Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 62



Edit: Shin

Âm thanh "Vạn tuế" bên giáo đường còn chưa kết thúc, người của Edward bắt đầu từ trong vương đô truyền bá vào giáo đường toàn bộ quá trình đang diễn ra, đương nhiên nhóm đầu tiên khi nghe được tin tức này có độ công kích cao, từ nhà thờ lớn thánh Lehmann trở về đến con đường vương cung.

Edward và William ở bên ngoài không trì hoãn quá lâu, đợi đến khi thủ hạ hồi bẩm đường về sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, liền rời khỏi giáo đường. Y không để William ngồi bên mình trên cùng một xe ngựa, mà là để hắn cưỡi ngựa, rêu rao huyênh hoang xuyên qua từng con đường hẻm nhỏ.

Toàn bộ quá trình Edward đã cùng William diễn tập qua vô số lần, nước đã đến chân, William căng thẳng đầu chảy đầy mồ hôi, lúc ở trong giáo đường, hắn câu gì cũng không nói, chỉ ngậm kín miệng, chờ Edward và giáo tông đem tất cả mọi chuyện giải quyết là được, mà hiện tại, hắn chỉ cần dẫn đầu cưỡi dực mã, hộ tống Edward cùng đám quý tộc trở về vương cung. Mà trước đó, từ trước đến giờ hắn đều đi theo phía sau Edward, chưa từng đi trước như thế này bao giờ.

"Ta sợ lắm." Khi Edward đỡ hắn lên ngựa, William nắm thật chặt tay Edward, căng thẳng nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta sợ lắm."

"Ngài không được xưng hô như thế, vương tử điện hạ William." Edward nắm chặt tay phải William, siết mạnh một chút rồi nhấc tay lên, hôn lên nhẫn trên ngón tay hắn, nói: "Ngươi phải trực tiếp xưng lên tên của ta, gọi ta Edward. Vào lúc này ngoại trừ quốc vương, ngươi không cần hành lễ bất kỳ ai, bao gồm cả vương hậu, bà ta đã chứng thực tội danh kẻ phản quốc."

William dùng sức nắm ngón tay Edward, Edward biết hắn đang lo lắng khủng hoảng thế nào. Ở bên cạnh bọn họ, là một đám người hầu và thị vệ mù mờ đi bên cạnh vương trữ, cùng với quần chúng quây xung quanh vang lên từng tiếng hoan hô, tất cả những thứ này đều kỳ quái như vậy, có điều mười mấy phút, một người tồn tại cao cao tại thượng lại rơi vào chốn bụi trần, một người đáng nhẽ không nên tồn tại, đã biến thành đối tượng được mọi người ngước nhìn sùng kính, mà chuyện tình hoang đường như vậy, nhưng không ai có lời dị nghị gì, dường như tất cả mọi người cũng cảm thấy chuyện này là đương nhiên, đã sớm đối với tất cả những thứ này đều hiểu rõ trong lòng. Đối mặt với chuyện quỷ dị này, nếu như William không khiếp đảm sợ hãi, ngược lại chính Edward sẽ cảm thấy kỳ quái.

"Đừng sợ." Edward ngước đầu nhìn vào con mắt hắn, "Đừng sợ, tất cả những thứ này đều là bình định, ngươi không cần sợ hãi. Hơn nữa, ngươi còn có ta, ta vẫn sẽ giúp ngươi."

William vững vàng nhìn chằm chằm vào mắt Edward, chậm rãi gật gật đầu, nói: "Ngài... Ngươi là Orgona tặng cho ta, ta..." Hắn do dự nửa ngày, vẫn là đem cái từ này nói ra, "... Tặng người hầu cho ta, ngươi lắng nghe qua thần dụ, điều này nói rõ ngươi rất được Orgona thích. Ta nghĩ, ngươi như vậy, có đủ tư cách cùng ta ngồi chung một ngựa." Nói tới đây, hắn dừng một chút, giọng có chút yếu ớt, "Hơn nữa, ta cũng muốn cùng ngươi ngồi chung một ngựa... Cầu xin mà, điện hạ..." Câu nói sau cùng, chỉ còn lại khẩu hình mơ hồ.

William nói lời này rất khéo léo, có khí thế vương trữ, Edward kiêu ngạo đến mức muốn rơi nước mắt, nhưng câu cuối cùng "Cầu xin mà" lại khiến cho y đau lòng chua xót, nếu như có thể, y hi vọng mình có thể bảo vệ William, đem hắn thuận lợi đưa lên vương vị, nhưng hiện thực không cho phép y để William vẫn bảo hộ ở phía sau mình, hơn nữa đứa nhỏ này tuy rằng chỉ là một đứa bé thấp gầy, nhưng chỉ mấy tháng sau, sẽ biến thành hình dáng cao lớn hơn rất nhiều so với người trưởng thành, y cũng không thể lại xem William là đứa bé nữa, điều này sẽ hại đến hắn.

