Cuộc Hôn Nhân Đáng Thất Vọng

Chương 3



5

Quay về nhà tôi đem một đống carton lớn xếp chồng lên nhau, dưới sự mỉa mai giễu cợt của bố mẹ chồng, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Cuối cùng Chương Quân cũng trở về, hắn nhìn thùng carton trải đầy trong phòng ngủ, nắm chặt tay lạnh lùng ra lệnh tôi “Xoá bài trên weibo nhanh lên!”.

Trước khi nắm đấm giáng xuống, tôi tiện tay cầm chiếc túi trên tay ném vào hắn.

Đồ kim loại của chiếc túi làm xước một miếng da trên trán hắn, trong nháy mắt máu phun ra, hắn loạng choạng va vào tủ.

Chương Quân che vết máu trên đầu, đứng thẳng người, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tôi.

Bà mẹ chồng như chết lặng, muốn lao đến đánh tôi.

Tôi nhét chiếc túi vào thùng cuối cùng, nói với bà ta bằng giọng điệu bình tĩnh nhất: “Nếu bà muốn con trai bà bị buộc nhiều tội hơn bạo hành gia đình, thì cứ đánh, tôi tuyệt đối không né”.

“Cô có ý gì?”.

“Không có gì, chỉ là hôm nay tôi đi kiện ly hôn, mấy ngày nữa các người cũng chuẩn bị đi, chắc sẽ có người liên lạc với mấy người đó”.

“Ly hôn?” Chương Quân sửng sốt một hồi, há miệng, muốn nói cái gì, lại cuối cùng nuốt trở về.

Chút kỳ vọng cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan, tôi mỉm cười, gọi người đến dọn đồ đi.

Xe của công ty chuyển nhà đã đến tầng dưới, bọn họ cuối cùng cũng có phản ứng, ông bố chồng chặn cửa không cho chuyển đi.

Bà mẹ chồng một bên bôi thuốc cho Chương Quân, một bên chỉ huy ông bố chồng và những người khuân vác, đẩy tôi đi trốn.

“Chúng tôi phải kiểm tra! Nếu đã muốn ly hôn, thì không thể để cô tuỳ tiện chuyển đồ đi được! Cô như này là đang thuộc diện…thay đổi vị trí tài sản!”.

Tôi nhìn Chương Quân, “Nếu không phản đối ý kiến, tốt nhất là nên để ông bà già nhà anh tránh ra một bên, nếu không đồ đạc cá nhân của tôi bị va đập hoặc hư hỏng, tôi có quyền yêu cầu bồi thường”.

Chương Quân ngậm miệng, cuối cùng kéo bố mẹ ra khỏi hành lang, nhường đường cho tôi rồi nhìn tôi rời đi.

Chuyển đồ đạc ra ngoài, vì để thuận tiện giải quyết các vấn đề tiếp theo, tôi đã thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở vùng lân cân

Nhờ phúc bà mẹ chồng mà mọi người đều biết tôi và Chương Quân sắp ly hôn.

Thỉnh thoảng khi tôi gặp phải người quen, họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, ​​ngay cả khi tôi vứt một mẩu rác, tôi cũng sẽ bị chỉ trỏ.

Càng quá hơn nữa, họ chạy đến chỗ tôi và hỏi: “Cô thật sự ngoại tình sao?”.

“Con gái của cô là được sinh ra bởi người đàn ông đã ngoại tình với cô đúng không?”.

“Cô còn bạo lực chồng mình? Cô đánh thật à?”.

Trên mạng không biết từ khi nào xuất hiện lời đồn: Weibo “Chương Chương Chương” cũng là tôi, sau đó ăn không nói có đưa ra so sánh ảnh với tài khoản tôi đăng.

Quả thực rất giống.

Bởi vì thứ tôi chụp là đồ trang trí trong nhà ngoại trừ bóng lưng của con gái tôi, và bài post của Chương Chương Chương có rất nhiều điểm trùng với tôi.

Họ thậm chí còn gửi email vào hộp thư của công ty chúng tôi.

