Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 68: Trứng bá vương



Hà Điền vốn nghĩ rằng bắt được bốn con rùa là đủ rồi, nhưng không ngờ sáng hôm sau cô lại tìm thấy một con khác trên bãi cỏ.

Suýt nữa thì Gạo đã giẫm phải con rùa này.

Dịch Huyền vừa thấy, còn không thèm đeo bao tay vào, vui vẻ nắm đuôi rùa ném vào giỏ: "Nếu nhặt được thì cứ đem về nhà thôi."

Chuyến đi này chỉ mất hai ngày một đêm, nhưng thu hoạch lại rất phong phú.

Về đến nhà, mới hơn bốn giờ chiều.

Sau khi giải quyết xong mấy công việc vặt vãnh trong nhà, Hà Điền và Dịch Huyền đã làm ổ cho năm con rùa ở bên cạnh ao.

Đầu tiên, Dịch Huyền đào một cái vũng ở một bên của ao, cái vũng này không sâu cũng không bằng phẳng, nó được đào một cách ngẫu nhiên, chỗ sâu nhất sâu khoảng nửa mét, là một hình bầu dục không đều có kích thước khoảng một mét vuông, cỏ dại và cây bụi mọc xung quanh đó cũng không cần dọn sạch.

Sau khi đào xong, lấy một ít đất đã đào trước đó trộn với cỏ khô, thêm nước rồi đổ vào thùng gỗ lớn, dùng que gỗ khuấy đều, sau đó bước vào thùng gỗ giẫm một lúc, bùn cùng với cỏ khô đều được trộn đều thành bùn nhão.

Sau đó Hà Điền dùng xe đẩy một số đá về, đầu tiên là đặt những cục đá lớn xuống đất, đổ một lớp bùn hỗn hợp lên trên những cục đá đó, đợi cho bùn ngừng chảy, sau đó đặt một lớp đá lên trên rồi đổ tiếp, bằng cách này, hai lớp đá được bùn dính lại với nhau, và các khe hở giữa các cục đá cũng được lấp đầy.

Dịch Huyền cũng làm cùng, rất nhanh hai người đã xây xong một bức tường tròn cao nửa mét xung quanh ao mới.

Anh lấy hai ba thùng nước trong ao, đổ xuống ao mới rồi kê một tấm gỗ mục bắt ngang qua, chỗ ở của năm con rùa đã làm xong.

Rùa vừa ưa nước vừa ưa nắng, những tấm ván gỗ mục nát trên ao rất thích hợp để chúng tắm nắng.

Hà Điền và Dịch Huyền thả năm con rùa ra khỏi túi lưới. Những con rùa với hàm răng và móng vuốt mò mẫm quanh quẩn trong ổ của chúng một lúc, có con trèo xuống vũng bùn, có con thám hiểm dọc theo bức tường tròn, có con thì trốn trong cỏ và dưới bụi cây. Hiện tại, có vẻ như tất cả bọn chúng đều khá hài lòng với ngôi nhà mới này.

Hai người rửa tay bên suối, Hà Điền xách giỏ ra vườn rau, Dịch Huyền thì về nhà nấu cháo.

Sau hai ngày ăn bánh mì khô, bọn họ đều muốn ăn một chút cháo và vài món đạm bạc.

Rất nhanh Hà Điền đã mang về một giỏ rau mới hái.

Có ớt, dưa leo, đậu đũa, một ít hoa bí và một quả bí đỏ non.

Bí đỏ mọc thật sự rất tốt. Chỉ một dây mà mọc ra rất nhiều quả. Cô chọn những quả ngon nhất giữ lại, còn những quả còn lại thì hái đem xào hết.

Quả bí đỏ non này có hình thuôn dài, mông mập, lớn bằng cổ tay, dài khoảng hai mươi centimet, vỏ màu xanh đậm, có một số đốm vàng, thân có nhiều gai nhỏ.

Hà Điền rửa sạch bí đỏ, sắt sợi, thịt bí có màu xanh lam, ruột bí thì mềm hơn, có màu xanh vàng nhạt, bên trong có thể thấy rõ hạt, nhưng lúc này hạt của nó vẫn còn mềm, bóp một cái là nát ngay.

