Cuộc Đời Của Em Gái Bia Đỡ Đạn

Chương 9: Em gái không làm kế thất (9)





*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.

- --

Người vừa rồi còn như tro tàn không động đậy nổi, lúc này trở nên tức giận, tinh thần khí sắc đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm khắc.

Nha hoàn sợ tới mức không dám lên tiếng.

Lục thị cũng khẽ nhíu mày, nghĩ đến Cầu Quý để ý trưởng nữ, nhiều năm qua cũng không xảy ra chuyện gì, không lý nào lại nổi lên tâm tư khác vào lúc này, nói: "Thu Nguyệt, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, hỏi rõ ràng là được, tức giận hại thân."

Lý Thu Nguyệt nhìn về phía mẫu thân, cảm giác tàn bạo khắp người dần dần được thu lại, sau đó hơi thở lại trở nên suy yếu, sắc mặt trắng bệch, không có chút hồng hào nào: "Mẹ, con không muốn chết. Huyết Hầu đó, mẹ có thể cho con không?"

Vẻ mặt Lục thị không đành lòng: "Đó là đồ của phủ An Tây Hầu, cho dù sau này thật sự hạ sính thì cũng là của em gái con."

Cha mẹ của Lý Thu Ngữ mặc dù mềm lòng nhưng cũng xem như là có giới hạn.

Lý Thu Nguyệt nghe vậy thì chờ mong nhìn về phía Tô Duẫn Yên, cầu khẩn nói: "Em gái, dù thế nào em cũng phải giúp chị lần này. Sau này em muốn gì, chị cũng sẽ cố gắng hết sức tìm giúp em."

Tô Duẫn Yên không phụ sự chờ mong của nàng ta: "Chờ ta lấy được đã rồi nói sau."

Lý Thu Nguyệt nghe vậy thì vui mừng, không đợi nàng ta thả lỏng thì lại nghe Tô Duẫn Yên nói: "Chỉ là An Tây Hầu nói sính lễ phải chuẩn bị cẩn thận, nhanh nhất cũng phải sang năm sau."

Bây giờ mới cuối tháng mười một, cho dù hạ sính vào tháng Giêng thì cũng phải hơn một tháng nữa.

Bây giờ Lý Thu Nguyệt sống thêm một khắc cũng là sự giày vò, không cảm thấy mình có thể gắng gượng đến lúc đó, trước mắt lập tức trở nên tối tăm, nàng ta thốt ra: "Không thể nhanh hơn một chút sao?"

Nàng ta đang đợi cứu mạng đó!

Tô Duẫn Yên hỏi lại: "Ta lại không khao khát gả đi, làm gì có cô gái nào giục nhà chồng hạ sính lễ? Ta có còn cần thanh danh nữa không?"

Lý Thu Nguyệt: "..."

Nàng ta nằm sấp trên giường khóc hu hu.

Tô Duẫn Yên thờ ơ lạnh nhạt, Lục thị vốn cứng rắn cũng không bị tiếng khóc của nàng ta làm cho mềm lòng: "Đừng khóc nữa."

Lý Thu Nguyệt khóc nước mắt đầm đìa: "Mẹ ơi, mẹ giúp con hỏi phủ An Tây Hầu xem có thể lấy thuốc trước được không, nếu như không thể, con gái thật sự, thật sự sẽ... nếu con chết đi thì Bân Nhi và Nhu Nhi phải làm sao đây? Phu quân phải làm sao đây? Đến lúc đó chắc chắn mẹ chồng sẽ bảo chàng tái giá, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng... Chỉ cần con nghĩ đến thôi thì đêm đã không thể chợp mắt rồi..."

Lục thị nhăn mày lại: "Em gái con nói đúng, làm gì có ai đi thúc giục người ta hạ sính chứ?"

Lý Thu Nguyệt cũng không phản bác, chỉ khóc hu hu.

Khóc một lúc, nàng ta nhắm mắt lại ngất đi.

Lục thị giật mình, nha hoàn vội vã đi mời đại phu.