Tiêu đề “Đời sống hư hỏng của một nữ giám đốc bộ phận”.

Bên trong là một số hình ảnh khá trần trụi về cuộc sống, với những người đàn ông khác nhau, trên giường, trên ghế sô pha, thậm chí cả trong phòng tắm...

Thật là một kịch bản dở tệ.

Tôi là người phụ nữ duy nhất trong số các giám đốc điều hành hàng đầu của công ty, khi email được lan truyền, mọi người đều biết rằng đó là tôi.

Khinh thường, phẫn nộ,cực kỳ xem thường, đủ loại ánh mắt lần lượt kéo đến.

Tôi đi đâu cũng có người chỉ trỏ sau lưng “Cô ấy đấy à?”, “Nhìn không giống nhỉ”, “Đúng là người biết mặt nhưng không biết lòng”...

Bỏ qua vấn đề ai là người dẫn dắt tin đồn trên mạng, chỉ riêng việc gửi email cho công ty thôi cũng khiến tôi há hốc mồm.

Không thể ngờ, Chương Quân kẻ không ra gì lại có thể thất đức như vậy, bịa ra chuyện bậy bạ cũng sẽ hủy hoại tôi.

Cuối cùng tôi bị cấp trên mời đến nói chuyện.

“Trước mắt, em nên tạm thời ngừng việc đi, dù sao chuyện của em cũng ảnh hưởng rất lớn đối với công ty, em yên tâm, chừng nào giải quyết xong, bất cứ lúc nào công ty cũng hoan nghênh em trở về..."

Trước những lý do ngọt ngào của lãnh đạo, tôi không bào chữa cho mình mà trực tiếp nộp đơn từ chức.

Sau khi rời công ty, vì lý do nào đó, tôi cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

6

Vào ngày chúng tôi thoả thuận ly hôn, trận chiến thật khủng khiếp.

Ủy ban khu chung cư, văn phòng tiểu khu, thậm chí có mấy người lãnh đạo khu nhà bên cạnh cũng đến, tính cả họ hàng nhà mẹ chồng cũng hơn chục người.

Chương Quân thậm chí còn mang theo Nhậm Tuyết, cô ta đang cầm dụng cụ livestream lắp ráp, khi bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi, cô ta vô thức dời mắt đi chỗ khác.

Ngược lại bên này, ngoài tôi ra, thì chỉ có một người luật sư, được bao quanh bởi rất nhiều người, có một loại bức bối và tuyệt vọng như đang chèo thuyền trên biển.

Nếu bà ta đã cố ý làm ầm ĩ cho mọi người biết, thì tôi cũng không giữ thể diện cho bà ta nữa, dứt khoát thuê một phòng họp lớn đưa tất cả mọi người đến đó.

Thậm chí còn đặc biệt tìm một vị trí quay tốt nhất cho Nhậm Tuyết.

Đợi mọi người ngồi xuống, mẹ chồng tỏ thái độ trước: “Cô ta ngoại tình còn bạo hành gia đình, vì vậy Thang Viên phải thuộc về chúng tôi. Tôi tra trên mạng thì hàng tháng cô phải đưa cho chúng tôi một phần ba tiền trợ cấp nuôi con, ít nhất là 10.000* tệ”.

*10.000 tệ = 33.101.820 VND.

Tôi cười, gia đình này thật sự nghiêm túc sao?

Nữ luật sư vén tóc bên tai, nhẹ giọng nói: “Ngoại tình? Bạo lực gia đình? Mời cô đưa ra chứng cứ, nếu không tôi kiện cô tội phỉ báng”.

Bà ta lấy ra một xấp ảnh, trong đó có vài tấm khá quen thuộc, rất giống với nội dung trong email mà công ty nhận được.

Tôi ngẩng đầu nhìn Chương Quân “Những thứ này là lấy ở đây?”.

