Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 50: Cháo thịt thập cẩm



Đã đến giờ đi ngủ mà Lúa Mì vẫn còn chưa tỉnh. Đẩy đẩy nó, nó liền yếu ớt rên lên một chút.

Hà Điền sợ Lúa Mì chết, nhưng không biết phải làm sao để cứu nó cả, nghĩ lại thì thấy cần phải bổ sung nước, nên kêu Dịch Huyền dùng một nhúm bông để nhúng nước rồi cẩn thận nhỏ vào miệng nó.

Lúa Mì có thể uống được một ít nước, nhưng cũng không uống nhiều. Dịch Huyền sợ nó không nuốt được hoặc chết ngạt nên phải cho nó uống từng chút một.

Dùng sợi bông cho nó uống xong một chén nước nhỏ, Dịch Huyền thở dài, ôm nó bỏ vào ổ.

Lúa Mì đã được gần sáu tháng tuổi, răng gần như đã thay xong, cái ổ bằng rổ và đồ chơi đều bị nó cắn không còn ra hình dáng gì nữa cả.

Dịch Huyền chạm vào những vết răng không đều trên quả bóng gỗ mà Lúa Mì yêu thích, rồi lại vuốt ve đầu của nó, nhỏ giọng nói: "Lúa Mì à, mày là con chó con dũng cảm nhất trên thế giới này, mày sẽ tỉnh lại, đúng không? Sáng mai nhất định phải tỉnh lại nhé. Anh sẽ dắt mày đi đuổi vịt con, rồi mua thêm cho mày món đồ chơi hình thỏ vặn bằng dây cót. Nhanh tỉnh lại đi... "

Hà Điền cũng rất lo lắng.

Nhưng lo lắng thì có ích gì đâu?

Họ không có thuốc.

Những viên thuốc được tìm thấy trên người bọn cướp chỉ kích thích cho người ta nhanh chóng tỉnh lại chứ không có tác dụng gì đối với chứng tê liệt cơ.

Ngay chính cô bây giờ cũng vẫn không thể nhấc cánh tay trái của mình lên, thậm chí còn không thể cầm nổi ly nước.

Lỡ như......

Có khi nào sau này tay của cô sẽ cứ như thế này mãi hay không?

Hà Điền nghĩ đến đây, chợt khóc lên.

Dịch Huyền giật mình: "Cô sao vậy?"

Hà Điền đang nghĩ đến việc làm thế nào để sống sót chỉ với một cánh tay, không thể mang súng đi săn, không thể lái xe tuần lộc, không thể đào băng để lấy nước, thậm chí là chặt củi để nhóm lửa và cắt thịt nấu cơm... tất cả đều không thể làm tốt được!

Trước đây cô còn đánh giá Tam Tam, nói người ta khôn khéo, đi đứng không tiện nhưng lại biết dệt vải kiếm tiền, còn biết thuê người khác làm những công việc tốn nhiều thể lực. Còn cô bây giờ thì sao? Cô thậm chí còn không thể dệt vải.

Hà Điền càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ lại càng buồn, vốn là đang kiềm nén, nhưng sau vài lần bị Dịch Huyền hỏi, cô lại càng khóc lớn hơn.

Dịch Huyền vội an ủi cô: "Lúa Mì... Lúa Mì sẽ không sao đâu. Cô sao vậy?"

Hà Điền lau nước mắt, nức nở nói: "Nếu cánh tay của tôi không cử động được nữa, sau này có bị teo lại không?" Vừa dứt lời, nước mắt liền rơi xuống: "Nhất định sẽ bị co rút lại, hai cánh tay sẽ không đồng đều nữa!"

"Sẽ không đâu!" Dịch Huyền cũng bất chấp việc Hà Điền sẽ tức giận với mình, anh nắm lấy cánh tay trái của cô xoa xoa vài cái, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay của cô: "Cô cảm giác được không? Có đau không? Nếu thấy đau tức là thần kinh không bị tổn thương, chẳng qua là tác dụng của thuốc vẫn còn chưa tan hết mà thôi."

