Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Kim Nhật Nguyệt

Chương 11: Lần Hẹn Hò Đầu Tiên



Trải qua hơn hai tháng nói chuyện bằng nhắn tin điện thoại, hai người cũng đã biết được tình cảm của mình giành cho đối phương, không phải là tình bạn bình thường mà đã là tình cảm nam nữ.

Họ đã mạnh dạn và thân thiết hơn trong cách nói chuyện, chính vì thế mà lần này anh đã thật sự tiến tới để không phải mất nhiều thời gian nhớ nhung xa cách nữa.

Hôm nay, anh quyết định sẽ thổ lộ cùng cô và hẹn cô gặp nhau, nói là làm thế là tối nay anh đã nhắn tin với cô: "Nguyên ơi, tối mai em có thời gian không, anh có việc nhờ em xíu được không." Cô hỏi anh: "Có việc gì không ạ!"

Anh nói: "Sắp tới anh nghỉ lễ nên định về quê, anh muốn mua ít quà cho mẹ anh, và mấy đứa em họ hàng, mà anh thì không biết nên mua gì, nên có thể nhờ em tư vấn giúp anh được không."

Nguyên nói: "Em cũng không rành lắm sợ mua rồi người nhà anh không thích thì phải làm sao."

Anh nói: "Không sao đâu, có em thì chúng ta cùng nhau trao đổi, chứ trước giờ anh chưa đi mua trực tiếp nên không biết phải mua quà gì nữa, em giúp anh nha."

Nghe anh nói như vậy Nguyên cũng không nỡ từ chối, nên đành nói: "Dạ được ạ, vậy mai mấy giờ đi ạ."

Anh như bắt được vàng, thế là nhanh chóng nắm bắt cơ hội, anh nói: "Mai em đi làm về 4h30 đúng không, về thì em chuẩn bị nhưng đừng ăn tối nhé, chúng ta ra ngoài ăn tối rồi đi mua đồ luôn cho sớm nhé em, anh sẽ qua đón em nha."

Hôm sau, khi đi làm về cả hai người như sắp phải ra chiến trường vậy, rất hấp tấp vội vội vàng vàng, chỉ sợ không kịp giờ hẹn, nhưng cuối cùng công tác chuẩn bị cũng xong.

Hôm nay, cô mặt một chiếc áo vải màu vàng nhạt và quần tây màu kem với đôi giày không cao lắm nhưng trông cũng rất vừa mắt. Thế nhưng trong mắt anh sự dịu dàng ấy đã nhanh chóng đi vào trong tim anh, trong mắt anh, trong lòng anh không còn chỗ trống.

Anh thì quần tây áo sơ mi đóng thùng và đôi giày thể thao rất bảnh trai cứ như là đi tiệc vậy, cô cũng hết sức ngỡ ngàng trước sức hút ấy vì lúc trước cô gặp anh trong bộ quân phục đã tuyệt vời lắm rồi.

Cả hai e thẹn và cô lên xe anh chở cô tới một nhà hàng, phải biết rằng hôm nay anh đã tìm tất cả nhà hàng ở thành phố này, và anh chọn được nhà hàng này vì anh biết cô thích không khí trong lành và yên tĩnh, nên đã chọn nơi đây làm nơi hẹn hò đầu tiên của cả hai.

Vào nhà hàng anh lịch lãm kéo ghế ngồi cho cô và khi cả hai đã ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đi tới và đã đưa menu cho hai người. Anh đưa menu cho cô và nói: "Em thích món nào thì chọn nhé, anh không biết ở đây có hợp với em không. Nhưng anh thấy mọi người nói ở đây khá ngon với các món ăn miền Trung, nên em chọn giúp anh nhé!"

Cô nói: "Vậy em gọi thì anh không được chê đâu đó." Anh nhìn nét dễ thương của cô thì không kìm lòng được mà cười cưng chìu nói: "Chỉ cần là em gọi thì cái gì cũng là ngon nhất." Cả hai thả thính và phát cơm chó mà người nghe thiếu điều tan chảy.

