Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 16: Anh không hỏi nữa được chưa



Dư Huy Âm cũng không biết nên giới thiệu Tô Dật thế nào nên đành đáp: "Tên anh ta là Tô Dật."

"Tô Dật, đây là bạn của tôi, Bạch Thanh Nghiên."

Tô Dật gật đầu với Bạch Thanh Nghiên, cười nói: "Hàn trì nguyệt hạ minh, tân nguyệt trì biên khúc. Nhược bất đố thanh nghiên, khước thành tương ánh chúc. Cái tên của cô cũng khiến tôi nhớ tới một người."

"Hả? Anh vừa đọc bài thơ nào thế?" Bạch Thanh Nghiên nghi ngờ nhìn Tô Dật, chính bản thân cô cũng không biết nguồn gốc tên của mình, chỉ biết là ông nội đặt cho, mà nghe cũng rất hay.

Tô Dật suy nghĩ một lát rồi đáp: "Hình như tựa đề bài thơ này là "Nguyệt Trì", do một người tên Hàn Dũ viết, đó cũng là một người rất thú vị."

"Hàn Dũ sao?" Bạch Thanh Nghiên bừng tỉnh, cô ta cũng có chút hứng thú với người đàn ông có thể thuận miệng nói về ngọn nguồn tên của cô ta, chỉ là cô ta lại cứ thấy hản là lạ.

Ít nhất thì thanh niên trong thời đại ngày nay chắc là sẽ không hơi tí là lại ngâm thơ đâu.

Trong thoáng chốc, Dư Huy Âm cũng thấy hơi ngạc nhiên, nếu như nói Tô Dật biết ngưồn gốc tên cô ấy là vì hän đã chuẩn bị từ trước, vậy tên của Bạch Thanh Nghiên thì là sao đây?

Bài thơ này của Hàn Dũ cũng không gọi là nổi tiếng cho lắm, chẳng lẽ Tô Dật thật sự đọc thuộc thơ cổ từ cổ sao?

Thật sự thì bây giờ không có nhiều những người có sở thích như vậy cho lắm đâu.

Sao mà cô ấy biết được rằng, thật ra khi Hàn Dũ viết bài thơ này, Tô Dật đang đứng bên cạnh ông ấy, cũng chính hắn đã đích thân viết bài thơ này cho Hàn Dũ.

Hôm nay chỉ là hắn đang nhớ lại người bạn cũ mà thôi. "Huy Âm, đã lâu không gặp em."

Bọn họ đang nói chuyện thì người trẻ tuổi đứng đằng sau Bạch Thanh Nghiên đã đi tới chào hỏi với Dư Huy Âm.

Dư Huy Âm nở một nụ cười rụt rè, cô ấy đáp: "Đúng là đã lâu không gặp."

"Em không giới thiệu một tí sao? Người này không phải là bạn trai em đó chứ?" Người đàn ông liếc nhìn Tô Dật rồi cười nói: "Anh thừa nhận chuyện lần trước anh thổ lộ với em chỉ là do anh bốc đồng, nhưng em cũng đâu cần phải tìm đại một người để chọc tức anh chứ."

Sắc mặt Dư Huy Âm lạnh lùng hẳn đi, nụ cười lễ phép ban nãy của cô ấy chỉ là do không muốn xé nát thể diện nhau hoàn toàn, sự gia giáo tử tế giúp cô ấy khi đối xử với bất cứ người nào cũng có thể duy trì khoảng cách thích hợp, nhưng những gì người trẻ tuổi này nói lại khiến cho cô ấy cảm thấy như mình bị xúc phạm.

"Tân Lâm, chúng ta cùng läm cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, nên tôi không việc gì mà phải đi tìm một người nào đó để chọc tức anh." Dư Huy Âm nhướng mày nói: "Hơn nữa, tôi không hề biết rằng anh cũng tới, nên xin anh đừng nghĩ nhiều"

Thật ra còn một câu nữa mà cô ấy chưa nói, đó là, nếu như biết anh ở đây thì tôi đã chẳng tới.

Nhưng mà Dư Huy Âm cảm thấy lời nói của mình nghĩa trên mặt chữ, người thông minh hẳn là có thể hiểu được.

"Vậy sao, vậy rốt cuộc anh ta có phải là bạn trai của em không?" Tân Lâm vẫn cứ hỏi bằng được như không hề nghe thấy cô ấy nói gì, rất rõ ràng, anh ta cũng không phải người thông minh.

Tô Dật lại liếc nhìn Tân Lâm mà không nói gì, hẳn chưa. bao giờ can dự vào chuyện tranh giành phụ nữ cả, dù sao thì trước kia cũng toàn là phụ nữ tranh giành hắn.

"Chuyện anh ta có phải bạn trai tôi hay không hình như: đâu có liên quan gì tới anh đâu." Dư Huy Âm lạnh lùng đáp: "Nếu anh còn cứ tiếp tục thế này nữa, tôi nghĩ chúng ta còn chẳng thể làm bạn bè nổi."

Tân Lâm lập tức vội vàng nói: "Anh không hỏi nữa được chưa"

Nói xong, anh ta vươn tay về phía Tô Dật: "Tôi là Tân Lâm." Tô Dật nhìn anh ta một cái, không hề có ý định giơ tay ra.

Bắt tay với một người đàn ông xa lạ đúng là cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

"Anh!" Tân Lâm cảm giác mình bị lờ đi thì nhíu mày nhìn Tô Dật chăm chăm, hiện giờ anh ta đang rất không vui!

Dư Huy Âm thở dài nói: "Được rồi, Tô Dật mới từ dưới quê lên, anh đừng nổi giận với anh ta, cũng đừng tới đây làm phiền chúng tôi nữa, chúng tôi đi dạo trước được không?"

"Được!" Tân Lâm gật đầu nghiến răng bật thốt ra một từ như thế, ánh mắt nhìn Tô Dật càng tỏ ra không thân thiện.

Một thăng nhóc mới từ dưới quê lên, vì sao mà Dư Huy Âm lại bảo vệ hẳn như thế chứ?