Hà Điền nghe xong có phần phân vân, nhớ lại lúc đó sau khi đập mạnh vào hai chân thì có thể đứng dậy được, cảm thấy Dịch Huyền nói cũng đúng.

Dịch Huyền lau nước mắt cho cô: "Không sao đâu."

Hà Điền lau nước mắt, gật đầu rồi lại bật khóc: "Đáng lẽ tôi phải nghe lời anh. Tôi nên uống nhiều nước càng sớm càng tốt."

Dịch Huyền thấy cô lại khóc, vội lau nước mắt cho cô, rót nước rồi dẫn cô ngồi vào bàn: "Vậy thì bây giờ cô uống ngay đi."

Cô uống một ly nước rồi dần bình tĩnh lại, hai hàng mi dài cụp vào nhau, khóe mắt còn vươn chút nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn đầy thịt khẽ bĩu ra, cứ như thể cô có thể sẽ bật khóc bất cứ lúc nào, bên dưới ánh đèn, trông ngọt ngào và đáng yêu đến cực điểm.

Trái tim Dịch Huyền ngứa ngáy, rất muốn ôm cô vào lòng và hôn cô như lúc họ vừa trải qua cơn nguy kịch lúc chiều, nhưng lại sợ Hà Điền sẽ giận.

Anh nói dối cô lâu như vậy, nếu không có vụ tấn công lúc chiều, đang tắm giữa chừng thì chạy ra giết người, chính anh cũng không biết mình sẽ còn giấu giếm được bao lâu nữa.

Vô tình để lộ ra, nhưng tảng đá vốn đang treo chặt trong lòng anh rốt cuộc cũng rơi xuống.

Về sau......

Anh nhìn Hà Điền, ​​trong lòng như có một con thỏ nhỏ, mềm mại và ấm áp.

Hà Điền lại uống mấy ngụm nước, nghe Dịch Huyền nói: "Cô đem máu bầm trên vết thương hút sạch, có khi sẽ mau lành hơn một chút?"

"Máu bầm? Hút bằng cách nào?" Hà Điền mờ mịt hỏi.

"Giống như lúc bị rắn cắn thì hút nọc rắn ra vậy, sau đó xoa bóp, mát xa cơ bắp, chườm nóng, v.v., rồi sẽ khỏe lại thôi." Dịch Huyền nói rất tự tin, giống như lúc anh nói muốn xây cầu và đào ao vậy.

Hà Điền lau nước mắt trên khóe mắt: "Ừ." Cô nhìn Dịch Huyền, dùng ánh mắt hỏi, kế tiếp tôi nên làm gì?

Dịch Huyền đỏ mặt nói: "Cô... để lộ cánh tay ra trước đã."

Hà Điền giật mình, mặt nóng bừng lên, nhưng nhìn vào đôi mắt ngay thẳng và trong trẻo của Dịch Huyền, cô không chút do dự, cởi nút áo ra.

Cô cởi một ống tay áo xong, lại nhìn Dịch Huyền.

Da thịt của Hà Điền trắng nõn, Dịch Huyền đã sớm biết từ lâu, bàn tay nhỏ bé kia của cô đã từng luồn vào chăn bông của anh không chịu rút về, lúc đó anh cũng đã từng tưởng tượng ra cánh tay trơn tuột của cô sẽ trông như thế nào, nhưng anh không ngờ nó lại đẹp đến vậy.

Dưới ánh đèn mờ ảo lúc này, vai và cánh tay của cô trông như có một lớp dầu sáng bóng, dưới lớp áo mỏng là chiếc áo nhỏ không tay đơn giản, chỉ lộ ra xương quai xanh, nhưng thân hình và đường cong lại lả lướt đến mức khiến anh không thể nào rời mắt được.

