Cuộc Gặp Chốn Thôn Quê

Chương 4



Ngày hôm sau, lúc Bạch Nam Sơn thức dậy, cửa gỗ đã hé mở, không thấy chú chó nhỏ đâu.

Cô mở vali ra, gói thịt cuối cùng vẫn còn. Quả nhiên, nó hiểu tiếng người. Cơn giận trong lòng Bạch Nam Sơn cũng dần tan.

Cả buổi sáng trôi qua nhạt nhẽo. Bạch Nam Sơn ngồi tựa vào cửa sổ, đầu trống trơn. Tối qua vừa mới mưa, lá cây ngân hạnh rơi đầy đất được ánh nắng chiếu rọi. Mùa hoa luân phiên, hoa tường vi trên hàng rào dần nở rộ, những cánh tường vi đỏ điểm xuyết trên nền xanh biếc, khiến ngôi chùa cổ buồn thiu thêm chút thú vị.

Cửa gỗ phòng thiền mở hé, tia nắng xuyên qua khe hở chiếu vào phòng, để lại một vệt sáng. Bạch Nam Sơn nheo mắt, hình như cô trông thất có gì đó thoáng qua, nhưng lại bị ánh sáng che mất, lại trở về như ban đầu.

Cô mở cửa phòng, mặt biến sắc, trông thấy một vũng nước đọng trước cửa, trong vũng nước có một con… cá.

Mình con cá có bốn cái lỗ, nó vừa chảy máu vừa quẫy đuôi bành bạch, làm bắn máu lên váy Bạch Nam Sơn.

Ai lại vô duyên vô cớ bỏ con cá giãy chết trước cửa nhà người khác thế này? Đúng là khó hiểu thật.

Cô dõi mắt nhìn xung quanh, trông thấy đám lông xám lấp ló sau bức tường thấp. Bạch Nam Sơn nhìn chằm chằm chỗ đó một lúc. Đám lông xám động đậy, một cái đầu nhỏ màu xám thò ra từ sau bức tường. Đôi mắt màu lam chạm phải ánh mắt cô, đầu nó lập tức rụt về. Mấy phút sau, nó lại thò đầu ra, nhìn cô với vẻ dè chừng.

Chú chó xám này tới để xin lỗi kèm đền ơn luôn ư?

Cô bấm bụng nhìn con cá mình đầy máu me dưới đất, mặt trắng bệch: “Tao không ăn cá.”

Vừa dứt lời, cô bỗng để ý thấy chú chó xám ướt sũng, chân trước thập thò sau bức tường có vết thương vẫn còn đang chảy máu.

Chẳng lẽ vì bắt cá cho cô nên lúc xuống sông, nó mới bị thương ở chân ư?

Cô cười giễu: “Khả năng săn mồi kém thế, thảo nào bị đói suốt.”

Chú ta kêu ư ử đầy ấm ức.

Bạch Nam Sơn nhìn ánh mắt tội nghiệp của nó, cảm thấy hơi thương thương. Cô rất muốn nói câu cảm ơn, nhưng cô đã quen tỏ ra lạnh lùng, thực sự không thốt ra nổi câu cảm động như thế, lời đã đến bên miệng lại nuốt vào. Cô về phòng ngồi tiếp.

Tháng ngày trong chùa trôi qua vô cùng chậm. Bạch Nam Sơn ngây người ngồi tựa vào cửa sổ hồi lâu, chợp mắt được một lúc, tỉnh lại đến mấy lần mà ngày vẫn còn dài dằng dặc.

Tia sáng chiếu qua khe cửa bị chặn lại, một bóng đen xông vào. Bạch Nam Sơn nhìn rõ, chắc là chú chó xám lại tới rồi. Cô mở cửa, mặt lập tức đen sì, nói với về phía bức từng: “Tao cũng không ăn… chuột chết.”

Chú chó nhỏ lại kêu ư ử rồi chạy đi.

Mấy phút sau, chiếc bóng lại vụt qua lần thứ ba, Bạch Nam Sơn run run nghĩ tới cá sống và chuột chết, sợ con chó xám lại tha mấy thứ như chim chết tới, không dám đi ra mở cửa. Cô đấu tranh tâm lí một hồi, cuối cùng vẫn đi mở cửa.

Vừa mở ra, cô lập tức ngây người.

Trên nền đá cuội trước cửa không có động vật kì quái nào hết, mà là… mấy nhành hoa hồng dại.

Mấy nhành hoa không biết được tha từ đâu tới ấy đã làm lòng cô rung động. Mười bảy năm qua, cô không có bất cứ mối quan hệ xã hội nào, thứ qua lại nhiều nhất với cô chỉ có chiếc giường trắng toát của bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Bạch Nam Sơn được tặng hoa.

Cô nhặt hoa lên, nhìn về phía chú chó. Nó đang trốn sau bức tường, thấy cô cầm hoa lên thì vẫy đuôi, thè chiếc lưỡi màu hồng ra. Miệng nó có rất nhiều vết thương, chắc là bị gai hoa hồng đâm vào lúc ngậm hoa.

Làn gió mơn man thổi qua ngôi chùa cổ, Bạch Nam Sơn cụp mi. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cõi lòng bình lặng bấy lâu nay của cô bỗng chầm chậm nở hoa tựa giàn tường trong sân.

Chú chó xám vui vẻ hú “Áuuuu”, tiếp đó vẫy đuôi, co cẳng chạy đi. Nó không để ý rằng, dưới vòm trời xanh biếc, bàn tay đang cầm hoa của cô khẽ run run.

Kể từ đó, chú chó xám ấy không còn lẻn vào phòng cô ăn vụng nữa mà ngược lại, gần như ngày nào mở cửa ra, dưới đất cũng có mấy cành hoa hồng dại. Mỗi lần cô ngẩng đầu lên đều trông thấy chú ta thập thò sau bức tường nhìn trộm cô.