Cuộc Đời Của Pi

Chương 54



Mưa suốt đêm. Một đêm mưa hãi hùng, không chợp mắt và đầy tiếng động. Mưa rơi xuống cái hứng nước rào rào như trống đánh, và rít lên trong bóng đen bủa vây khắp quanh tôi, như thể tôi đang ở giữa một ổ rắn khổng lồ đang giận dữ. Gió xoay chiều thổi bạt nước mưa hết hướng này sang hướng khác, khiến thân thể tôi cứ vừa hơi khô được một chỗ thì lại ướt sũng trở lại. Tôi xoay chuyển cái hứng mưa, nhưng chỉ được vài phút lại phải chuyển theo hướng gió đổi chiều khác. Tôi cố giữ cho ấm một tí ở ngực, nơi tôi độn cuốn hướng dẫn sống còn, nhưng nước lạnh kiên quyết lan khắp người tôi một cách bệnh hoạn. Tôi rét run cầm cập suốt cả đêm, lúc nào cũng lo cái bè vỡ, dây nối với xuồng bị tuột, hoặc cá mập tấn công. Hai tay tôi sờ nắn các đoạn dây và nút buộc không ngừng nghĩ, như thể đang đọc chúng như người mù đọc chữ nổi vậy.

Đêm càng khuya, gió càng mạnh và biển càng động dữ dằn hơn. Sợi dây nối bè vối xuồng không còn giật nhẹ nữa mà căng thẳng với những cú giật nẩy người, và cái bè tròng trành mạnh không theo nhịp độ nào nhất định. Nó tiếp tục nổi, cưỡi lên các con sóng, nhưng vì không có mạn che chắn nên sóng nước cứ việc ào qua trên người tôi như con sông chảy qua một hòn đá giữa dòng. Nước biển ấm hơn nước mưa, song người tôi thật không còn một chỗ tí xíu nào khô ráo trong suốt đêm hôm đó.

ít nhất thì tôi cũng được uống. Thực ra tôi không khát, mà tôi buộc mình phải uống nước. Cái hứng mưa giống như một cái ô để ngửa, một cái ô bị gió thổi lộn ngược. Nước mưa chảy vào chỗ trũng ở giữa, qua cái lỗ, vào cái ống cao-su rồi xuống cái túi chứa bằng nhựa đầy đặn và trong suốt. Lúc đầu, nước có vị cao-su, nhưng chỉ một lúc sau thì mọi thứ được rửa sạch và nước uống ngon lành.

Trong những giờ phút dài đằng đẵng, lạnh cóng và tói đen ấy, ù tai trong mưa, vất vưởng trên những ngọn sóng khi biển cả gầm rít, tôi vẫn đnh ninh một ý nghĩ: Richard Parker. Tôi nghĩ ra đủ các kế hoạch để thủ tiêu nó và giành lại chiếc xuồng.

Kế hoạch sồ 1: Đẩy nó ra khỏi xuồng. Liệu có ích gì không? trước hết là liệu có đủ sức đẩy một con thú dữ còn đang sống và nặng hơn hai tạ ra khỏi xuồng không? Và có chăng nữa, thì hổ lại là loài thú bơi giỏi. Tại Sundarban, người ta đã thấy hổ bơi hàng năm dặm ngoài biển khơi sóng dữ. Vậy thì có bị đẩy xuống biển, Richard Parker chỉ việc đạp vài cái, trèo lên xuồng trở lại và bắt tôi trả giá cho hành động phản bội của mình.

Kế hoạch số 2: Giết nó bằng 6 ống Morphine. Nhưng cũng không biết morphine có tác dụng gì không. Liệu có đủ để giết nó không? Và tôi sẽ tiêm morphine vào người nó như thế nào? Cứ cho là tôi có thể lừa được nó một lần và bất ngờ tiêm một ống. Nhưng làm sao lừa nó 6 lần liên tiếp? Không thể được. Chỉ cần cắm kim tiêm vào nó là tôi sẽ lạnh đủ một cú tát có thể rụng đầu rồi.

Kế hoạch số 3: Tấn công nó bằng tất cả những gì có thể dùng làm vũ khí. Phi lí và nực cười. Tôi đâu phải Tarzan. Tôi chỉ là một hình nhân ăn chay yếu ớt và nhỏ bé. Muốn săn giết hổ ở ấn Độ, cần phải cưỡi voi khỏe và dùng súng lớn. Còn ở đây thì tôi làm thế nào? Ném một quả pháo sáng vào mặt nó chăng? Xông vào nó với hai tay hai rìu và mồm ngậm dao găm chăng? Giết nó bằng các kim khâu cong và thẳng ư? Làm cho nó ngứa ngáy thôi cũng là một chiến công rồi chứ đừng nói gì đến giết! Và đổi lại, nó sẽ xé tôi ra từng mảnh, chân tay, gan ruột. Một con thú bị thương nguy hiểm hơn một con thú lành mạnh rất nhiều.

Kế hoạch số 4: Thắt cổ nó. Tôi có dây. Nếu tôi trụ ở mũi xuồng làm sao chạy được sợi dây vòng qua đuôi xuồng, rồi thắt một thòng lọng vào cổ nó, tôi sẽ kéo dây khi nó lao về phía tôi. Như thế, càng cố lao vào tôi, nó sẽ càng bị thít chặt cổ. Một kế hoạch tự vẫn thông minh.

Kế hoạch số 5: Đánh thuốc độc. Phóng hỏa. Phóng điện. Nhưng làm thế nào? Dùng cái gì?

Kế hoạch số 6: Đánh nhau kiểu vây hãm cho chết đói. Chỉ việc để mặc nó với các qui luật khắc nghiệt của tự nhiên và tôi sẽ chiến thắng. Chẳng phải nhọc sức làm gì. Cứ đợi cho nó đói khát cho đến chết. Tôi có dự trữ hàng nhiều tháng. Nó có gì? Chỉ một vài con mồi đã chết và sẽ thiu thối rất nhanh. Sau đó thì nó sẽ ăn gì? Và hơn nữa, nước đâu mà uống. Nó có thể nhịn ăn hàng nhiều tuần lễ, nhưng không có con thú nào, dù khỏe đến đâu, có thể nhịn uống trong một thời gian dài.

Một tia hy vọng nhỏ nhoi loé lên trong tôi, như ngọn nến trong đêm. Tôi đã có kế hoạch và là một kế hoạch tốt. Chỉ cần tôi sống sót là thành công.