Hà Điền thấy Dịch Huyền đang nhìn chằm chằm vào cánh tay mình cau mày suy nghĩ, còn tưởng rằng vết thương của mình nghiêm trọng hơn họ vốn nghĩ, trong lòng lo lắng, lại muốn khóc: "Không thể cứu chữa sao?"

"Sao có thể chứ?!" Dịch Huyền nắm lấy tay cô: "Cô đến đây, tìm lỗ kim trước, có nhớ là đã trúng ở đâu không?"

Anh nói xong, kéo Hà Điền đến bên cạnh mình.

Miệng vết thương thật ra rất dễ tìm, trên khuỷu tay, ở cạnh ngoài của cánh tay có một chấm đỏ nhỏ, xung quanh có vết máu ứ động.

Hà Điền nhìn thấy miệng vết thương, biết rằng mình không thể nào hút được đến nơi đó, cô nhìn Dịch Huyền cầu cứu, dường như anh đã sớm dự liệu được điều này, vỗ nhẹ vào chân mình ra hiệu với cô: "Lại đây ngồi lên chân tôi, tôi giúp cô hút ra."

Hà Điền ôm cánh tay của mình, đỏ mặt.

Cô lắc đầu: "Tôi không ngồi đâu."

Chiều nay lúc cô vừa tỉnh dậy, anh cũng để cô ngồi ở trên người anh, kết quả?

Thiệt là tổn thọ mà!

Nếu... lại như vậy, vậy thì cô phải làm sao đây? Chào bạn Dịch Huyền nhỏ?

Dịch Huyền cũng nhớ ra mình đã từng có tiền án, khẽ ho: "Đó là lần đầu tiên... à không, là do không cẩn thận. Ừm, là... ngoài ý muốn. Lần này tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, sẽ không đâu."

Dường như sợ Hà Điền không tin, anh còn nói: "Cô nghĩ lại xem, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, tôi... có khi nào như vậy chưa?"

Đối với chuyện này, kiến thức của Hà Điền rất là nửa vời, cô đã xem qua sách. Trong nhà cũng có sách y học về cấu trúc sinh lý nam nữ, nhưng tiếc là thiếu tác phẩm văn học mô tả về quá trình và cảm xúc của vấn đề này, cô ngẫm nghĩ, cho đến nay Dịch Huyền cũng coi như là một chính nhân quân tử, thật sự không làm điều gì lệch lạc, là người đáng tin.

Cô ngồi nghiêng ở trên đùi Dịch Huyền, rồi lại nhìn xuống, duỗi tay ra trước mặt anh: "Như thế này được không?"

Dịch Huyền mừng thầm trong lòng, thiếu chút nữa là đã bật cười ra tiếng, một tay ôm eo cô, một tay thì nắm chặt tay phải của cô, đặt lên vai mình: "Được!"

Tại sao lại không được kia chứ? Quá được nữa là đằng khác.

Cái gì gọi là "Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng"? Chính là như thế này chứ còn gì nữa!

Thiên sứ nhỏ Hà Điền vừa mới tắm xong, trên người tỏa ra mùi hương thơm phức, mái tóc còn chưa hoàn toàn khô ráo thả ở sau lưng, nhẹ nhàng lướt qua trên tay anh.

Hà Điền nghe ra giọng điệu của anh khác thường, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp trai luôn luôn thờ ơ kia lúc này lại có chút gì đó giảo hoạt, khi cô còn đang nghi ngờ thì thấy cổ họng Dịch Huyền chuyển động lên xuống, phát ra âm thanh nuốt nước miếng.

Hà Điền lập tức biết mình bị lừa, tức giận định nhảy dựng lên, Dịch Huyền cũng biết mình lộ rồi nên ôm eo cô nói: "Xin lỗi mà!"

Anh chỉ muốn nhân cơ hội ôm Hà Điền một lần nữa, nhưng lại không ngờ được rằng động tác ôm này lại không trong sáng như vậy, dưới sự căng thẳng, anh ôm chặt Hà Điền, lúc này cô đứng bật dậy, cánh tay anh lại đè mạnh, khuôn mặt bất chợt vùi vào nơi mềm mại trước ngực Hà Điền.