"Vương trữ không thể cùng người khác dùng chung một ngựa, điện hạ." Edward nhịn xuống lòng chua xót, giải thích, "Có thể cùng ngài ngồi chung, chỉ có thể là cha mẹ ngài, bầu bạn ngài, hoặc là con của ngài, những người khác không có tư cách này, bao gồm cả ta."

Mặt William trắng bệch, cắn môi, gật đầu khe khẽ, "Ta biết rồi."

Edward nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay hắn, an ủi: "Đừng sợ, ta sẽ theo sát phía sau ngài."

Đoàn xe vương trữ xuyên qua đám người xem náo nhiệt, dọc theo đường đi, vẫn có người của Edward hô cao giọng lên, tiếng hoan hô "vương tử William vạn tuế", "vương trữ trời ban", "trời dẫn xuống thần quyến giả". Có một bộ phận người không rõ tình huống theo bản năng cũng hoan hô, mà bầu không khí như thế này có tính mê hoặc cao vô cùng, rất nhiều người tuy rằng còn chưa biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ôm rất nhiều hoài nghi, vẫn như cũ cẩn thận bàng quan yên lặng đứng một bên, chuyện lớn như vậy, quốc vương tất nhiên đã biết rồi, đến cuối cùng tình huống sẽ như thế nào, vẫn là chờ phán xét cuối cùng của quốc vương mới là thỏa đáng nhất.

Biểu hiện William phi thường xuất sắc, hắn đã được Edward âm thầm chuẩn bị huấn luyện không biết bao nhiêu lần, lúc này hắn thận trọng rụt rè hướng về quần chúng xung quanh vẫy tay hỏi thăm, tư thái cao quý, thể hiện ra phong thái hoàn mỹ nhất của thành viên vương thất, không hè kém so với Edward. Mà Edward cưỡi một nhóm dực mã khác, theo sát ở phía sau William, y còn phủ thêm một chiếc áo choàng đen che lại trang phục hoa lệ trên người, trước ngực y còn đeo mặt dây chuyền kim hoàn long rực rỡ chói mắt, chính là dáng vẻ thần quan hoàn chỉnh nhất.

Bọn họ cứ như vậy rêu rao khắp nơi trở lại vương cung, mà quốc vương đã sớm biết chuyện đã xảy ra, phái người canh giữ ở cửa lớn, Edward và William vừa vào cửa, lập tức bị dẫn tới phòng của quốc vương.

Trong thư phòng, rốt cuộc bọn họ đã được kiến thức cường giả cấp 8 đỉnh cao trong trạng thái nổi giận, làm cho người khác cảm giác ngột ngạt đến cỡ nào, Edward lảo đảo hầu như đứng không vững, suýt chút nữa té lăn xuống mặt đất. William đỡ lấy cánh tay Edward, che trước người y, nhìn sắc mặt quốc vương âm trầm, do dự một chút, cuối cùng nói: "Phụ vương."

Quốc vương trầm mặt, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt William và Edward, cúi đầu nhìn Edward được William bảo hộ ở phía sau, cười lạnh nói: "Cút!"

"Phụ thân!" William không chịu nhượng bộ, "Điện hạ... Edward là vì muốn tốt cho con!"

Quốc vương bóp cổ hắn vứt sang một bên —— đối với ông mà nói quả thực như vứt một cái gối, ông vươn tay ra, nhanh chóng bóp lấy cổ Edward, nhấc y tới trước mặt mình: "Ngươi đúng là thằng con hoang vô liêm sỉ, sao ngươi dám làm ra chuyện này? Có phải ngươi cho rằng, có William bảo vệ, ta liền không dám giết ngươi?"

Edward nắm lấy cánh tay ông cứng rắn như ống tuýp, muốn giải cứu cổ của mình ra. William bị ném qua một bên biến thành hình thú, xông lên cắn thật mạnh vào cánh tay quốc vương, quốc vương cười lạnh, William vị thành niên căn bản không tạo ra một chút thương tổn nào, tay ông run lên, ném Edward qua một bên, lại dùng tay một lần nữa hất văng William.

Edward rơi xuống đầu choáng mắt hoa, nỗ lực chống đỡ thân thể mình từ từ ngồi dậy, nhịn xuống thân thể đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn quốc vương, lộ ra nụ cười chiến thắng: "Ngài không dám giết ta, bệ hạ, bằng không khi nãy đã ám sát ta lúc ở trên đường hồi cung trở về. Ta là lắng nghe thần quyến giả từ thần dụ Orgona, ta có thể là thánh nhân St.Edward còn lại cuối cùng, ta là người hầu do Orgona ban xuống cho vương trữ chân chính, nếu như ta chết rồi, đại biểu Orgona không quan tâm đến gia tộc Lancaster, đại diện cho vương triều sẽ suy sụp dẫn đến tử vong."