Đại phu tới rất nhanh, sau khi bắt mạch xong thì nhanh chóng kê đơn thuốc, nha hoàn cầm đơn thuốc vội vã đi nấu thuốc. Sắc mặt Lục thị không tốt, bà hỏi: "Cơ thể của phu nhân nhà ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Đại phu đang dọn đồ, giọng điệu nghiêm trọng: "Mỗi ngày phu nhân đều phải ăn rất nhiều thứ bổ máu, nàng ấy bệnh càng lâu thì cần càng nhiều đồ bổ máu, năm tuổi của thuốc phải càng ngày càng dài, nếu không, phu nhân sẽ... Bây giờ phu nhân đã là nỏ mạnh hết đà, nếu không tìm được đồ đại bổ thì có thể trước khi sang năm mới sẽ..."

Tô Duẫn Yên hiểu rõ, trong người Lý Thu Nguyệt có cổ trùng hút máu, nàng ta muốn sống thì phải ăn nhiều đồ đại bổ nuôi dưỡng cổ trùng, nhưng làm vậy thì cổ trùng càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng hút máu nhiều. Cho nên, thuốc càng ngày càng mạnh thì càng ngày càng tốt, nếu như Lý Thu Nguyệt không nuôi nổi, cổ trùng sẽ hút hết máu của nàng ta, đương nhiên nàng ta cũng không sống nổi nữa.

Kiếp trước Lý Thu Nguyệt mất vào cuối tháng Chạp, nói cách khác, nàng ta còn một tháng nữa để sống.

Lý Thu Nguyệt ngất xỉu, lập tức có người đi bẩm báo Cầu Quý; hai khắc sau, Cầu Quý hùng hổ chạy vào, ngồi xổm trước giường, vùi đầu vào lòng bàn tay Lý Thu Nguyệt, thật lâu không dậy, tấm lưng thẳng tắp cong lại, cơ thể khẽ run, cả người dường như không chịu nổi sắp ngã.

Đột nhiên, hắn ta quay đầu quỳ xuống với Lục thị: "Nhạc mẫu, con xin mẹ, mau cứu Thu Nguyệt đi!"

Lục thị tránh đi, nhìn sang chỗ khác, không đành lòng nhìn nữa: "Ta cũng không có cách nào cả."

"Phu quân..." Lý Thu Nguyệt ở trên giường chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, giọng nói suy yếu: "Có lẽ em phải nuốt lời rồi, không thể bên mình cả đời được rồi."

Cầu Quý xoay người nhào qua, ôm chặt lấy nàng ta, không ngừng hôn tóc nàng ta: "Thu Nguyệt, ta không cho mình chết! Mình đừng chết... Mình sẽ không sao đâu..."

Bầu không khí bi thương, vành mắt Lục thị ửng đỏ, quay mặt đi nhìn nơi khác.

Khóe mắt Cầu Quý nhìn thấy Tô Duẫn Yên đứng ngoài cửa, giống như muốn đi ra ngoài, đôi mắt hắn ta đỏ bừng, chất vấn: "Thu Ngữ, em thật sự có thể trơ mắt nhìn chị gái em chết đi sao?"

Tô Duẫn Yên sờ lên mũi, nàng thật sự có thể đó, nhưng không thể nói rõ ra được!

Với dáng vẻ đó của Cầu Quý, nếu nàng nói thật thì chắc hắn ta sẽ nhào lên cắn nàng mất. Nàng nói: "Thật ra chị ngất là vì cú sốc quá lớn thôi. Ban nãy nha hoàn nói tận mắt thấy anh và cô gái khác đi chơi, anh còn rất che chở nữa, có chuyện này không?"

Cầu Quý: "..."

Hắn ta cụp mắt, giải thích với thê tử: "Thu Nguyệt, chỉ là chân của cô năm Lâm bị thương, ta đỡ nàng ấy lên xe ngựa thôi, mình đừng hiểu lầm."

Lý Thu Nguyệt ngẩng đầu, yếu ớt cười: "Em tin mình."

Tô Duẫn Yên: "...!"

Ban nãy chị đâu có nói vậy đâu!

Cầu Quý nghe vậy thì không hề nghi ngờ, vui mừng cười lên: "Tin ta là được rồi, mình phải kiên cường lên, đừng tùy tiện bỏ cuộc, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu mình!"

Hai người ẩn ý đưa tình bày tỏ nỗi lòng với nhau, Lục thị và Tô Duẫn Yên cũng cảm thấy mình hơi dư thừa, dù sao cũng thăm bệnh rồi, thế là lui ra ngoài, định bái kiến phu nhân Bắc Hầu rồi tiện thể chào tạm biệt.