Hà Điền sửng sốt, hét lên một tiếng, rồi lại nhảy dựng lên.

Lần này Dịch Huyền cũng bối rối, nhưng cũng buông tay ra.

"Sao anh... sao anh có thể làm như vậy?" Cánh tay phải của cô che ở trước ngực, nhìn chằm chằm Dịch Huyền: "Anh đã nói là sẽ không..."

Hà Điền xoay người bỏ chạy, nhưng căn nhà này có thể rộng được bao nhiêu kia chứ?! Cô chỉ có thể trèo lên thang trốn trên gác.

Dịch Huyền cúi đầu nhìn bản thân mình, vừa rồi, là do anh lỡ lời.

Hà Điền nằm ở trên chiếu rơm, vừa thẹn vừa giận, nhưng nghĩ đến cánh tay của mình, cô lại vừa lo lắng, sau đó nghĩ đến chuyện từ lúc Dịch Huyền lộ ra giới tính, dường như anh không còn cố kỵ gì nữa, cũng không một chút rụt rè, lại cảm thấy bối rối.

Vài tiếng trước, Dịch Huyền vẫn còn là người bạn thân thiết và đáng tin cậy nhất của cô, trong thâm tâm cô, đây là một cô gái trẻ rất chú trọng đến sự riêng tư và không gian cá nhân, đôi khi còn ngượng ngùng và xấu hổ khi bị người khác ôm... Bây giờ xem ra, việc chú ý đến sự riêng tư và không gian cá nhân, tỏ ra e dè và ngại ngùng khi có những hành động thân mật, tất cả chỉ là vì muốn che đậy cho việc "cô ấy" thực ra chính là anh ấy. Cô cũng không biết liệu hai chữ "tin cậy" này còn có thể giữ lại hay không nữa.

Hà Điền thở dài, Dịch Huyền leo lên gác. Cô lập tức quay lưng đi, không để ý đến anh.

Anh nằm xuống bên cạnh Hà Điền như thường lệ, im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói với cô: "Cô đừng tức giận, là tôi không đúng. Làm vậy với cô... tôi không hề cố ý."

Hà Điền hừ một tiếng, anh vươn tay qua, dùng ngón tay chọc nhẹ vào vai cô: "Cô phải mau khỏe lại, không phải nói còn rất nhiều việc phải làm sao?"

Hà Điền vẫn giả chết, Dịch Huyền lại nói: "Haizz, phải thay cửa tủ, còn lỗ trên tường cũng phải bịt lại nhỉ? Nhưng bịt kiểu gì? Dùng bùn được không?"

Hà Điền thầm nói ở trong lòng, chỉ dùng bùn thôi e là không đủ đâu! Nếu ở bên trong bùn có lẫn cả hạt thì phải làm sao? Hơn nữa trải qua quá trình dầm mưa dãi nắng, nó lại rơi ra, chỉ cần có một cái lỗ nhỏ thôi là mấy con ong sẽ chui vào làm tổ... Tốt nhất là nên nhét dăm gỗ vào, sau đó dùng một mảnh gỗ nhỏ có trét bong bóng cá dán lên.

Dịch Huyền lại hỏi: "Hầu như tất cả chén bát trong nhà đều bị vỡ hết rồi, chỉ còn lại hai ly nước, một cái dĩa; hai cái chậu gỗ cũng bể nát cả. Nếu chúng ta không tự làm đồ gốm, vậy thì phải đi xuống dưới núi mua. Mấy thứ này hình như mắt lắm phải không?"

"Ừ." Hà Điền lo lắng đáp một câu: "Cũng phải thay cửa sổ, mà làm cửa sổ thì phải đặt trước. Đây là điều phiền phức nhất, không phải là thứ chỉ cần đến là có thể mua ngay được."

"Nếu cô đã khá hơn rồi, vậy ngày mai chúng ta xuống núi nhé?"

