Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 59



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian qua có chút nhàm chán.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy Hà Trừng là một trạch nhân, nhưng mấy ngày nay em ấy quả thực luôn ở trong nhà bồi tôi, phạm vi hoạt động vô cùng nhỏ.

Làm ổ trên giường xem phim, làm ổ trên sofa xem phim, ở trên giường nói chuyện phiếm, ở trên sofa nói chuyện phiếm, ở trong phòng tắm nói chuyện phiếm, ở sân thượng nói chuyện phiếm.

Tôi không nghĩ tới có thể cùng em ấy kéo ra nhiều câu chuyện như vậy, huống chi tôi thường xuyên nói chuyện không đầu không đuôi mà em ấy dĩ nhiên có thể nhảy vào câu chuyện của tôi một cách sinh động.

Nghĩ có chút buồn cười, thanh loading đã chạy hết nên tôi tắt máy tính bảng, lăn nửa vòng đến bêncạnh Hà Trừng, dựa lên vai em ấy, cùng em ấy đọc sách.

Em ấy là loại người đọc sách điện tử cực nhanh, sách giấy thì thích đọc chậm nghiền ngẫm, chỉ cần một trang trước mặt, tốc độ đọc cũng đủ để tôi đọc 3 lần.

Rốt cuộc đến khi em ấy lật qua trang khác, tôi lại nhích tới gần hơn một chút, em ấy đưa tay vòng qua vai, ôm lấy tôi.

"Chán sao?" Em ấy hỏi.

Tôi có nhàm chán hay không quyết định ở việc bộ phim trên tay tôi đã hết hay chưa, em ấy thì ngược lại, cái gì cũng có thể xem đi xem lại, lúc tôi không để ý em ấy cũng có thể tìm việc làm.

Loại bản lĩnh này tôi không có, em ấy không để ý tới tôi tôi chỉ muốn làm ầm ĩ 'quậy' em ấy.

Tôi Ừm một tiếng, thấy em ấy đóng sách lại, tôi hỏi:

"Khi nào ba mẹ trở về?"

Em ấy đặt sách qua một bên, tiện tay chơi đùa cằm tôi, trả lời:

"Ngày mai."

Tôi Ồ một tiếng thật dài, nghe em ấy nói:

"Dự định gặp mặt ba mẹ em một lần hay là trước khi ba mẹ về lén lút đi?"

Tôi ha ha cười:

"Nói như hai chúng ta yêu đương vụng trộm."

Hà Trừng quay đầu liếc tôi, cười.

Đương nhiên là lén lút trốn đi rồi.

Bất quá phân tích kỹ lưỡng, quan hệ của chúng tôi còn đáng sợ hơn so với yêu sớm, trước đây xem một quyển tiểu thuyết, con trai 10 tuổi của nữ chủ nhận được thư tình, bị cô ta phát hiện sau đó lâm vào sợ hãi, mà bạn bè nói cho cô biết, thư này này có thể đến từ nam chính, cô càng sợ hãi thực sự, sau này xác định là nữ, yên lòng hơn.

Lúc đó xem chuyện này như chuyện hài nhưng bây giờ nghĩ xa hơn, không phải không có đạo lý.

Ngư Ngư và Ngô Đại Gia gia cảnh không giống nhau, Ngư Ngư vẫn lo lắng mẹ mình ghét bỏ Ngô Đại Gia, có một ngày vào buổi tối sau khi cùng tôi tâm sự đêm khuya, cậu ấy nói đùa cho tôi biết, nếu không cùng ba mẹ ra quỹ cứ như vậy, ba mẹ bên kia đều có thể chấp nhận.

Tôi không có cách nào tưởng tượng ba mẹ tôi biết tôi có bạn gái, có lẽ sẽ giật mình, có lẽ sẽ không tin, có lẽ sẽ khổ sở.

Tôi nuốt miếng, sát tới dựa vào Hà Trừng.

Em ấy rời giường bị tôi kéo lại, em ấy quay đầu nhìn tôi, hỏi:

Sao vậy?"