Sau đó, Hà Điền đập một ít trứng rùa mang về, thêm một chút muối vào khuấy đều, đổ vào tô bí đỏ, thêm một chút bột mì, dùng muôi gỗ trộn đều.

Cô cho mỡ vào chảo, giảm lửa, dùng muôi lớn múc một muôi hỗn hợp trứng và bí đỏ đổ vào chảo, một lần đổ năm hoặc sáu muôi, chiên cho đến khi vàng một mặt là có thể ăn được.

Món này cũng có thể thay thế bằng quả bầu, bầu mềm cắt sợi, ăn có vị giòn và sảng khoái hơn, còn dùng bí đỏ non thì ăn phần gần vỏ sẽ giòn, phần gần ruột thì sẽ mềm hơn.

Hoa bí được nhúng với trứng rồi chiên giòn, khi dùng đũa gắp lên vẫn thấy được màu vàng của trứng, cho hết vào dĩa.

Dưa leo đập dập rồi cắt khúc, đậu đũa luộc qua rồi cắt nhỏ, ớt sừng cắt sợi nhỏ, cho dầu óc chó ép hồi năm ngoái, đường, muối và một ít nước tương vào trộn đều, món ăn kèm cho bữa ăn này đã sẵn sàng.

Dịch Huyền gắp rau trộn lên ăn một miếng, bí đỏ non tươi ngọt, còn trứng rùa thì bùi bùi vàng ươm, ăn có vị không khác gì trứng vịt.

Hà Điền lại nháy mắt với anh: "Thế nào? Có muốn ăn thử lòng đỏ trứng muối làm từ vương bát không?"

Dịch Huyền cũng cười: "Làm đi! Nhưng mà em đừng có gọi vương bát này nọ nữa, khó nghe lắm, đó là lời mắng người."

"Vậy thì gọi là gì?" Hà Điền không khỏi bật cười, lúc đầu là do anh gọi đó thôi, nhưng bây giờ lại muốn đổi?

Dịch Huyền nói: "Trứng bá vương."

"Phụt——"

Trứng rùa - Không, bây giờ là trứng bá vương rồi, mãi cho đến giữa tháng tám cũng vẫn còn. Trứng nhặt được cho vào hầm có nhiệt độ tối đa dưới năm độ, tự nhiên sẽ không nở, nếu bảo quản đúng cách có thể bảo quản được gần một tháng giống như trứng vịt, trứng ngỗng.

Khi đợt trứng bá vương cuối cùng kết thúc, sẽ là giữa tháng chín, hy vọng là đến lúc đó những con vịt sẽ bắt đầu đẻ trứng.

Cuộc khủng hoảng về trứng tạm thời được giải quyết, Hà Điền và Dịch Huyền tiếp tục cuộc sống bận rộn hàng ngày với công việc thu gom cỏ dại; thu thập quả mọng và hoa quả tươi, sấy khô và làm mứt; đậu đũa, ớt, cà chua, đậu Hà Lan và bắp cải đều đã lớn, hái xuống phơi khô, hoặc làm đồ chua và đem ngâm; rồi còn phải kiếm thêm củi nữa.

Nếu vịt có thể sống sót qua mùa đông, có thể họ sẽ xây một cái lò trong kho chuồng để giữ ấm cho chúng.

Sau khi bước sang tháng tám, mặc dù ngày dài đêm ngắn nhưng thời gian nắng thu hẹp lại nhanh chóng ở mức có thể cảm nhận được. Mỗi tuần, thời gian trời tối cũng tăng thêm khoảng nửa giờ.

Lúc này, anh đào trong rừng quả đã rụng hết, vẫn còn một ít mơ, mận xanh bắt đầu ngả sang màu vàng, nhưng cắn vào thì vẫn còn rất chua, dâu trong rừng dâu cuối cùng cũng đã chín, quả màu tím đen.

