắc mặt Ngô Diệu Ny đã tốt hơn, Bạch Hàng Trình lại bắt đầu độc miệng nói:

“Đây là ăn ngay nói thật, vậy mà cái đuôi của cô sắp vung lên trời rồi.”

“Anh có muốn ăn hoa quả không, hương vị không tệ.”

Ngô Diệu Ny cũng không so đo, chỉ chỉ đủ loại kiểu dáng hoa quả trên mặt bàn, mở to đôi mắt nói với Bạch Hàng Trình.

“Cũng được.”

Ngô Diệu Ny cảm thấy ô mai hôm nay vị không tệ, thật ngọt, cho nên đem riêng ô mai còn lại trên bàn đều bỏ vào trong bàn mình để xử lý, mà trước mắt chỉ còn lại hai viên.

Đột nhiên có chút khẩn trương nhìn Bạch Hàng Trình, hy vọng hắn sẽ không lấy đi hai viên ô mai cuối cùng này.

Nhưng mà vị Bạch Hàng Trình này ác đến cực điểm, biết rõ là Ngô Diệu Ny thích, liếc qua đồ ăn trên bàn một vòng, cuối cùng lại lựa chọn một viên ô mai ở trong đó, còn giả bộ nói:“Lấy cái này đi, tôi cảm giác hương vị nhất định không tệ.”

Thấy khuôn mặt Ngô Diệu Ny bởi vì thấy anh đem ô mai bỏ vào trong miệng mà trở nên đau lòng không thôi, thì anh nhếch miệng cười to, ngay cả đôi mắt to kia cũng cười híp chặt lại.

Ăn xong, còn không quên kích thích Ngô Diệu Ny: “Hương vị không tệ.” Ý là viên ô mai còn lại cô cũng đưa cho anh đi.

Do đây là đạo diễn của mình nên Ngô Diệu Ny dám giận không mà dám nói, đau lòng nói: “Còn một viên đây, anh có muốn không.”

Giọng nói hơi run run, biểu tình rõ ràng là muốn khóc.

Vậy mà không ngờ anh lại là một ăn hóa (chỉ người tham ăn), đối với ăn ngon gì đó rất là quan trọng.

Bình thường nếu anh là một người đàn ông, nhất định sẽ gallant đem viên ô mai cuối cùng này đưa cho Ngô Diệu Ny, nhưng nhất định không bao gồm Bạch Hàng Trình, hắn chưa bao giờ biết chữ gallant này viết như thế nào, một đôi tay như của nghệ thuật gia, đặt xuống bàn của Ngô Diệu Ny, cầm lấy viên ô mai cuối cùng bỏ vào miệng, sau đó học biểu cảm chớp chớp mắt ra vẻ thỏa mãn của Ngô Diệu Ny rồi nói: “Cám ơn.”

Nhìn đầu lưỡi phấn nộn của Ngô Diệu Ny không tự chủ được mà liếm liếm môi trên, Bạch Hàng Trình đột nhiên cảm thấy Ngô Diệu Ny trước mắt đặc biệt đáng yêu.

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam xứng đối với cô tăng 10%, hiện tại là 35%. ]

“Được rồi, tôi sẽ không ngồi ngốc ở đây với cô nữa.” Ăn no uống đủ, Bạch Hàng Trình “dẹp đường hồi phủ”, cho tới bây giờ hắn luôn là người làm theo ý mình như vậy.

Sau đó dường như nhớ lại cái gì, không có ý tốt nói với Ngô Diệu Ny:

“A, quên chưa nói cho cô một việc, thân phận của cô, Thai Thịnh đã biết lâu rồi.”

“Đi đây, ngày mai gặp lại.”

Ngô Diệu Ny không có nghe thấy lời nói tạm biệt cuối cùng của Bạch Hàng Trình, chỉ nghe đến chỗ Bạch Hàng Trình nói là thân phận của cô, Thai Thịnh đã biết rồi…….

P/s: Được rồi. Thấy Anh Bạch vô sỉ quá:v