Tôi lắc đầu:

"Không có gì."

Nói xong nhìn thấy em ấy chợt nhướng mày với tôi, rất khẽ, biên độ không lớn nhưng tôi hoàn toàn thấy rõ.

Tránh cũng không kịp, ngay sau đó tôi hoàn toàn bị em ấy kéo ngã từ giữa giường đến mép giường, tay em ấy ôm chặt eo tôi, ngay cả ga trải giường cũng bị liên lụy.

Đều có thể làm cũng chỉ là giãy dụa, nhưng kết quả lại làm cho bản thân phơi bày, cũng may rèm cửa sổ đã đóng chặt, em ấy không lo lắng những điều đó, đem tôi kéo tới trước mặt em ấy, giống như quỷ hút máu cắn cổ tôi, còn tôi mang theo tiếng kêu cầu cứu thảm thiết.

Cái đứa nhỏ này gần đây thực sự càng ngày càng càn rỡ.

Tôi quơ tay lui ra phía sau, nhưng sau đó ngoài ý muốn nghe thấy tiếng bụp một cái.

Tôi vội vàng quay đầu, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt em ấy, nắm cổ tay em ấy nói:

"Đụng trúng mắt rồi phải không, để chị xem nào!"

Em ấy há miệng nhìn tôi.

Tôi bĩu môi:

"Là em chọc chị trước, nhanh để chị xem."

Tôi lấy tay trên mắt em ấy ra, nhìn chằm chằm hỏi:

"Đụng vào trong mắt phải không? Có trúng vào trong không? Có đau không?"

Em ấy duy trì vẻ nghiêm túc trong chốc lát rồi bật cười.

Lừa tôi!

"Gần đây em thực sự... càng ngày càng lợi hại!" tôi khoanh tay trước ngực, cái tư thế này tạm thời ngang bằng với em ấy, không đến mức làm cho khí thế của tôi thua kém em ấy.

Em ấy vẫn như cũng cười, chỉ vào lông mi nói:

"Chị thực sự đánh trúng lông mi của em."

Tôi ngưỡng cao đầu:

"Chị không có nói việc này."

Em ấy sát tới gần cố gắng ôm tôi nhưng bị tôi dùng tư thế lạnh lùng giơ ngón trỏ chọt lên vai em ấy, đẩy trở ra.

"Nói nghe hay quá." Tôi nói từng chữ từng câu.

Em ấy bật cười.

"Nói gì."

Tôi không thèm nhìn em ấy:

"Em xem lại trước đây em đối xử với chị thế nào, nói chuyện với chị ôn nhu quan tâm thế nào, còn bây giờ thì sao?"

Em ấy hỏi ngược:

"Bây giờ thế nào?"

Tôi trừng mắt nhìn em ấy:

"Còn cười."

Em ấy há miệng.

Tôi nhướng cằm:

"Đứng đàng hoàng, đừng chạm chị!"

Em ấy lùi ra sau một chút, đứng đàng hoàng, bộ dạng nghe tôi dạy dỗ, ngoại trừ trên mặt vẫn là nụ cười không đứng đắn thì chung quy làm cho tôi hài lòng.

Tôi tiếp tục:

"Bây giờ, em xem bây giờ em đối xử với chị thế nào!!!"

Em ấy phối hợp nhỏ giọng, chớp mắt hai cái, hỏi:

"Em đối với chị không tốt sao?"

Tôi hừ một tiếng:

"Đừng có nhìn chị như vậy!"

Sao còn có thể nói chuyện đàng hoàng nữa chứ.

Tôi quật cường quay đầu đi, cũng tự nói với mình, không được để mỹ nữ mê hoặc.

Nói thật, tôi chỉ muốn cùng em ấy quậy một chút, vì gần đây em ấy thích cắn tôi, động một cái là lao qua cắn, cắn xong rồi liếm, liếm xong thì thả tôi ra.

Lần này chủ yếu là trách móc mạnh mẽ hành vi này của em ấy, có thể trọng tâm câu chuyện tới chỗ này nhưng tôi không muốn nói, dù sao không có tôi dung túng, em ấy nhất định sẽ không lấn tới.