Vừa ra khỏi viện chưa được bao lâu thì đã thấy Cầu Bân vội vã đi đến, sau khi nhìn thấy mẹ con hai người thì dừng lại hành lễ: "Bà ngoại."

Lúc đối diện với Tô Duẫn Yên thì có chút bất bình tức giận: "Dì ạ."

Tô Duẫn Yên tò mò: "Dì chọc con chỗ nào?"

Cầu Bân nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Không có!"

Nhưng dáng vẻ đó của nó rõ ràng là có, Lục thị cười dịu dàng hỏi: "Có hiểu lầm gì thì phải nói cho rõ, đừng kìm nén, nếu như dì của con sai, bà sẽ bảo dì xin lỗi con."

Cầu Bân cúi đầu xuống: "Mẹ bảo con sau này phải cố gắng chung sống với dì... Con chỉ cần mẹ thôi, không cần dì."

Nghe vậy, hai mẹ con lập tức hiểu ra, đại khái là Lý Thu Nguyệt đã dặn dò nó như vậy, mà Cầu Bân lại là đứa trẻ thông minh, đã đoán được chút ít, cảm thấy mẹ giao hai anh em nó cho dì thì mới yên tâm rời đi, nó muốn mẹ ở lại, đương nhiên không thích Tô Duẫn Yên sau này sẽ chăm sóc bọn nó.

Nhưng mà, Lý Thu Nguyệt nghĩ sao nói vậy, liên quan gì đến Lý Thu Ngữ chứ?

Nàng cũng không muốn làm mẹ kế của hai đứa nhỏ, cũng không muốn làm kế thất! Lúc sắp xếp những chuyện này, Lý Thu Nguyệt không hề hỏi nàng trước!

Suy nghĩ rõ ràng những thứ này, trong lòng Lục thị lại thêm oán hận trưởng nữ, nhìn xem nàng ta đã làm ra những chuyện gì vậy! Bà lập tức kiên nhẫn khuyên nhủ: "Con muốn chung sống với dì con nhiều hơn là điều không thể, dì đã định ra hôn sự rồi, sau này phải chuẩn bị gả đi, không thể tùy tiện ra ngoài được, sau khi xuất giá thì sẽ đến phủ An Tây Hầu, đến lúc đó cũng không tiện sang đây thăm con đâu."

Cầu Bân kinh ngạc: "Thật ạ?"

Đứa trẻ này bình thường không ra ngoài, không ai nói cho nó biết chuyện ngoài kia, nó cũng không thể nào biết được. Lục thị thở dài, nói: "Cùng bà ngoại đi thăm bà nội con đi."

Cầu Bân nhìn viện Thế tử, lo lắng nói: "Con nghe nói mẹ lại ngất đi, con muốn đi thăm mẹ."

Lục thị kéo tay nó đi về phía viện chính: "Không sao, có cha con rồi."

Bầu không khí bi thương như vậy, không nên để thằng bé nhìn nhiều.

Lúc mẹ con hai người ngồi lên xe ngựa, tâm trạng Lục thị sa sút, một là vì trưởng nữ bệnh nặng, bà thấy mà khó chịu, khó chịu hơn là vì bây giờ trưởng nữ đã mất bình tĩnh, vì sống sót mà thật sự không từ thủ đoạn, tính kế em gái ruột thịt hết lần này đến lần khác. Hôm nay nói là bệnh nặng muốn gặp người thân, nhưng đến cuối cùng, nàng ta liên tục tỏ ra yếu ớt, dĩ nhiên là có nguyên nhân, cũng bởi vì nàng ta đã tính kế An Tây Hầu, Cố Tu Cẩn không mang hận đã là rộng lượng rồi, không thể nào lấy thuốc sớm cứu nàng ta được.

Cách duy nhất để lấy được thuốc chỉ có thể là khiến phủ An Tây Hầu sớm ngày hạ sính lễ.

Muốn bà quay về thúc giục phủ An Tây Hầu hạ sính lễ, đây mới là mục đích cuối cùng của nàng ta khi muốn gặp người thân.

Thấy Tô Duẫn Yên im lặng, Lục thị lên tiếng trấn an: "Bên phía An Tây Hầu con đừng nghĩ nhiều, hắn đã tới cửa cầu hôn thì chứng tỏ ít nhiều cũng có tâm tư với con. Tình cảm đều do bồi dưỡng mà ra, đàn ông một lòng một dạ giống như anh rể con trên đời này đã ít, cha con đối xử tốt với mẹ như vậy, không phải cũng có nha hoàn thiếp thất à?"