"Ừ... hay là đợi thêm hai ngày nữa? Người ta nhất định sẽ hỏi, tại sao cửa sổ lại bị phá? Nếu chuyện của bọn cướp bị lộ ra ngoài thì phải làm sao? Chờ mọi chuyện lắng xuống đã?"

"Chúng ta cứ nói là có gấu đến."

Trong lúc trêu chọc cô nói chuyện, Dịch Huyền từng chút tiến lại gần cô, trong ánh sáng yếu ớt, anh nhìn thấy Hà Điền tuy đang quấn chăn bông, nhưng cánh tay và vai trái vẫn còn chưa xỏ lại vào áo, lại nhẹ nhàng chọc vào má cô: "Cô xem, có rất nhiều việc đang chờ chúng ta làm, cô cần phải mau khỏe lại, có đúng không nào?"

"Ừ."

"Vậy thì... cô nằm đó nhé, tôi giúp cô hút vết thương?"

Hà Điền không nói gì, Dịch Huyền chống một cánh tay, nửa ngồi nửa nằm nhìn cô.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Hà Điền chớp chớp mắt nói: "Được rồi."

Lần này Dịch Huyền không dám làm gì lỗ mãng nữa, mặc dù khi nắm lấy cánh tay trơn tuột của Hà Điền, tiếp xúc với làn da của cô, tim anh đập lên như trống, và tất nhiên cơ thể cũng có phản ứng, nhưng suy cho cùng thì anh cũng không dám làm gì nữa cả.

Anh lại giúp Hà Điền xoa bóp cơ tay, sau đó đem tay áo xỏ vào cho cô, đắp chăn bông lên, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ."

Hà Điền muốn nói, tôi không sợ anh. Tôi sợ... cô sợ cái gì? Chính cô cũng không thể nói được.

Cô nghe thấy Dịch Huyền trở mình, quay lưng lại với cô, nhỏ giọng nói: "Khi nào cô khỏe hơn, tôi sẽ dọn ra ngoài."

Hà Điền không nhịn được nữa, cô nằm ngửa, xoay đầu nhìn bóng lưng đang nằm nghiêng của Dịch Huyền: "Anh định sống ở đâu?"

"Tôi sẽ dựng một cái chòi nhỏ ở bên cạnh mảnh đất trồng dưa hấu."

"Trời lạnh thì phải làm sao?"

Dịch Huyền vui mừng khôn xiết, kìm nén niềm vui sướng nói: "Trời lạnh... Tôi lại xây một căn nhà gạch nhỏ bên ngoài. Không phải chúng ta muốn xây nhà kính sao?"

Hà Điền cũng không biết phải làm sao nữa.

Giữa nam và nữ có sự khác biệt, cô thật sự không nên ở cùng nhà với Dịch Huyền. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đuổi anh đi.

Nếu vừa rồi Dịch Huyền không nói gì, cô cũng không định để anh ra ngoài sống.

Cô rối bời, cuối cùng nói: "Vậy thì tôi sẽ giúp anh xây nhà to hơn một chút."

Nụ cười trên mặt Dịch Huyền đông cứng lại.

Đừng! Đừng có như vậy mà!

Cô phải nói "Vậy thì không nên ra ngoài sống" chứ!

Anh hối hận đến mức chỉ muốn nện xuống nệm.

Sáng sớm hôm sau, Hà Điền bị mùi thơm của thức ăn đánh thức.

Cô nằm trên giường, vươn eo, khắp người vẫn còn cảm thấy đau nhức. Sau đó, cô sững sờ, ngồi dậy, chuyển động cánh tay trái, lại nắm chặt thành quyền.

"Dịch Huyền, tay của tôi bình thường lại rồi!"

Hà Điền loạng choạng leo xuống, chạy ra khỏi cửa thì thấy Dịch Huyền đang cho nước vào máy giặt, Gạo đang đứng một bên, vươn cái cổ ra chồm tới củ cà rót đang treo trước mặt vốn không bao giờ chạm tới được.