Tôi chỉ muốn nói rõ em ấy càng ngày càng càn rỡ, mà hành động cắn tôi, nói cho cùng, tôi cũng có chút hưởng thụ.

Cho nên tôi lặng lẽ chuyển đề tài câu chuyện, chỉ về phía em ấy, nói:

"Hôm qua xem tivi em gác chân lên chân chị, xem xong sách còn đánh đầu chị, em nói xem tự vấn bản thân xem, có phải đối xử với chị càng ngày càng tùy ý không?"

Rốt cuộc em ấy nhịn không được bật cười, muốn tiến lên trước nhưng vẫn bị tôi chọt trở về.

Em ấy nghiêng đầu hỏi tôi:

"Không thích?"

Tôi cắn răng.

Cắn răng thật mạnh, nửa ngày phun ra chữ:

"Thích."

Em ấy cười càng nhiều hơn.

Tức chết tôi rồi, muốn điên rồi, rốt cuộc tôi đang làm gì, nghẹn lâu như vậy, rõ ràng đứng trên đỉnh nhưng rốt cuộc vẫn bị vài câu của em ấy kéo xuống.

Không có vạn kiếp bất phục*, mà là nặng nề rơi vào lòng em ấy.

*Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Kệ đi.

Tôi ở trước mặt em ấy đứng dậy, chọt ba cái lên vai em ấy:

"Dỗ người ta."

Âm thanh vang dội, không có vỡ giọng, chính mình cũng bị dọa.

Tình hình này tiến triển không giống so với kế hoạch, kỳ thực có đôi khi không phải muốn cãi nhau hay khi cãi nhau chỉ là tùy tiện nói ra, nhưng sự thực là nếu không phải cãi nhau, tình trạng trước mắt không tiến không lùi hết sức nan giải.

Đại khái người có chút ồn ào, lý do nực cười mà nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Hà Trừng tính cách ôn hòa, luôn đem tôi từ sát biên giới một lần rồi một lần kéo về.

Lần này em ấy tiến tới ôm tôi nhưng không có bị tôi đẩy ra, em ấy đặt cằm trên vai tôi, khóe miệng không che giấu ý cười.

Tôi cũng hiểu được, thật buồn cười.

Em ấy nói:

"Được rồi, đừng quậy nữa."

Tôi không có lời nào để nói.

Em ấy nói:

"Sau này em sẽ cắn nhẹ chút."

Tôi bật cười, bạn xem cái con người này, hiểu rõ tôi như vậy, lý giải tính khí của tôi, hiểu trong lời tôi nói, dung túng tôi vô điều kiện, còn rất phối hợp với tôi.

Rốt cuộc chúng tôi bàn tới chuyện ra ngoài, ở nhà lâu cũng dễ phát điên, cần phải ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, khói bụi xe cộ.

Nói đi là đi, chúng tôi mặc bộ đồ tình nhân kia.

Cùng nhau đứng trước gương, nhìn người bên trong, khiến cho chúng tôi có xung động, muốn tìm người chụp hình cho chúng tôi.

Bạn nhìn xem hai người trong gương thật xứng đôi.

Tôi hướng về phía gương cúi người, cười vui vẻ, em ấy ăn ý ở phía sau tôi dùng tay làm trái tim lớn hơn so với tôi.

Tôi bật cười, quay đầu giữ đầu em ấy, ngữa mặt hôn lên:

"Đi thôi, đi chơi."

Chỉ tiếc cuộc sống chung quy không như mong muốn, chúng tôi mới ra khỏi phòng liền nghe được tiếng chìa khóa cắm vào cửa.

Cạch--, tôi quay đầu nhìn Hà Trừng, em ấy nhìn chằm chằm cửa.

Mấy giây sau, cửa bị mở ra, một rương hành lý được đẩy vào trước, sau đó một đôi trung niên tiến vào.

Tôi nuốt nước miếng, nghe Hà Trừng sau lưng gọi:

"Ba mẹ đã về!"