Đối mặt với chất vấn, hắn tựa hồ có chút chột dạ, bà mẹ chồng xoay người ngang ngược ngẩng đầu “Lấy ở đâu cô quản được chắc? Sao nào, sợ sao? Nếu cô biết sợ thì hãy mau mau nói với đồng chí bên cạnh rằng cô đồng ý điều kiện, nhà cửa con cái còn có tiền tiết kiệm, đều là của chúng tôi, chúng tôi cũng không so đo với cô”.

“Thang Viên là con gái của anh đúng không? Anh nói cho tôi biết đi”. Tôi không để ý đến bà ta, tiếp tục chất vấn Chương Quân: “Không phải con của anh, thì hiển nhiên không thể để anh là một người dưng giúp tôi nuôi nấng đứa nhỏ được. Nếu là của anh, quyền nuôi con sẽ thuộc về tôi, tôi sẽ đền bù thỏa đáng số tiền nuôi con ba năm qua."

“Bao nhiêu? Có thể cho bao nhiêu?” Mắt bà mẹ chồng lập tức sáng lên, Trương Vân kéo bà, ghé vào tai bà nói gì đó, bà lập tức đổi giọng: “Thang Viên làm sao không phải cháu gái của tôi chứ? Là con đẻ mà!”.

“Nhưng tôi nghe nói…..”.

“Không có nghe nói, không có, đều là đồn đại! ăn nói lung tung…..”

Tôi chầm chậm ngồi dậy, liếc nhìn những người quản lý tòa nhà và trưởng ủy ban khu phố, sau khi thấy vẻ mặt chột dạ của họ, tôi đã đưa cho luật sư một cái nhìn.

“Những bức ảnh đã qua photoshop không thể dùng làm bằng chứng.” Đặt túi hồ sơ lên ​​bàn, nữ luật sư điềm nhiên nói: “Đây là kết quả giám định, đã được công chứng, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với hành vi vu khống!”.

Người hoà giải tuyên bố chứng cứ không có hiệu lực.

Lúc này, sắc mặt Chương Quân tái mét.

Mẹ chồng bất ngờ nổi trận lôi đình, trong miệng toàn là những từ chửi mắng, lục lọi trong túi lấy ra một số bức ảnh hung dữ ném lên bàn.

Trong ảnh, là vết rạch trên trán Chương Quân, máu me đầm đìa.

“Bạo lực gia đình! Bằng chứng đây! Hãy thừa nhận nó ngay bây giờ!”

Trong phòng họp ồ lên.

“Bạo lực gia đình thật sao?”.

“Nhìn đòn đánh kìa, tàn nhẫn quá."

“Con gái nhà người ta, sao ra tay mạnh như thế..."

Tôi từng cho rằng, hôn nhân dù không thể hợp tan trong yên bình, ít ra sẽ không nổi ầm ĩ đến mức trở mặt không nhận ra con người nữa.

Kiểu suy nghĩ này chắc chắn đã đánh giá thấp thói hư tật xấu của nhà mẹ chồng.

“Đây có phải là những gì anh muốn?”.

Những lời nói là nói với Chương Quân, người đã từ từ quay đầu đi.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, trái tim tôi hoàn toàn đã chết.

Cười với mẹ chồng, xắn tay áo lên, vết thương trên cánh tay chưa lành giờ đã thâm tím, loang lổ nhiều màu.

Rất đáng sợ.

“Bạo lực gia đình? Tại sao anh bị thương, có cần tôi nói cho anh biết không? Nếu anh không chạm vào tôi, thì khóa kim loại trên túi xách của tôi cũng sẽ không để lại vết thương cho anh đâu phải không nào? Nếu đã muốn nói về bạo lực gia đình, vậy thì tới đi”.

Tôi làm như chẳng còn gì để mất, dáng vẻ muốn tranh cãi đến cùng, thành công dọa được bà ta, ánh mắt nhìn Chương Quân cũng đã thay đổi.

Lời nói này, thực ra nửa thật nửa giả.

Chương Quân quả thực là muốn đánh tôi vào ngày hôm đó, và đúng là tôi đã vô tình làm hắn bị thương vì tôi đánh trả.