Quả dâu tằm trông hơi giống quả mâm xôi đen. Quả là những chùm quả tròn nhỏ chụm lại với nhau, mọc thành hình thuôn dài, giữa các múi quả có những sợi lông nhỏ màu đen. Khi hái xuống, nước quả sẽ ngấm vào, nhuộm cho tay dính đỏ.

Vị của nó chua chua, ngọt ngọt, còn có một mùi thơm ngát.

Nhưng Dịch Huyền không thích loại quả này. Theo lời của anh, trông nó giống như một con sâu lông.

Khi nhìn thấy những con giòi ruồi đục quả có kích thước bằng đầu kim bò ra khỏi cùi dâu tằm, anh càng ghét bỏ loại quả này hơn.

Hà Điền rất thích dâu tằm. Cô cho dâu tằm tươi vào rọ tre, ngâm vào trong nước suối, vậy là sẽ được rửa sạch rồi! Nhưng mà lúc ăn vào rồi thì miệng cũng sẽ bị nhuộm cho tím đen.

Lần nào Dịch Huyền cũng túm lấy cô, đặt hai tay lên má rồi ép hai má cô lại, làm cho miệng cô chu lên, hôn thật mạnh, rồi cười lớn: "Bây giờ trông em không khác gì Lúa Mì luôn!"

Miệng Lúa Mì cũng đen.

Mặc dù thời gian trời nắng đang dần ngắn đi và thời tiết mát mẻ hơn nhưng tháng tám là thời điểm dồi dào nhất của các loại rau củ.

Cải trắng với bắp cải thì khỏi phải nói, đem xào với thịt hoặc xào không ăn cũng rất ngon. Bắp cải đem cắt thành sợi nhỏ rồi khuấy với bột, trứng chiên trên chảo, lá vẫn còn xanh hoà cùng với lớp trứng vàng bên trên vừa thơm, vừa giòn, có thể ăn như một món ăn vặt hoặc ăn khi uống trà chiều với trà táo gai.

Ớt cay, chọn loại to nhất, màu xanh màu đỏ gì cũng được, ngắt bỏ cuống, lấy phần lõi và hạt ra, rửa sạch những hạt còn sót lại trong đó, dùng cá tươi cắt lấy phần thịt phi lê và dùng muỗng sắt nạo lấy phần thịt. Trộn đều thịt cá với lòng trắng trứng và gia vị rồi cho vào ruột ớt cho đến khi phần nhân cá hơi nhô lên.

Quả ớt to cỡ ngón tay được chiên từ từ trong chảo cho đến khi bề mặt của ớt bắt đầu cháy, hương vị của cá và ớt hòa quyện vào nhau, ăn rất ngon.

Ớt to hơn thì có thể hấp và cắt thành lát dày trước khi chiên. Hình dáng bên ngoài đẹp hơn, bề mặt cắt của ớt hơi giống quả hồng, các góc bo tròn, vỏ xanh đỏ tươi, bên trong là nhân cá trắng, mềm, sau khi chiên một chút phần giữa trở nên vàng rộm, nhìn thôi là đã khiến người ta chảy nước miếng rồi.

Tất nhiên là có thể thay thế bằng các loại thịt khác.

Cũng có thể chế biến món cà tím theo cách này nhưng thịt của cà tím dày hơn nhiều và có thể chế biến được nhiều món hơn. Cắt cà tím theo chiều ngang thành sợi tròn to bằng ngón tay, sau đó cắt từng miếng từ giữa, không cắt rời, làm nhân thịt, dùng đũa lấp đầy vết cắt rồi nhúng cà tím vào trứng sau đó chiên lên, thành món cà tím nhồi.

Món cà tím nhồi này có thể làm nhiều hơn một chút, phần còn lại đem cất trong hầm, có thể bảo quản được trong hai ba ngày.

Khi muốn ăn thì lấy ra hấp lại, tuy lớp vỏ ngoài của cà tím không còn giòn nhưng thịt cà tím thì lại mềm và ngon hơn.

Cà tím và ớt nhồi thịt có thể được ăn chung với mì. Nấu một tô mì nước trắng, đặt hai miếng lên trên rồi rắc một ít đậu đũa ngâm chua cắt nhỏ, là món hoàn hảo cho bữa tối.