Có lẽ không nghĩ tới một vị khách như tôi, ba mẹ em ấy trả lời, bất qua khi nhìn thấy tôi chợt dừng lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát, tay vẫn đẩy rương vào.

Hà Trừng cũng đi tới hỗ trợ, tôi cũng đi tới, cất tiếng chào.

Dì ngẩng đầu nhìn tôi cười, nói: "Bạn học tới chơi à." nói xong nhìn quần áo của tôi, nhìn xong lại nhìn tiếp, ánh mắt kia, dò xét quá mức.

Tôi liếm môi, biết rõ mặc như vậy có thể giải thích rõ ràng nhưng vẫn chột dạ khẩn trương.

Mà ánh mắt dì nhìn tôi, càng làm cho tôi căng thẳng hơn.

Ba em ấy cảm thấy bầu không khí không đúng, quay đầu nhìn tôi vài lần.

Bầu không khí lại trở nên lúng túng, đầu óc tôi nhanh chóng chuyển động, đang chuẩn bị nói vài câu Hà Trừng đã trước tôi một bước, đứng bên cạnh tôi, nhìn mẹ mình nói:

"Con đưa chị ấy về."

Ba em ấy đi vòng qua tôi, vào phòng khách ngồi xuống, mẹ em ấy vẫn đứng ở cửa, cách 3 mét nhìn tôi, nhìn Hà Trừng.

Thật lâu sau, bà hỏi:

"Chúng ta đi mấy bữa nay, con cùng con bé ở cùng nhau?"

Tôi nghĩ, những lời này không giống nói với tôi, lời không hề khách khí này không phải thái độ đối với khách.

Quả nhiên Hà Trừng ở cạnh tôi Dạ một tiếng.

Không biết có phải bởi vì chột dạ hay không, tôi luôn cảm thấy tiếng đặt ly xuống đặc biệt chói tai.

Dì nhíu mày, tiến lên vài bước, nhìn tôi hỏi:

"Con là Chu Tiểu Dĩ?"

Tôi hoảng sợ, nhìn Hà Trừng, em ấy nắm cổ tay tôi kéo đến bên cạnh em ấy, kéo ra khoảng cách giữa tôi và dì.

Tôi gật đầu:

"Là con."

Thật vi diệu, suy nghĩ trong đầu tôi sắp tràn ra rồi, tôi nhìn nét mặt Hà Trừng cũng không tốt lắm.

Có chút sợ hãi khi nghĩ, ba mẹ em ấy đã biết chuyện chúng tôi rồi.

Nhưng điều này không hợp lý, chỉ dựa vào quần áo chúng tôi mặc, cũng như những lời trò chuyện ít ỏi, thậm chí không có tiếp xúc tay chân liền kết luận như thế không phải quá buồn cười sao.

Khi tôi còn chuyên tâm nghĩ, rốt cuộc bại lộ ở chỗ nào, mẹ em ấy chợt dịu lại, nhìn Hà Trừng nói:

"Trước đừng đưa Tiểu Dĩ về, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm."

Chờ mẹ em ấy từ bên cạnh tôi rời đi, tôi thở dài một hơi.

Quay đầu nhìn Hà Trừng, em ấy chỉ nhìn về phía tôi cười, sau đó đưa tay xuống, cùng tôi mười ngón tay đan xen.

Khẩn trương.

- ---------------------------------

Ps. Truyện sắp hoàn rồi, còn vài chương nữa thôi:v chúng ta sẽ tạm biệt Chu tỷ dại gái mê gái và của hiếm học muội Hà Trừng:v

Giáng sinh an lành, hạnh phúc vui vẻ nha!

(Câu chuyện buồn mùa giáng sinh: bạn edit xong truyện, thay đồ sạch sẽ thơm tho cầm chìa khóa tính đi mua trà sữa mừng giáng sinh, mama trông thấy gọi vào, không cho đi vì xe cộ đông đúc này nọ:v huhu trà sữa mi ở đâu:v)