Nhưng những vết thương trên người tôi là giả.

Đây là sau khi chị luật sư đưa ra gợi ý, việc này là cố ý, nếu nhà chồng không nói về chuyện vết thương, thì chuyện này sẽ không có người thứ tư biết.

Tôi nhìn chồng, dùng ánh mắt hỏi hắn, sợ rồi sao?.

Hắn còn muốn nói cái gì, lại đúng lúc bị luật sư cắt ngang.

“Chuyện bạo lực gia đình, chúng tôi không định truy cứu, nhưng chúng tôi tạm để đó và có quyền khởi kiện, còn về việc quyền nuôi con, chúng tôi sẽ đấu tranh đến cùng”.

Lấy tài liệu đưa cho người hoà giải, tôi mỉm cười, kéo ống kính của Nhậm Tuyết gần đó, để cư dân mạng thấy rõ hơn.

Trên đó có bằng chứng về việc tôi chi tiền đặt cọc nhà trước khi kết hôn và khoản vay mà tôi phải trả sau khi kết hôn và tất cả các lượng tiền giao dịch trong tài khoản tôi.

Nó dùng để chứng minh rằng trong những năm này, tôi chưa bao giờ nhận được một xu nào từ Chương Quân để nuôi gia đình.

Còn có lịch sử thuê phòng của Chương Quân trong những năm này, có một số khách sạn, nhà nghỉ thậm chí chỉ cách nhà chúng tôi một con đường.

Cuối cùng là bán ảnh tôi kiếm tiền, cố ý thay đổi chứng cứ trong thẻ của bà mẹ chồng.

Chúng được bày ra từng chút một, theo lời giải thích của tôi, phòng họp từ yên tĩnh đến ồn ào, rồi lại yên tĩnh, chỉ trong vài phút.

“Yêu cầu của tôi là con gái tôi và ngôi nhà sẽ thuộc về tôi, vả lại trường hợp các người không thông báo cho tôi biết, mà đã tự tiện bán ảnh về cuộc sống của tôi để kiếm thêm thu nhập, nên tôi phải lấy lại số tiền các người nhận được."

“Cô muốn làm cho chúng tôi trắng tay?” Chương Quân đập bàn, không nén được cơn giận.

“Suy nghĩ đẹp quá nhỉ! Căn nhà nhất định là của chúng tôi! Đứa trẻ cũng vậy! Cô phải đưa cho chúng tôi tiền trợ cấp!” Bà mẹ chồng cũng gầm theo.

“Mời giữ im lặng và ngồi xuống, bên bị cáo, có tài liệu nào cần nộp không?”.

“Có!” Chương Quân nhảy dựng lên như gà bị chọc tiết, phát một đoạn ghi âm trước mặt mọi người.

“Tôi có một điều kiện - trong phiên toà cô phải nói với mọi người rằng người mà cô giao dịch là Chương Quân”.

“Tôi không nghĩ đến việc kết hôn với Chương Quân, và tôi càng không có hứng thú với việc làm chứng hay bất cứ điều gì”.

“Nhà tôi vẫn còn một ít của cải, cho dù chia làm hai phần cũng sẽ còn rất nhiều, nếu như cô đáp ứng tôi, thì những số còn lại đó…”

“Nếu đồng ý với những điều này, tôi đồng ý làm chứng."

“Được”.

Là đoạn ghi âm khi chúng tôi gặp nhau.

Nhậm Tuyết rất hờ hững bình tĩnh.

Tôi cười lạnh.

Thảo nào, cô ta ngang nhiên dám cầm thiết bị phát sóng trực tiếp đến làm khó tôi, thì ra trong đầu cô ta có tâm tư này.

Bà mẹ chồng ngay từ đầu đã nói muốn giành quyền nuôi Thang Viên, cũng là chủ ý của cô ta?.

Tiền nuôi dưỡng ba năm, dựa theo tính toán của bọn họ, ít nhất là 1.500.000* nhân dân tệ!

1.500.000 nhân dân tệ= 4.965.273.111 VDN.