Đậu Hà Lan cũng đã lớn.

Chọn một ít quả đậu Hà Lan, bóc vỏ lấy hạt đem đi xào với tôm. Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa các loại rau theo mùa và đồ tươi sông nước, một món ngon đặc biệt chỉ có ở mùa hè.

Ngoài đậu Hà Lan tươi, vỏ đậu hà lan non cũng là một loại rau ngon.

Lúc này, vỏ đậu dày từ một đến hai milimet, có màu xanh, mọng nước, bên trong hạt đậu vẫn mềm, không nên hái quả dài, hạt đậu bên trong chỉ nên to cỡ hạt đậu xanh, hái xuống, một số đuôi của vỏ vẫn còn nguyên cuốn hoa chưa rụng, đem đi xào với rau xanh, xào với tôm, xào với ớt đều ngon.

Thật ra thì ăn trực tiếp cũng ngon. Nếu có nước sốt thịt, nhúng vỏ đậu đã rửa sạch vào nước sốt, cắn một miếng giòn rụm. Vỏ đậu nhiều nước, rất ngọt, hạt đậu nhỏ cũng ngọt. Cho dù ăn với cháo, cơm hay bánh rán cũng đều ngon cả.

Ngoài mấy loại rau này ra, dưa hấu cuối cùng cũng chín.

Dịch Huyền không thích dâu tằm, nhưng anh rất thích dưa hấu.

Dưa hấu mà họ trồng cuối cùng cũng đã có thể hái được.

Bởi vì không biết cách chăm sóc nên dưa hấu phát triển không được lớn lắm. Lúc đầu, Hà Điền nghĩ là sẽ còn lâu nữa mới ăn được, nhưng không ngờ một hôm đang tưới nước, cô vô tình đụng phải một quả dưa hấu, làm nó lăn luôn xuống sườn đồi! Hóa ra là dưa đã chín rồi.

Quả dưa hấu này bị tảng đá lớn trên sườn đồi chặn lại, vỡ ra, lộ thịt quả đỏ tươi, mùi thơm ngào ngạt, Hà Điền buồn bực đem về, dùng nước suối rửa sạch, cuối cùng múc được hai chén dưa, cùng Dịch Huyền ăn.

Quả dưa hấu này tuy chỉ to bằng đầu của Gạo nhưng lại rất ngọt.

Cô lại ra vườn nhìn một lượt, thấy có ba bốn trái dưa đã chín.

Dưa hấu nhỏ bị cắt làm đôi, mỗi người cầm trên tay một nửa dùng muỗng múc, chỉ trong tích tắc đã ăn xong.

Có vẻ như năm nay không có dưa hấu để làm tương rồi.

Thành ra dư lại rất nhiều đậu nành.

Hà Điền cũng chọn những quả đậu nành còn non hái xuống.

Lúc này đậu vẫn còn xanh. Trước đây lúc nhà Hà Điền trồng nhiều đậu nành cũng sẽ hái xuống ăn như thế này.

Đậu nành non bấm một cái liền gãy, xào với thịt xắt hạt lựu và một ít hành lá thái nhỏ, ăn vô cùng ngon. Đậu nành non giòn, mềm, mới đầu ăn vị hơi giống với đậu tằm, nhưng lại dai hơn.

Tuy nhiên, dù đã có rất nhiều rau sạch nhưng Dịch Huyền vẫn rất tiếc vì mùa hè này mình đã không ăn được củ sen: "Nếu đậu nành mà đem xào với củ sen thì sẽ rất tuyệt! Màu sắc nhìn cũng rất đẹp. Ừm, hoặc là đem xào với đậu tằm cũng được." Anh lại trầm ngâm suy nghĩ:" Thật ra, rắc một chút đường lên củ sen ăn cũng rất ngon... "

Tóm lại, củ sen là thứ tốt nhất trong lòng anh.

Hà Điền đã đồng ý với anh là cho dù mùa đông này không cần phải lấy lưu huỳnh thì họ cũng sẽ đến thung lũng suối nước nóng để đào củ sen, và cũng sẽ nghĩ biện pháp để trồng chúng trong ao ở nhà.

