Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Chanhh chuaa

Chương 10: Tính kỷ luật



Đến giờ anh trưa thì anh vào phòng nghỉ gọi tiểu Quả dậy nhưng con bé thì đã nằm ngủ say như chết, trên màn hình ti vi thì đang chiếu cảnh nam diễn viên chính đang đấu súng với một đám người.

Lâm Doãn Mặc cứ tưởng trẻ em cỡ lứa tuổi cháu mình thì sẽ xem những bộ hoạt hình mộng mơ chứ không phải là những bộ phim hành động đầy kịch tính và máu me.

Đi đến giường ngủ anh khẽ lai lai cô dậy: "Tiểu Quả dậy đi ăn trưa"

"Ưm...ưm cháu còn muốn ngủ"

"Một là dậy ăn trưa còn nếu qua cử cơm này là đến chiều cháu mới được ăn". Truyện Kiếm Hiệp

"Cháu buồn ngủ, cháu muốn ngủ"

"Lời này là cháu nói đấy"

"Ưm..ưm"

Nhìn con bé nằm trên giường ngủ mà anh cảm thấy nổi bất lực từ đáy lòng dâng lên. Mấy chuyện như chăm trẻ thì đây là lần đầu tiên làm nên hiện tại đối với anh cái gì cũng mới cả.

Người khác chăm trẻ như thế nào anh chẳng biết như đối với anh việc rèn tính kỹ luật phải được uốn nắn cho bé từ khi còn nhỏ.

Do cô đang ngủ nên không anh không tiện đi ra ngoài vì thế nên anh nhờ trợ lí mua giúp mình một phần cơm để ăn tại văn phòng.

Bình thường anh sẽ nghỉ ngơi tại phòng nghỉ nhưng vì bị con nhóc kia chiếm chổ hơn nữa chiều nay phải về sớm hơn mọi khi nên anh quyết định tăng ca buổi trưa.

Haiz... kì này Lâm Doãn Mặc anh chính là tự thân mình trước cái của nợ mà.

..................

Đang nằm ngủ mơ màng thì cô lại nhớ khi còn ở nước ngoài, thời gian ấy là vào nữa đêm cô bổng nhưng nhận được cuộc điện thoại của chú mình bảo là cha mẹ cô bị tai nạn mất rồi.

Thế là cô lục đục chạy về, lúc ngồi trên máy bay cả thân người cô như cục than nóng cứ đừng ngồi không yên. Trong thâm tâm luôn cầu nguyện chuyện này không phải là sự thật.

Vậy mà khi nhìn thấy thi thể lạnh ngắt của ba mẹ mình, khi cô hoàn toàn suy sụp. Khi về nhà cô muốn bàn với chú mình về chuyện đám tang và tìm hiểu kỹ hơn về nguyên nhân họ mất.

Hôm ấy trời rất tối, khi đứng trước cửa phòng của chú cô đã nghe rất rõ ràng ông ấy cùng với vợ của mình đã lên kế hoạch giết hại ba mẹ mình và cả tương lai họ sẽ đoạt chiếm tài sản ra sao.

Và kể từ đó cô bị bọn họ giam cầm, bạo hành. Cô có võ là sự thật nhưng họ biết chuyện này nên đã mời một cao thủ có võ công còn giỏi hơn cô cộng thêm một ngày chỉ ăn một chén cơm nhạt, có bữa còn bị bỏ đói.

Tất cả đã kiến thân thể cô hao mòn, việc chạy khỏi bệnh viện cũng đã cố gắng hết sức. Khi ấy mỗi bước chân chạy đi đối với cô như có hàng vạn nổi đau, hàng vạn cây kim châm ghim vào trong người do những trận đánh kia gây ra.

Mơ đến đây cô lại tỉnh giất, cả người đầy mồ hôi nó nhóp nháp và khó chịu. Đưa mắt nhìn lên màn hình ti vi thì nó đã tắt từ bao giờ, đảo mắt qua cái đồng hồ thì hiện tại đã 2h30 chiều.

Chạy ra ngoài phòng thì cô thấy anh vẫn đang tập trung làm việc nên tiếng:

"Cậu ơi con muốn tắm"

Nghe tiếng của cháu mình thì anh vẫn không ngừng lại hành động làm việc của mình nhưng miệng vẫn nói:

"Trong tủ có đồ, cháu tự lấy rồi tắm đi"

Nghe lời anh cô liền chạy vào phòng nghỉ rồi tiếng đến cái tủ, mà cái tủ này có cao hơn chiều cao của một đứa bé năm tuổi rất nhiều.

Hết cách cô đành nhất cái ghế lại rồi đứng lên, vừa mở cánh cửa ra thì Nghiêng Dương bị sốc vì trong đây chỉ toàn quần áo của anh.

Quơ lại tạm một cái áo sơ mi đen của anh rồi ướm thử vào người, cổ áo thì dày gần đến bụng còn tà áo thì phủ tận xuống đất.

Cô đi đến đâu là cái tà áo nó lếch đến đó như đang đi lao nhà vậy. Nhưng hiện tại cả người cô đầy mồ hôi nên không tắm thì khó chịu lắm.