Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 22: Cái gì mà nhỏ hay không nhỏ chứ?



Bạch Thanh Nghiên bật cười ha ha: "Anh thật đúng là biết khoác lác đó! Tôi tin tôi tin! Anh nói cho tôi nghe một vài chuyện cũ giữa anh và đạo nhân Hồng Quân đi."

Dư Huy Âm cũng chỉ nhìn Tô Dật thật sâu, người này khoác lác một cách nghiêm túc cứ: như đó là sự thật vậy.

"Nói đến tên đạo sĩ trẻ kia sao?" Tô Dật nghiêm túc đáp: "Năm ấy, cậu ta bàn về kinh và Đạo với tôi, tôi dạy cậu ta không ít, sau này cậu ta còn sáng lập một đạo giáo, ừ, tài nghệ cũng hơi kém, tôi chấp cậu ta một tay hai chân, không dùng đồ gì hết, mà cậu ta cũng không đánh lại tôi, cuối cùng tôi vẫn hòa với cậu ta, dù sao thì không thể làm khó người khác quá được, cô thấy đúng không!"

"Vâng vâng vâng!" Bạch Thanh Nghiên liên tục cười: "Vậy giữa anh và Tân Thủy Hoàng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Dật cười nói: "Tân Thủy Hoàng ấy à? Đây là cách mà người đời sau này gọi hẳn, hắn là đệ tử dưới trướng ta mấy tháng, tôi chỉ dạy hắn một vài kỹ thuật cải tạo vũ khí thôi, ai mà ngờ hản lại có thể thống nhất thiên hạ."

Bạch Thanh Nghiên nhìn Tô Dật chăm chăm, tặc lưỡi: "Nói chuyện với anh đúng là thú vị thật, anh khoác lác mà chẳng cần phải chuẩn bị trước, mặt cũng không đỏ tí nào, chắc hẳn bình thường cũng lừa phụ nữ đến nỗi choáng váng luôn đấy."

Tô Dật lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ lừa phụ nữ!"

Hắn sống nhiều năm như vậy, đúng là chưa từng lừa gạt phụ nữ bao giờ, bởi vì hắn cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ.

Do trường sinh bất lão, nên hẳn cũng rất khó có con cháu đời sau.

Quy luật của tự nhiên cũng rất đơn giản, một giống loài càng mạnh mẽ thì càng khó nảy nở thêm đời sau, ít nhất là qua nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào có thể mang thai con của hẳn.

"Hai Tôi tin!" Bạch Thanh Nghiên chớp mắt một cái rồi nói: "Anh hãy nói thật đi, có phải là anh thích chị Dư của tôi đúng không?”

Tô Dật liếc nhìn Dư Huy Âm, nói răng: "Cô ấy còn nhỏ quá."

Bạch Thanh Nghiên cũng nhìn chăm chăm vào trước ngực Dư Huy Âm, rồi lại cúi đầu nhìn mình, lẩm bẩm: "Như này mà còn nhỏ á?"

Tô Dật nghiêm túc gật đầu: "Cũng hơi hơi."

Gương mặt xinh đẹp của Dư Huy Âm đỏ bừng, cô ấy không thể lường trước được rẵng hai người nói chuyện phiếm một hồi rồi lại nói về cô ấy, thậm chí còn xoi mói cô ấy nữa.

Cái gì mà nhỏ hay không nhỏ chứ?

"Đi dạo đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi!" Dư Huy Âm lười nói chuyện với hai người này, xung quanh cũng không thiếu người, bọn họ bàn luận chuyện to nhỏ của người khác một cách vô liêm sỉ như thế thì thật xấu hổ quá.

"Đi dạo đủ rồi!" Bạch Thanh Nghiên cười hì hì nói: "Chị Dư, bây giờ vẫn còn sớm thế này, hay là chúng ta cứ sang khu phố cổ bên cạnh mua sắm đi, dù gì đồng chí Tiểu Tô của chúng ta cũng là người sống mấy nghìn năm mà, nói không chừng liếc mắt một cái là có thể nhận ra đồ cổ, chúng †a còn có thể kiếm hời một tí."

Cái gì mà người sống mấy nghìn năm chứ? Da mặt của Tô Dật chính xác là dày như tu luyện mấy nghìn năm, nói gì mặt cũng không đổi sắc, nếu như đầu óc Dư Huy Âm mà hơi thiếu tỉnh táo một chút thì nói không chừng cũng đã tin luôn rồi.

Tân Lâm đi theo đằng sau đã tức giận đến run cả người, như này là sao đây?

Thăng nhãi nhà quê Tô Dật nói toàn lời khoe khoang, Dư Huy Âm lại lười trả lời hắn, bản thân cô ấy trưởng thành chín chắn, mà Dư Huy Âm cũng chẳng liếc nhìn anh ta lần nào.

Cả Bạch Thanh Nghiên nữa, trước khi tới đây bọn họ đã bàn bạc là sẽ tạo cơ hội chung đụng cho anh ta và Dư Huy Âm rồi, bây giờ lại nói chuyện hăng say với Tô Dật, uổng công anh ta mua cho hai tấm vé vào cửa bảo tàng.

Tô Dật nghe nói có phố đồ cổ thì cũng thấy hơi hứng thú, hăn nói: "Vậy đi mua sằm thôi!"

Trên đời này chắc chẳng có ai hiểu rõ đồ cổ hơn Tô Dật đâu, những người khác toàn là phỏng đoán niên đại của đồ cổ thông qua một vài dấu vết đặc thù, nhưng Tô Dật thì đã thật sự trải qua những lịch sử ấy, bất cứ vật gì hắn cũng chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nói được đại khái lai lịch rồi.