Hà Điền nhìn vào trong cái thùng, ngoài bộ quần áo dính máu, còn có một tấm khăn trải giường có vết máu ẩn trên đó.

Lúc này cô mới nhớ tới, từ lúc gặp chuyện không may đến giờ, mọi chú ý của cô đều dồn vào chuyện thay đổi giới tính! Tay của mình sẽ không cử động được nữa! Lúa Mì lè lưỡi trợn mắt! Nhưng hình như chưa từng hỏi xem anh có khó chịu ở chỗ nào không. Vẫn luôn là Dịch Huyền bận rộn chăm sóc cho cô.

"Có phải anh bị thương rồi không?"

Dịch Huyền luống cuống ôm chặt bụng dưới, sau đó nhanh chóng bỏ tay ra, cười nói: "Không có."

Hà Điền không tin, nhưng cô không thể cởi quần áo của anh ra xem được. Chỉ lo lắng nhìn anh từ trên xuống dưới.

"Thật không?"

"Thật sự không có." Anh ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng: "Không phải ngày hôm qua cô đều thấy hết rồi sao...?

Hà Điền cẩn thận nhớ lại, đúng là trên người của Dịch Huyền có một số chỗ trầy da, nhưng cũng không nghiêm trọng, những vết máu đáng sợ khiến cô sợ chết khiếp lúc đầu đều là máu của người khác. Nhưng... những chỗ bị quần áo che khuất thì sao?

"Thật sự không có?"

"Ừ... chỉ là bị thương một chút thôi. Bụng hơi đau. Có thể là nội thương một chút, nhưng không có vấn đề gì. Chỉ cần không bị cảm và ho, qua vài ngày là tốt rồi."

Dịch Huyền mỉm cười: "Tôi nấu cháo thịt thập cẩm, chúng ta mau đi ăn đi."

Anh lại chỉ vào tay Hà Điền: "Không sao rồi?"

"Đúng vậy!"

"Tôi đã nói là không sao cả rồi mà."

Cháo thịt do Dịch Huyền nấu không ngon lắm.

Khi nấu cháo, lửa quá to, không khuấy đều tay, trong nồi như là một đống bột nhão, ngửi thì rất thơm nhưng ăn vào thì nghe được vị khét.

Nhai thử, gạo và kê trong cháo đã chín, nhưng đậu đũa, đậu đỏ và lúa dại thì vẫn còn cứng ngắt.

Cháo được nấu với thịt hoẵng muối, thịt chân sau rất ngon, nhưng Dịch Huyền không ngâm đậu hay thịt muối trước khi nấu, thịt bây giờ còn rất mặn, đậu thì nửa sống.

Nhưng Hà Điền vẫn ăn hết một chén cháo.

Lúc ăn cháo, Dịch Huyền che miệng lại ho khan. Ho đến mức cổ đỏ bừng lên.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Dịch Huyền nói muốn đi ra cạnh đất trồng dưa hấu dựng một cái chòi, Hà Điền đã kiên quyết ngăn anh lại.

"Không được. Anh đang bị thương mà! Làm sao có thể ở trong nhà chòi hứng gió? Nếu như bị cảm, bây giờ nhìn thì không thấy gì, nhưng chờ đến lúc anh già rồi mỗi ngày đều ho đến khan cả gan luôn cho mà xem."

"Vậy thì... cô nói phải làm sao đây?" Dịch Huyền nhìn Hà Điền với ánh mắt vì ho mà ngân ngấn nước, trông đáng thương như một con chó con.

Hà Điền thở dài, nhỏ giọng nói: "Anh vẫn nên ở trong nhà thì hơn."

Dịch Huyền mỉm cười biết ơn.

Trong lòng Hà Điền tự mắng chính mình, bị sắc đẹp khiến cho đầu óc lú lẫn luôn rồi!

Nhưng mà —

Nhưng mà... tại sao anh trở thành đàn ông rồi mà vẫn còn đẹp như vậy!