Đây là bảo nàng đừng chờ mong Cố Tu Cẩn quá nhiều, tránh cho đến lúc đó sẽ thất vọng.

Tô Duẫn Yên cười đáp: "Con hiểu hết mà."

Không hề làm ầm ĩ, con gái hiểu chuyện như vậy, trong lòng Lục thị cảm thấy khó chịu: "Là mẹ có lỗi với con. Chị gái con ức hiếp con như vậy, mẹ vốn dĩ nên đòi lại công bằng cho con, nhưng bây giờ nó đã bệnh như vậy rồi... Cũng không thể đòi được nữa."

Trên thực tế, Tô Duẫn Yên cảm thấy phu thê An Nam Hầu suy nghĩ như vậy đã là rất tốt rồi. Chị em hai người tranh chấp, không thiên vị ai là tốt nhất, chỉ sợ bọn họ thấy Lý Thu Nguyệt bệnh nặng thì sẽ không phân biệt tốt xấu mà muốn nàng nhường, như vậy thì mới uất ức.

Tháng Chạp, sáng sớm, xe ngựa của An Tây Hầu đã đến, chính là ngày đã hẹn sẽ đón Tô Duẫn Yên đến Hầu phủ ngắm hoa mai.

Lúc xe ngựa đến, Tô Duẫn Yên vẫn chưa dậy, nàng cũng không biết ngắm hoa mai phải ngắm sớm như vậy. Lúc thay quần áo ra ngoài thì đã là nửa canh giờ sau.

Vén rèm lên, trong xe ngựa ấm áp, Cố Tu Cẩn đang ngồi thẳng tắp, tay cầm một quyển sách nghiêm túc xem, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy là nàng thì vẻ mặt trở nên dịu dàng: "Cô hai."

Tô Duẫn Yên áy náy nói: "Xin lỗi, để ngài đợi lâu rồi."

"Không vội. Hoa mãi nở vẫn còn đó, không thiếu một lúc này đâu." Cố Tu Cẩn dặn dò người đánh xe bên ngoài: "Đi thôi."

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Cố Tu Cẩn lại hỏi: "Gần đây cô hai ổn chứ?"

"Rất tốt." Tô Duẫn Yên nói thật, ở phủ An Nam Hầu, không có ngày nào là nàng không tốt. Cũng khó trách Lý Thu Ngữ lại lưu luyến ngày tháng trước khi xuất giá như vậy.

Cố Tu Cẩn gật đầu, lại nói: "Ta nghe nói bệnh tình của phu nhân Thế tử Bắc Hầu lại nặng hơn, đã không thể ra ngoài được nữa, nếu không có linh dược thì chỉ sợ..."

Hắn nhắc đến chuyện này, Tô Duẫn Yên đột nhiên nhớ đến chuyện Lý Thu Nguyệt nói tới, hôn sự này là Hoàng thượng muốn ban cho Cố Tu Cẩn một cô gái mà hắn không thích, Cố Tu Cẩn rơi vào đường cùng mới chọn mình.

Nếu như là lựa chọn khi hết cách thì chứng tỏ, Cố Tu Cẩn vẫn không có suy nghĩ muốn thành thân, cảm giác bị người ta ép không dễ chịu gì, vậy thì giữa Cố Tu Cẩn và Lý Thu Nguyệt phải có chút hận thù mới đúng.

Nói cách khác, Cố Tu Cẩn không thể nào lo lắng cho bệnh tình của nàng ta được.

Tô Duẫn Yên cười nhạt: "Trên đời này có đủ kiểu người, điều công bằng duy nhất chính là bị bệnh, đại phu không trị được, cũng chỉ có thể chịu chết, nếu như thản nhiên chấp nhận vận mệnh thì vẫn có thể thong dong hơn một chút."

Cố Tu Cẩn hơi nhướn mày, có chút hứng thú hỏi: "Người ta đã nói trong phủ ta có linh dược, nàng không muốn cứu nàng ta ư?"

Tô Duẫn Yên hỏi lại: "Đã là linh dược, tôi nào có mặt mũi mà đòi ngài từ bỏ vật yêu thích chứ?"

Nếu thật sự là đồ tốt, Cố Tu Cẩn sẵn lòng lấy ra, nàng vẫn không nỡ đâu.