Khoản tiền lớn như vậy, bất cứ ai cũng đều sẽ thèm khát!.

Khi ghi âm phát xong, Chương Quân nhìn tôi đầy kiêu ngạo, “Những bức ảnh đó là cô liên hệ người bán! Nói rằng bán được bao nhiêu tiền đều sẽ đưa cho mẹ tôi làm tiền phụng dưỡng! Bây giờ lại muốn lấy lại! Đây là bằng chứng! Cô tìm Nhậm Tuyết làm bằng chứng khai man! Thậm chí dọa người! Cô dám nói, những lời này không phải là cô không?”.

Nữ luật sư cau mày nhìn tôi “Không phải tôi đã nói với cô là không được làm xằng bậy ở chỗ riêng tư sao?"

Tôi lắc đầu với cô ấy, đứng dậy nói: “Người bên trong đúng là tôi và Nhậm Tuyết, nhưng đoạn ghi âm này không thể nộp làm bằng chứng đúng không?”

“Cô đừng đánh trống lảng, chúng tôi đã tên mạng search, tình huống này có thể sử dụng được!”.

Luật sư gật đầu, "Quả thực là có thể..."

“Không. Các người hiểu sai ý rồi”. Tôi cầm ra một chiếc bút ghi âm đặt nó lên bàn “Ý tôi là, bản ghi không hoàn chỉnh, đã được chỉnh sửa qua, thì làm sao có thể dùng được”.

Nhậm Tuyết nhìn tôi, sắc mắt trắng bệnh muốn chộp lấy bút ghi âm, nhưng bị tôi tránh được.

Tôi nhấn nút phát, giọng điệu lộng hành của Nhậm Tuyết truyền vào màng nhĩ.

“Tôi chẳng qua là mua ảnh của cô……chi bằng cô quay về tìm chồng mình hỏi sao anh ta tại sao muốn bán nó chẳng phải tốt hơn sao?”.

“Xét nghiệm bố con cái gì, tôi đã làm qua rồi, là dùng tóc của con gái cô…..”.

Câu nói đầu tiên như tát vào mặt Chương Quân và Nhậm Tuyết, khi nghe được đứa trẻ không phải con hắn, nhà mẹ chồng, giống như một quả pháo được kích nổ, đồng loạt nổ tung.

“Chuyện đứa nhỏ là như thế nào? Người phụ nữ đê tiện! Cô dám lừa tôi?”.

Nhậm Tuyết vẫn còn đang cầm máy livestream, nhưng đã bị Chương Quân tát, bà mẹ chồng cũng lao đến cấu xe cô ta.

Chỉ trong giây lát, quần áo cô ta bị xé toạc, ấn xuống đất, hai bên má lần lượt bị tát.

Các cô chú ban đầu bị mẹ chồng lôi kéo đến cổ vũ, giờ lại giơ điện thoại lên quay video.

Đặt lại máy livestream, tôi lấy ra một túi tài liệu khác đưa cho người hoà giải “Trong này còn có một bằng chứng nữa, tôi không cần anh trả tiền trợ cấp nuôi dưỡng, tôi chỉ cần con gái tôi, còn lại thì dựa theo pháp luật là được”.

Bên trong là các bản ghi lịch sử tin nhắn WeChat của Chương Quân và nhân viên bảo hiểm, video mẹ chồng cố tình đẩy con gái mình ở ngã tư.

Ngoài ra còn có hình ảnh camera ghi lại cảnh mẹ chồng lăn lộn trong bệnh viện, vừa khóc vừa nói: “Chỉ là thuốc chuyển giới tính, không có tác dụng phụ”.

Người hoà giải cũng không ngờ rằng, trong tay tôi nắm giữ nhiều bằng chứng đến như vậy, và đồng thời tất cả chúng như cái búa đập chết cả gia đình Chương Quân.

Nhìn cả nhà cùng nhau vật lộn, cô nhàn nhạt thở dài “Sống hoà thuận không được ưa chuộng sao”.