Cuộc Đời Của Pi

Chương 69



Có nhiều đêm tôi tin rằng mình đã nhìn thấy ánh sáng đèn ở đàng xa. Lần nào như vậy tôi cũng phóng một quả pháo sáng lên trời. Khi đã dùng hết loại pháp sáng thăng thiên, tôidùng đến loại cầm tay. Liệu có phải những con tàu đó đã không nhìn thấy tôi? Phải chăng đó chỉ là những phản chiếu của ánh sáng sao trên trời? Chỉ là ảo ảnh do hy vọng mỏng manh sinh ra từ những đốm trăng vỡ trên sóng nước? gì đi chăng nữa, lần àno cũng chẳng vân mòng gì. Chỉ có niềm cay đắng của hy vọng lóe lên rồi lại tắt ngấm đi ngay lập tức. Lâu dần, tôi từ bỏ hoàn toàn hy vọng được một con tàu cứu vớt. Nếuchân trời cách tôi hai dặm rưỡi nhìn từ tầm mắt cao một thước rưỡi, thì nó thực sự cách tôi bao xa khi tôi ngồi dựa cột bè, mắt chỉ cách nước biển chưa đầy một thước? Xác suất để một con tàu chạy qua Thái Bình Dương mênh mông này có thể cắt ngang qua một chấm nhỏ tí tẹo trôi dạt trên đại dương như tôi là bao nhiêu? Không những thế, xác suất của việc nó đi ngang rồi lại không nhìn thấy tôi là bao nhiêu? Không được rồi. Không thể trông mong gì vào nhân loại và những thói khôn lường của nhân loại. Tôi chỉ có thể trông chờ ở cơ hội dạt được vào đất, một mảnh đất chắc chắn, rõ ràng và thực thể.

Tôi còn nhớ mùi của những vỏ pháo sáng cầm tay. Không biết thành phần hóa học của nó ra sao mà mùi nó giống hết mùi một thứ hạt cay mà mẹ tôi hay dùng làm gia vị. Ngửi nó mà say. Tôi hít những ống nhựa ấy và lập tức thấy lại Pondicherry, một niềm an ủi kì diệu lúc không ai nghe thấy lời kêu cứu của mình. Cảm giác lúc đó thật mạnh mẽ, gần như tôi đang thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt mình. Cả một thành phố hiện ra từ một mùi duy nhất. Còn bây giờ thì cứ ngửi thấy thứ hạt cay cay ấy là tôi lại nhìn thấy Thái Bình Dương.

Richard Parker luôn luôn cứng người lại khi một quả pháo sáng cầm tay rin rít loé lên. Cặp mắt nó, với những đồng tử tròn nheo lại chỉ bằng đầu kim, gắn chặt vào điểm sáng của quả pháo. Với tôi là quá sáng, một tâm điểm trắng đến mù mắt giữa một vầng hào quang đỏ hồng. Tôi phải quay đi chỗ khác. Tôi thẳng tay giữ chặt ống pháo và chậm chạp quay nó vòng quanh. Trong gần một phút đồng hồ, cánh tay tôi nóng rực và mọi vật sáng rỡ ràng rất lạ mắt. Mặt nước xung quanh bè, trước đấy đen ngòm trong bóng tối, lúc đó trở thành một vùng sáng chật ních những cá.