Đến giữa tháng tám, trời mưa to.

Trước khi đi ngủ, trời bắt đầu đổ mưa. Nửa đêm, Hà Điền đột nhiên bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng nổ vang trời, cô bàng hoàng nghe tiếng nổ lộp bộp trên mái nhà, đó là tiếng hạt mưa nặng hạt không ngừng đập vào mái nhà.

Cô đang sững sờ, trước mắt chợt lóe lên một tia chớp, tia chớp lọt vào phòng, tiếp theo là tiếng sấm nổ vang, rồi tiếng mưa rơi.

Cô nằm một hồi, nghe thấy tiếng mưa càng lúc càng lớn, vươn tay với qua rèm đẩy Dịch Huyền, cũng không biết cô đã đẩy vào đâu mà nghe anh rầu rĩ hừ một tiếng.

"Dịch Huyền?" Cô nhỏ giọng gọi anh: "Dậy đi anh, trời mưa lớn lắm."

Anh mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó, rồi nắm lấy tay cô ôm vào lòng.

"Dậy đi, chúng ta phải đi che mành lại!" Lúc này Hà Điền đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Những cây con trong vườn ươm không thể chịu được mưa to gió lớn như vậy.

Cô chăm chú lắng nghe, dường như có tiếng cành cây gãy và đá lăn xuống sườn núi.

Cô ngồi dậy, kéo rèm cửa lên, tìm được chiếc đèn pin, quơ vài cái đánh thức Dịch Huyền: "Trời đang mưa lớn. Em sợ nước trong ao sẽ dâng cao."

Cả hai vội vàng leo xuống, đội nón và mặc áo mưa vải dầu vào, mang theo hai ngọn đèn dầu. Ngay khi cánh cửa được mở ra, một cơn gió cuốn theo những hạt mưa táp vào người họ. Dưới mái hiên trông không khác gì thác nước.

Họ chạy đến kho lấy mành cỏ.

Lúa Mì cũng chạy ra khỏi căn nhà gỗ của mình, đi theo họ trong mưa.

Lúc này mưa rơi xối xả, hạt mưa to cỡ đầu ngón tay, lại bị gió thổi nghiêng gần bốn mươi lăm độ, ánh đèn dầu chỉ chiếu tới khoảng một mét.

Vào đến kho, trên người cả hai đều ướt hết cả, nước mưa chảy ướt dọc theo ống quần, nhỏ xuống đất.

Họ lấy một ít mành cỏ che lên vườn ươm, vừa mới che lên thì suýt nữa là mành đã bị gió thổi bay đi mất, phải dùng dây cột chặt lại.

Sau khi che cho vườn ươm xong, cả hai lại lao về phía ao để xả nước.

Còn chưa đến nơi, Dịch Huyền đã nói: "Không được rồi."

Thật sự là không còn kịp nữa, nước trong suối đã tràn ra, chảy xiết cả mặt đất, trên mặt đất gần suối, dù là khúc dốc thì nước cũng đã sâu cỡ một bước chân.

Nhưng Dịch Huyền vẫn để cho Hà Điền cầm đèn, còn anh thì nhảy xuống mép vực, mở cống, rồi lấy những chiếc lá rơi chắn lối thoát nước ra.

Nhìn lại ổ của năm con rùa, nó còn bị hư hại nghiêm trọng hơn. Bức tường bị mất một lỗ, nước trong trũng bùn tràn đầy, và các tấm ván gỗ cũng đã mất, nước sâu đến mức khó có thể nhìn thấy còn bao nhiêu con rùa trong đó.

Hà Điền chạy đi lấy vợt lưới để bắt cá đến, còn Dịch Huyền thì chạy vào vùng nước bùn, cuối cùng tìm được ba con rùa.

Hai con còn lại thì chỉ có thể dựa vào may rủi. Không chừng đợi tạnh mưa rồi, trời hửng nắng, có thể nó sẽ từ rừng cây bò ra hoặc bị tìm thấy, cũng có khi bị trôi xuống dòng sông dưới núi.