Hơn nữa, hai người lại không quen thuộc, đầu óc của Cố Tu Cẩn cũng không phải có bệnh, sao lại chịu cho nàng như vậy chứ?

Cho dù chịu cho thì vẫn còn câu nói, có bỏ mới có được. Cố Tu Cẩn cho nàng linh dược, đương nhiên sẽ đòi lại từ nàng. Tô Duẫn Yên đến báo thù cho Lý Thu Ngữ, không phải là đến dâng hiến cứu người.

"Từ bỏ vật yêu thích?" Cố Tu Cẩn nghi hoặc, lập tức bật cười: "Ta có thể tặng cho nàng."

Tô Duẫn Yên: "..." Không dám lấy! Không dám nhận!

Xem là sính lễ mà nhận, phủ An Nam Hầu phải đổi thành của hồi môn quý giá tương đương, không phải là nhận không.

Nếu tặng cho nàng, đến lúc đó chắc chắn nàng phải tự mình trả món nợ này! Nàng bị ngu mới nhận!

Thấy ánh mắt nàng linh động, ý từ chối rõ ràng, Cố Tu Cẩn cũng không ép, cười thần bí nói: "Có muốn xem linh dược không? Lát nữa ta cho nàng xem!"

Ánh mắt Tô Duẫn Yên sáng lên, xem thì vẫn được.

Muốn đi đến phủ An Tây Hầu thì phải đi ngang qua phủ An Bắc hầu, xe ngựa chạy nhanh, sau gần nửa canh gia, xe ngựa dừng lại, Cố Tu Cản xuống trước, sau đó quay người vươn tay ra với Tô Duẫn Yên: "Hoan nghênh."

Tô Duẫn Yên xuống xe, phát hiện ra đã vào cửa chính, lúc này đang ở một nơi có phần trống trải, chắc là trong cửa phủ, nơi này là ngoại viện, nhìn thấy được mái hiên nhà trong khu rừng xa xa.

Cảnh trí trong phủ An Tây Hầu phần lớn là núi giả cây tùng cây bách, vào mùa đông cũng xanh um tươi tốt, hoa cỏ rất ít, vừa nhìn là thấy dương thị âm suy, không biết nội viện sẽ thế nào.

"Đi theo ta."

Cố Tu Cẩn chắp tay đi đằng trước, đi xuyên qua một viện, bước vào cổng vòm có người trông giữ.

Thấy hai người đi qua, thủ vệ hạ thấp người hành lễ, sau đó đứng lên lại.

Trong cổng vòm có bức tường, sau khi đi vòng qua, đập vào mắt là một mảng lớn cây cối màu đỏ như máu, không nhìn thấy điểm cuối. Tô Duẫn Yên cảm thấy hơi tò mò về cây cỏ kỳ lạ này, nghĩ đến mùa đông mà cũng đỏ thẫm thì hơi hiếm thấy, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt thôi. Thấy Cố Tu Cẩn đứng lại trước cái cây, không có ý đi tiếp nữa, Tô Duẫn Yên nhìn xung quanh, không thấy nhà cửa gì thì tò mò hỏi: "Linh dược nhà ngài được chôn dưới đất à?"

Cố Tu Cẩn ngẩn ra, nhìn về phía mặt đất, buồn cười hắng giọng một tiếng: "Đúng là chôn dưới đất."

Giọng điệu của hắn mang ý tứ sâu xa.

Tô Duẫn Yên: "??"

Trong lòng nàng tỏa ra dự cảm chẳng lành, chậm rãi nhìn theo ánh mắt hắn, vì quay đầu quá chậm nên cổ cũng vang lên tiếng răng rắc. Nhìn về phía mảng lớn cây cối đỏ như máu bên đó, sắc mặt nàng một lời khó nói hết, nghẹn ngào hỏi: "Chính là cái này à?"

Nàng còn tưởng là dùng hộp chống phân hủy đựng rồi chôn xuống đất, không ngờ được lại là kiểu "Chôn" này.

Đồ chơi này là linh dược à?

Cả mảng lớn này, bằng một mẫu đất cũng không chừng!

Trồng hạt dẻ lúa gạo còn phải phân biệt mùa xuân mùa thu, cái thứ này xanh um tươi tốt, vào mùa đông còn tràn đầy sức sống, không giống như thứ khó trồng, sao lại là linh dược?

Quý giá chỗ nào?

