Cuộc Hôn Nhân Đỏ Đen

Chương 12: Cởi đồ (H nhẹ)



Nhậm Cảnh tự an ủi bản thân, điều chỉnh lại trạng thái gặp chuyện không loạn, đây không phải là động thái của một Tổng Tài cao cao tại thượng nên có. Hắn phải mạnh mẽ, phải trả đũa lại những gì Nhiên Cẩm đã nợ.

Tầm mắt dơ bẩn sáng quắc dáng vào cánh cửa đã đóng chặt, hắn rảo bước phóng khoáng vào thẳng trong đó.

Nhiên Cẩm vừa bước vào không lâu còn chưa kịp ngồi, người đàn ông ấy thế mà lại phá tan khung cảnh bình yên của cô.

"Nhậm Tổng, sao anh bảo anh đi tắm mà, nóng vội vậy sao?"

Cô như trêu chọc hắn, 7 phần thách thức 3 phần ngờ hoặc, hỏi.

Biểu tình trên khuôn mặt luôn giữ một nét bình tĩnh, hắn là chưa bao giờ thấy qua cô gái nào điềm nhiên đến như vậy. Dù bên hắn đã gặp qua không ít người mạnh mẽ, nhưng với Nhiên Cẩm hắn lại có cảm giác cô rất khác lạ, giống với một người đa nhân cách.

Đằng lớp mặt nạ mạnh mẽ này có thể còn ẩn chứa nhiều trạng thái khác nhau.

Nhiên Cẩm không để hắn nghi ngờ quá lâu, sợ sau này hắn sẽ điều tra cô tự mình bày ra bộ dáng lả lơi, bẹo gan hắn.

"Nhậm Tổng, có phải anh thèm thuồng tôi lắm rồi không?

Vội thế cơ chứ!"

- Thèm thuồng?

Hắn nhăn mày không vừa ý, cô gái lại thay đổi biểu cảm như mời gọi, chốc chốc làm hắn lầm tưởng cô giống với những hạng phụ nữ bán hoa, dùng nhanh sắc để câu dẫn người có tiền.

- Đúng là hạng đầu đường xó chợ! Để tôi xem cô có trò gì hay?

Môi bạc nhếch lên khinh miệt, hắn tự động cởi bỏ áo khoác tùy tiện quăng lên chiếc ghế ở gần đó. Đây là ngôi nhà dành riêng cho hắn, mọi ngóc ngách ở nơi này hắn đều nắm rất rõ, không cần nhìn cũng biết được vị trí của từng món đồ.

Hắn cư nhiên tiếp tục cởi thêm mấy cúc áo sơ mi, lộ ra cơ ngực săn chắc sau lớp vải màu xanh than, rồi chống nạnh làm ra vẻ phong lưu, lãng tử thích hái hoa.

"Đúng là tôi đang vội lắm đấy!

Nhiên Cẩm, vợ của tôi, em có vội không?"

Nhậm Cảnh phẩy phẩy một góc áo, yết hầu di chuyển mạnh mẽ như bị kích tình, hắn vẫn muốn thử xem Nhiên Cẩm có bao nhiêu sự mạnh mẽ, cẩn thận tiến đến gần tháo bỏ cả dây nịt vứt xuống sàn vang lên âm thanh chói tai.

Nhiên Cẩm lại rất thản nhiên tựa người vào bàn trang điểm, khoanh tay trước ngực, lướt mắt sơ bộ đánh giá cách hắn pha trò, trong lòng không khỏi cười chê.

Cô cố ý mở to mắt nhìn hắn đăm đăm, ra vẻ đang trông chờ làm cho hắn có chút sựng lại.

"Nhiên Cẩm..."

"Sao vậy, anh cởi nhanh đi chứ? Tôi đang chờ đây!"

Lời còn chưa thốt ra, cô gái tinh tường như đọc ra biểu cảm né tránh của hắn, lấn nước mà thách thức hắn.

- Nhiên Cẩm, cô trơ trẽn vậy sao? Để tôi xem cô giả vờ được bao lâu!

Khuôn mặt tà đạo mím cười âm lãnh, hắn thật sự cởi bỏ cả áo sơ mi, tự tin khoe nửa thân trên tráng kiện, múi cơ cuồn cuộn săn chắc, cơ ngực rắn rỏi cùng nước da màu đồng khỏe khoắn, phần bắp tay to lớn dũng mãnh có thể kẹp chết người. Một hình thể tuyệt mĩ làm bất cứ cô gái nào cũng điêu đứng.

Hắn từ từ bỏ chiếc áo xuống đất, tháo chiếc đồng hồ đắc tiền tùy tiện vứt lên sofa, lười biếng nói.