Bây giờ chỉ có thể tạm thời cho ba con rùa này vào chuồng vịt và thỏ, đợi đến khi mưa tạnh.

Về đến nhà, cả người hai người đều ướt sũng từ đầu đến chân.

Dịch Huyền để Hà Điền lên thay quần áo trước còn mình thì đi đốt lửa lên.

Anh ngồi ở trước bếp lửa, châm củi, nước mưa trên người nhỏ xuống sàn nhà cả một vũng.

Hà Điền thò đầu ra khỏi bậc thang trên gác, ném cho anh một chiếc khăn vải: "Anh lau trước đi."

Dịch Huyền trùm khăn vải lên đầu, cởi áo ra, dùng ống tre thổi lửa, cởi giày rồi ném ra cửa.

Hà Điền thản nhiên lấy một bộ quần áo mặc vào, ném quần áo ướt xuống, nhìn thấy Dịch Huyền ở trần, đôi mắt rồng như lấp lánh dưới ngọn lửa.

Cô còn đang sững sờ, Dịch Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô cười: "Em đang nhìn gì vậy hả?"

Hà Điền đỏ mặt: "Em không thấy gì hết. Anh mau thay quần áo đi, em đun nước cho."

Anh "Ừm" một tiếng, đổ đầy nước vào ấm đồng rồi đặt ở trên lửa: "Đừng xuống, để anh làm."

Anh nói xong, đứng dậy đi tới cầu thang, Hà Điền cảm thấy cổ họng mình đột nhiên khô khốc: "Vậy thì để em canh lửa và thêm củi." Cô đang định đỡ thang bước xuống thì Dịch Huyền đã bước đến đỡ cô, nhìn cô mỉm cười.

Để tiết kiệm diện tích, thang có tay vịn chỉ rộng nửa mét, một bên kê sát với bức tường.

Hà Điền co người vào tường thì thào: "Anh nhường đường đi."

Dịch Huyền nhỏ giọng hỏi cô: "Nếu anh không nhường thì sao?"

Tim Hà Điền đập thình thịch, nắm lấy tay vịn, cẩn thận nhướng mi nhìn Dịch Huyền: "Thì... thì..."

Nữa rồi! Nữa rồi! Lại như vậy nữa rồi! Cũng chính cái cảm giác ngại ngùng và sợ hãi này đã khiến một nơi nào đó trong lòng cô có cảm giác như đang run rẩy.

Ngay khi Hà Điền cảm thấy rằng mình có thể sẽ khóc trong một giây tới, hoặc là khi sắp muốn đánh người rồi, thì Dịch Huyền lại nghiêng người về phía trước, tay trái đặt trên lưng cô, ngăn cô lại, nhẹ nhàng và linh hoạt dùng một tay ôm cô leo lên trên gác.

Anh vẫn mặc chiếc quần ướt sũng, da ngực và cánh tay cũng lạnh buốt, lúc đè lên người Hà Điền khiến cô khẽ run như ớn lạnh, sau đó toàn thân lại nóng bừng lên.

Anh ôm cô nằm nghiêng, lấy khăn vải trên đầu ném sang một bên, trầm giọng hỏi cô: "Có phải em luôn muốn biết đuôi rồng nằm ở đâu đúng không? Anh sẽ cho em xem."

Lúc này Hà Điền cảm thấy rất khó chịu, cô muốn che mắt càng sớm càng tốt, nhưng lại nhịn không được mà mở mắt ra.

Trong phòng có hai nguồn sáng, một là từ bếp lửa ở tầng dưới, hai là ngọn đèn dầu treo trên nóc gác.

Dưới ánh lửa mờ ảo này, mọi thứ trông thật mơ hồ và huyền bí.

Ngọn lửa đỏ rực cũng khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn, dù chỉ là khẽ nhấp nháy.

Con rồng đen hung dữ to lớn từ vai trái lùi về phía sau, quấn trên lưng, uốn khúc từ phần hông bên phải xuống bụng dưới, cuối cùng quấn lấy chân phải của anh.

Sống động như thật.