Chẳng trách Cố Tu Cẩn không tiếc mà bỏ thêm vào sính lễ!

Chẳng trách hắn mở miệng ra là nói tặng, uổng công nàng còn tưởng là đồ quý giá lắm nên không dám nhận!

Nhận ra mình thất thốt, Tô Duẫn Yên hắng giọng, lần nữa xác nhận: "Đây chính là Huyết Hầu trong phủ ngài à?"

Trong mắt Cố Tu Cẩn tràn đầy ý cười: "Đúng!"

Một mảng lớn như thế, nhìn thế nào cũng không thấy dược hiệu thần kỳ như vậy. Nếu như thần kỳ thật thì không lý nào tiền An Tây Hầu lại chết. Nghĩ đến gì đó, Tô Duẫn Yên hỏi dò: "Đây là thuốc sao?"

Không phải là hoa cỏ chỉ để ngắm thôi hả?

Cố Tu Cẩn khẳng định: "Là thuốc."

Tô Duẫn Yên truy hỏi: "Sẽ không thần kỳ như vậy chứ, thật sự có thể cải tử hoàn sinh à?"

"Không thể." Cố Tu Cẩn lắc đầu: "Chỉ là thuốc bổ máu bình thường thôi."

Giọng điệu Tô Duẫn Yên than thở: "Vậy hả." Nàng có chút muốn biết sắc mặt của Cầu Quý và Lý Thu Nguyệt khi biết sự thật.

Cố Tu Cẩn muốn cười to, miễn cưỡng nhịn lại: "Lấy cái này ra làm sính lễ cho nàng, có phải nàng cảm thấy lỗ không?"

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Duẫn Yên cứng đờ, lại nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói: "Có khuôn mặt này của ngài thì ta sẽ không lỗ!"

Cố Tu Cẩn: "..." Đây là bị trêu chọc đúng không?

Nàng cũng to gan lắm!

Tai hắn hơi ửng đỏ, chuyển chủ đề: "Mùa đông rất ít cây cỏ màu sắc tươi tắn, nếu như nàng thích, trong phòng hoa của ta vẫn còn trồng trong bồn, lát nữa khi về tiện thể mang theo hai bồn luôn. Để trong phòng thêm chút màu sắc."

Nếu như đã có nhiều như vậy, Tô Duẫn Yên cũng không khách sáo nữa: "Được."

Nàng đi dạo một vòng, đập vào mắt là một mảng màu đỏ, nhìn lâu còn có chút chóng mặt, Cố Tu Cẩn cười nói: "Chúng ta đi ngắm mai trước đi. Loại cây này một năm bốn mùa đều có màu này, sau này còn nhiều thời gian ngắm mà."

Không chú ý đến câu cuối cùng của hắn, cùng nhau rời đi, Tô Duẫn Yên cảm khái: "Nhà ngài giấu tốt thật, người ta đều tưởng là có linh dược đó."

Tâm tình Cố Tu Cẩn không tệ: "Linh dược này là thứ Hoàng thượng ban tặng, người ngoài tưởng là quý giá lắm, trước đó tiên phụ từng nói rồi mà tiếc là bọn họ không tin."

Không phải không nói, là do người ta không tin.

Đồ Hoàng thượng cho chắc chắn là đồ quý giá, ai mà tin đồ Hoàng thượng ban thưởng có thể mọc thành mảng lớn chứ?

Hai người chung đụng càng ngày càng quen thuộc, bầu không khí không tệ, một canh giờ sau, Cố Tu Cẩn đích thân đưa nàng lên xe ngựa: "Thật sự không cần ta đưa nàng về à?"

Trong xe ngựa chứa mấy bồn cây đỏ như máu, ngồi thêm một người nữa sẽ hơi chật, nha hoàn đã bị đẩy ra ngoài ngồi với người đánh xe rồi. Hơn nữa vừa rồi tùy tùng của Cố Tu Cẩn đã nhiều lần muốn nói lại thôi, có thể thấy được là có việc phải làm, có lẽ còn là việc gấp.

Tô Duẫn Yên không phải là người không hiểu chuyện, xua tay nói: "Chúng ta thân quen rồi mà, không cần khách sáo! Ta tự về!"

Cố Tu Cẩn: "..." Cái này thì hơi không khách sáo quá.

Còn nữa, trong lúc vị hôn phu vị hôn thê chung đụng, không phải con gái nên ngượng ngùng sao?