"Em cũng nên cởi đồ ra đi nhỉ?"

Cứ nghĩ làm đến đây Nhiên Cẩm sẽ tỏ ra sợ hãi, nào ngờ cô lại cho hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

"Được thôi!"

Cô sảng khoái giao dịch, áo khoác ngoài cởi bỏ, cả xương quai mảnh rõ rệt lọt vào tầm mát, hai nhũ phong e lệ sau lớp vải mỏng càng lộ rõ hơn.

Có thể tưởng tượng, đôi tuyết nhũ ấy một tay hắn bóp cũng không hết, luồng sinh lý cơ thể đột ngột bị cô gái trước mắt kích thích. Yết hầu di chuyển mãnh liệt, hắn phải công nhận cơ thể của Nhiên Cẩm quá đẹp, khỏe khoắn không giống những cô gái yếu duối mỏng manh.

Hắn, một Tổng Tài nổi tiếng lạnh lùng, suốt mười mấy năm chưa hề động vào nữ sắc, suýt nữa để cô gái kia thành công thau tóm tâm trí hắn.

May mắn, cảm giác ghét bỏ trong lòng hắn rất cao, mê mẩn một chút liền bừng tỉnh, dám tiếp nhận sự khiêu khích của cô.

- Để tôi xem cô dám cởi không?

Cơ thể yểu điệu nhẹ nhàng đến gần hắn, ngón tay thon thả rõ rệt từng khớp xương khẽ chạm vào trước ngực tinh tráng của hắn, từ từ trượt xuống khung xương tinh tế ở bên dưới.

Nhậm Cảnh không hề hất tay cô ra, ngược lại rất phối hợp, thong thả nâng cằm non mịn của cô, giả vờ ngắm nghía khuôn mặt sắc sảo.

Mắt cáo linh động chớp, như dụ hoặc người đàn ông, giọng nói cũng điều chỉnh sang thanh âm có mê lực.

"Nhậm Tổng...à không...

Chồng à, còn chờ gì nữa?

Hay là....để tôi cởi hết ra nhé?"

"Ừm, cởi đi!"

Hắn tự nhiên nhấc cầm cô lên một chút, cúi thấp đầu the thé vào tai ửng hồng, yêu cầu.

"Nhanh một chút!"

- Để bà đây xem anh gồng đến mức nào?

Nhiên Cẩm đương nhiên không từ chối, yểu điệu đẩy hắn ra, ngón tay lả lướt kéo quai áo xuống, chầm chậm vừa lộ ra phần trên ngực căng mẩy thì người đàn ông lập tức giật mình, vô thức xộc tới, ngăn cản.

"Cô làm gì vậy hả?"

Hành động bất giác theo thói quen, hắn chưa bao giờ ăn nằm với bất cứ cô gái nào khó tránh khỏi chưa chuẩn bị tinh thần.

Thấy Nhiên Cẩm cư nhiên thật sự cởi đồ, hắn đã thua, chấp nhận thua, hắn giữ khư khư quai áo của cô, kéo lên.

Nhiên Cẩm lập tức cười lên thập phần đắc ý, nhẹ nhàng gạt tay hắn xuống, túm lấy cổ áo hắn, nhỏm người ghé vào tai, giọng như trêu đùa.

"Nhậm Tổng, không cởi đồ thì làm sao làm chuyện vợ chồng?

Chẳng phải anh muốn tôi cởi sao?"

"Cô..."

Nhậm Cảnh đẩy cô ra xa, ghê tởm, hắn không ngờ cô gái này lại thật sự muốn trao thân cho hắn, làm hắn càng thấy chán ghét, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc đáp.

"Nhiên Cẩm, cô đúng là hạng gái lẳng lơ!

Đừng có mơ tôi chạm vào cô!"

"Gì chứ?"

Cô gái nhỏ tỏ ra khinh miệt, khoanh tay trước ngực cũng quay lại vẻ nghiêm túc của mình, mỉa mai hắn.

"Nhậm Cảnh, não anh bị úng à? Anh là chồng tôi, làm như vậy có gì sai mà mắng tôi lẳng lơ?

Con mắt nào của anh thấy tôi liếc mắt đưa tình với người khác, hay là tôi động chạm người ta?

Tôi lẳng lơ là lẳng lơ như thế nào?"

"Cô...."

Lưỡi hắn như bị ai nuốt mất, chưa bao giờ hắn nói chuyện lại gặp phải đối thủ hoạnh họe hắn như vậy, khiến hắn lần nữa sôi máu.

"Được, Nhiên Cẩm tôi cho cô biết thế nào là lợi hại!"