Sau khi hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ thì cùng nhau đi đến một shop thời trang và cùng nhau bước vào, được nhân viên phục vụ chào hỏi: "Hai anh chị cần mua đồ như thế nào ạ, ở đây có rất nhiều mẫu, anh chị cứ xem và chọn ạ."

Hai người xem đồ và cô hỏi anh: "Anh mua đồ cho mẹ và em của anh à, ở đây toàn đồ của người trẻ, nếu mua đồ của bác thì chắc phải đi shop khác rồi." Anh hưởng ứng và nói: "Vậy hôm nay chúng ta mua đồ cho em của anh, rồi mai mình mua đồ cho mẹ."

Cô cũng gật đầu đồng ý mà không hề nghĩ rằng mình đã bị anh dụ vào tròng cho cuộc hẹn ngày mai, còn anh thì cười thầm vui vẻ. Đúng là đồ xảo quyệt mà. Chỉ thương cho cô gái ngây thơ của chúng ta đúng là đời này của cô không thể thoát khỏi tay anh thật rồi.

Cô mua đồ cho nam thì bắt anh vào thử và đến lượt mua đồ cho nữ thì anh lấy và đưa cô vào thử, anh nhìn cô trong những bộ đầm đáng yêu thì không thể rời khỏi mắt được. Anh say đắm nhìn người con gái trong sáng và dịu dàng ấy mà tim không ngừng giao động.

Đến cuối cùng thì hai người ra về không chỉ là đồ của em họ anh mà cả anh và cô mỗi người một bộ đồ đôi thật đáng yêu, tới chỗ thanh toán thì nhân viên thanh toán nói với cô: "Chồng chị thật sự rất yêu chị nha, anh ấy nhìn chị không chớp mắt, chắc ở nhà vợ chồng anh chị ngọt ngào lắm ha."

Cô ngỡ ngàng trước lời nói của nhân viên cữa hàng, còn anh thì nói: "Đúng vậy chúng tôi rất ngọt ngào." anh vừa nói và vừa bắt tay lên vai cô và ôm cô sát mình hơn cứ như khẳng định với thiên hạ đây là người phụ nữ của tôi.

Cô ngại ngùng nhìn anh và cả hai trao nhau ánh mắt yêu thương. Cô nhìn nhân viên muốn nói rõ nhưng anh đã kịp thời nắm tay cô và đi ra ngoài.

Cả hai người ra ngoài nhưng trong lòng rất ngọt ngào, anh một tay xách đồ và một tay nắm tay cô, cô ngại mọi người định rút tay ra nhưng anh càng nắm chặt hơn và muốn nói với cô rằng cả đời này anh sẽ nắm tay em mãi mãi.

Thế là cô cũng không rút tay ra nữa mà mặt anh dắt mình đi, ra đến xe anh treo đồ lên và lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô không quên nói lời ngọt ngào: "Anh rất vui vì được mọi người coi chúng ta là một đôi anh cũng mong đây là sự thật."

Cô thì đỏ mặt, cả mặt nóng rang cả lên và không dám nhìn vào mắt anh. Cô lảng tránh và nói: "Muộn rồi, chúng ta về thôi anh, sáng mai chúng ta còn đi làm mà." Đúng ta tụt cả muốt nhưng không sao anh là ai chứ, anh không những đẹp trai mà cũng rất chai mặt đó.

Anh đưa cô về tới cổng nhà và đưa đồ cho cô, cô nói: "Đây là đồ của em anh mà." nhưng anh nói: "Em giữ giúp anh vì phòng anh chật lắm không thể chứa nhiều túi như thế này được." thế là cô đành phải đem vào nhà. Anh nói: "Chúc em ngủ ngon nha, mai chúng ta gặp nhau nhé!". Cô cũng nói: "Chúc anh ngủ ngon, anh về cẩn thận nha."

Sau đó cô vào nhà và anh cũng rời đi, tối đó cả hai người ai cũng lăn qua lăn lại trên giường của mình vừa cười ngốc nghếch vừa xấu hổ đáng yêu cho đến lúc ngủ khi nào không biết.

(Còn tiếp).