Nàng thật sự không sợ mình hủy hôn hả!

Tô Duẫn Yên không biết suy nghĩ của hắn, biết thì cũng kệ, trước đó nàng còn có chút muốn lấy Huyết Hầu, nhưng mà bây giờ... Nàng cũng chưa tới mức không phải hắn thì không gả, hôn sự này hủy thì hủy thôi.

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, nàng đưa tay sờ phiến lá, lông mịn hơi gai tay, nếu như không phải hiếm lạ thì thật sự không có ai lại bày biện như bồn cây cảnh.

Đi chưa được bao lâu, xe ngựa chợt dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của Bồn Cảnh: "Cô hai, đại cô gia muốn gặp cô."

Tô Duẫn Yên vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy Cầu Quý đứng bên đường.

Vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, thấy nàng thò đầu ra thì nói: "Thu Ngữ, anh có việc trao đổi với em."

Không đợi nàng trả lời, Cầu Quý đã sốt ruột nói: "Thu Ngữ, chị gái em vừa rồi lại ngất đi, đại phu nói, nếu không lấy được linh dược thì nhiều nhất nàng ấy chỉ sống đến cuối tháng này thôi... Anh biết chị ấy có lỗi với em, anh thay chị ấy xin lỗi em. Nhưng chị ấy cũng vì bất đắc dĩ thôi, người có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?"

Tô Duẫn Yên im lặng, nghĩ xem nên nói với hắn ta như thế nào, linh dược này... nó căn bản không có linh!

Thấy nàng im lặng, Cầu Quý cho rằng nàng vẫn còn căm hận, khuyên nhủ: "Anh đều biết những chuyện chị gái em làm. Em muốn hận thì hận anh đi, đừng trách chị ấy, chị ấy muốn sống, rất khó khăn..."

Vẻ mặt Tô Duẫn Yên nặng nề: "Nhưng mà linh dược này nó..."

Thấy giọng nói của nàng khó xử, Cầu Quý cắn răng, nói: "Chỉ cần em có thể cho anh, sau này anh sẽ đồng ý với em ba điều kiện, chuyện gì cũng được!"

Ba điều kiện?

Ngu sao mà không muốn!

Nghĩ đến đây, Tô Duẫn Yên nói ngay: "Nói lời giữ lời!"

Cầu Quý giơ ba ngón tay lên: "Ta thề với trời!

Tô Duẫn Yên hài lòng rồi, dứt khoát vén rèm lên, hào phóng nói: "Anh vào lấy một chậu đi!"

Rèm được vén lên, để lộ bốn năm chậu cây đỏ như máu đủ kích cỡ ở bên trong, lá cây nào cũng to, vừa nhìn là biết được nuôi vô cùng tốt, hình như vừa được tưới nước, nước trên lá giọt rơi giọt đọng.

Cầu Quý đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó là sửng sốt, thật lâu mới phản ứng được, đưa tay chỉ vào mấy chậu "hoa" đó, không thể tin được mà nói: "Đây chính là Huyết Hầu à?"

Nhìn khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, Tô Duẫn Yên càng thêm thỏa mãn, vừa rồi nàng cũng đã bị dọa sợ giật mình lắm: "Không thể giả được! Hầu gia tặng ta trước rồi."

Cầu Quý nhìn bốn năm chậu đó, cảm thấy càng ngày càng bất an: "Đây thật sự là thuốc à?"

Tô Duẫn Yên mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, bổ huyết."

Nhưng mà, dược hiệu thì không dám bảo đảm.

Do dự hồi lâu, Cầu Quý tiến lên quan sát kỹ cái cây đó, hình như thật sự chưa từng thấy kiểu cây cỏ này, cảm thấy hơi an tâm, đưa tay lấy một chậu.

Tô Duẫn Yên đưa tay đè chậu lại, dặn dò: "Nhớ giữ lời hứa!"

Cầu Quý: "..."

Hắn ta thật sự cực kỳ nghi ngờ về dược hiệu của thứ này, chậu cây trồng cỏ là chậu hoa bình thường hay thấy, đất cũng không có thứ gì đặc biệt, thứ này có lẽ không khó trồng... Đối diện với ánh mắt của Tô Duẫn Yên, hắn ta đành phải cắn răng nói: "Được!"

Sau đó, hắn ta thận trọng bưng một chậu, xoay người dặn dò tùy tùng: "Đi mời đại phu đến!"