"Ngươi đây là đang uy hiếp ta?" Quốc vương cười lạnh nói.

Edward cũng nở nụ cười: "Ta chỉ là trình bày sự thật trước mặt ngài mà thôi."

"Đúng là huyết mạch thấp hèn, dám dùng mưu kế ác độc như vậy. Một hạt giống đã hư thối, trồng ra cũng chỉ là cái cây xấu xí khó coi." Quốc vương nguy hiểm thả nhẹ âm thanh của mình.

"Không sánh được với ngài, bệ hạ, nhiều năm làm con trai của ngài, phải học được một chút từ ngài chứ." Edward không nhường chút nào, hiện tại y đối với quốc vương không để ý chút mặt mũi nào, có thể duy trì, cũng chỉ là mặt ngoài bình tĩnh mà thôi, mà dưới tình huống không có người ngoài, y sẽ đối chọi gay gắt với quốc vương, miễn cho đối phương nghĩ mình là dạng người dễ bị ức hiếp. Từ hôm nay trở đi, mỗi một ngày sau, y đều sống với sự uy hiếp và ám sát đến từ quốc vương, thế nhưng cho dù là như vậy, y sẽ không yếu thế trước mặt quốc vương, chuyện đã làm, chỉ là một chút nhục nhã mình nhận lại được thôi.

Ánh mắt quốc vương lạnh lùng như nhìn một kẻ đã chết. William biển trở về hình người, xông tới dìu Edward đứng lên. Edward sờ lên đầu William, nhìn quốc vương cười ngả ngớn nói: "Ta không biết tại sao ngài tức giận như thế, tình huống hiện tại không phải rất tốt sao? Chẳng phải ngài cũng dự định chờ sau khi William trưởng thành liền phong hắn làm vương trữ, có điều ta chỉ làm sớm hơn mấy tháng thôi, như vậy thật tốt, còn có thể xuất kỳ bất ý đánh vương hậu bệ hạ không kịp trở tay."

Đây chính là điều làm cho quốc vương căm hận nhất, Edward là người ông không để vào mắt dám bố trí cái bẫy như vậy, để ông phải tiếp tục làm theo kịch bản của Edward, khiến ông không thể phủ nhận thân thế William, từ chối sắc phong hắn làm vương trữ, ông cũng không thể bác bỏ thân thế Edward, ông đang muốn dùng lý do này đi giải quyết vương hậu và gia tộc Aboulous, ông cũng không được giết Edward, Phất Áo Thụy Hai Thế đã về phe Edward, có giáo hội chống lưng Edward, nếu như đưa ra bất kỳ uy hiếp nào, lấy cục diện quốc nội hiện tại đang hỗn loạn, e rằng sẽ có người nói quốc vương giết thánh nhân, lấy lý do là vi phạm thánh huấn Orgona, khởi binh lật đổ gia tộc Lancaster.

"Phụ thân!" William lại một lần nữa che ở trước người Edward, "Edward làm tất cả những điều này, toàn là vì con, ngài muốn trách thì trách con đi!"

"Được lắm!" Quốc vương thu lại sát khí trên người, từ trước cho đến giờ về mặt tình cảm ông rất biết tự kiềm chế, cũng như hiện tại, rất nhanh liền điều chỉnh xong, "Được lắm." Ông nhìn chằm chằm Edward, như dã thú nhìn chòng chọc vào con mồi của mình, "Ngươi chính là ngoài dự liệu của ta." Ông ngoài cười nhưng trong không cười cong lên khóe miệng, "Nhớ kỹ lời thề của ngươi, cố gắng hầu hạ vương tử William, cút ra ngoài đi."

Hai người lui ra khỏi thư phòng, ngoài cửa đứng chính là một bộ phận người hầu dáng vẻ không dám tin, thời điểm bọn họ rời đi vương cung, vẫn hầu hạ bên người vương tử Edward, mà lúc trở lại, chủ nhân của bọn họ chính là người đã từng là đồng liêu của bọn họ, tất cả mọi người như sét đánh ngang tai, phản ứng ngơ ngác đến trì độn.

Edward nhìn những người này, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, theo bản năng muốn sờ đầu William, lúc này mới nhớ tới William đã không phải là người y tùy tiện sờ mó, hắn đã trở thành vương trữ cao quý. Thế là, Edward hơi cúc cung, nụ cười trìu mến quay về William nói: "Vương trữ điện hạ, hiện tại có muốn trở về phòng không?"

William vẻ mặt phức tạp nhìn thẳng Edward, đưa tay kéo tay y, gật gật đầu, dẫn mọi người trở về.

Hết chương 62