Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 38: Rượu này có vấn đề không vậy?



Trương Đình vội vàng nói: “Bạch tiểu thư, thưa cô, ở chỗ chúng tôi ngoài chai Lafite 96 này ra thì cũng chỉ còn có ba chai dự trữ nữa thôi.”

“Những chai rượu trắng khác cũng được, giá cả không thành vấn đề, lấy hết những loại rượu đắt nhất trong quán của cô tới đây, đủ mười chai cho tôi! Hôm nay tôi muốn xem xem anh ta uống được bao nhiêu!” Ban đầu Bạch Miểu Miểu không định đắc tội Tô Dật, nhưng Tô Dật nói như thế khiến cô ta hơi tức giận.

Từ nhỏ tới lớn chỉ có cô ta từ chối người khác chứ làm gì có ai từ chối cô ta?

Trương Đình vâng lời, vội vã bảo phục vụ đăng sau đi lấy rượu.

Cô ta nói xong cũng vội vàng đi theo.

Tuy răng Tô Dật nói hẳn thật sự có thể uống được, nhưng mười chai rượu vang và rượu trắng uống chung, hẳn nhất định sẽ phế mất.

Trương Đình đi theo nhân viên phục vụ lấy chín chai rượu vang, ít nhất là không để lẫn thêm chai rượu trắng nào nữa, nếu không thì sợ răng không phải Tô Dật cứ uống say cũng. được là xong.

Trừ việc này ra, Trương Đình còn mang máy POSS loại nhỏ để quẹt thẻ tới, đồng thời cầm theo hóa đơn: “Bạch tiểu thư, mười chai rượu này có giá tổng cộng là 15 vạn 3 nghìn 888, cô trả 15 vạn là được rồi”

Cô ta cũng nghĩ kĩ rồi, nếu như lát nữa Tô Dật thật sự không thể uống được, thì cứ ngã lăn ra đất đi, lẽ nào Bạch Miểu Miểu còn có thể cạy miệng hẳn ra để rót vào sao?

Cứ bán được rượu đã rồi tính.

Bạch Miểu Miểu lấy thẻ ATM từ trong ví ra nói: “Không cần cô phải chiết khấu, thanh toán 16 vạn, mặt khác cô cũng phải đứng đây để trông, anh ta uống bao nhiêu chai thì tôi quẹt ngần ấy tiền!”

Hôm nay Bạch Miểu Miểu muốn đôi co với Tô Dật. Tô Dật đột nhiên phát hiện cái nghề này cũng tốt quá!

Cầm lấy chai rượu vang đã khui ở trên bàn, hẳn ngửa cổ nốc rượu như điên.

Chưa tới một phút, chai rượu đã cạn đáy, còn vẻ mặt Tô Dật vẫn thản nhiên như không.

Hản cũng không cố gắng để áp chế cảm giác say rượu xuống, nhưng rượu có thể làm say lòng người, tất cả là do cồn khiến cho trung khu thần kinh đang hưng phấn chuyển sang trạng thái cưỡng chế, biểu hiện là một loạt những dấu hiệu bất thường của hệ thống trung khu thần kinh.

Nhưng với người như Tô Dật, trung khu thần kinh của hắn có bị tê liệt được không?

Chuyện này đúng là buồn cười.

Sao hắn lại không muốn mình say được chứ, nhưng vì nguyên nhân thể chất nên cơ thể hắn đã được xác định là khó mà say được.

Hắn uống rượu cũng chỉ có một vị.

“Rượu này không tệ lắm!” Tô Dật chép chép miệng, quay sang nhân viên phục vụ nói: “Tiếp tục khui đi.”

Lúc này Hà Liêu đang ở một bàn khác tiếp khách, đứng từ xa nhìn về Tô Dật phía bên này, không nhịn được mà liên tục hít sâu vào.

Sau này cái danh thần rượu sợ là phải đổi chủ rồi.

Bên phía Tô Dật có động tĩnh lớn như thế, đương nhiên sẽ hấp dẫn các vị khách khác của quán bar cũng như nhân viên phục vụ.

Một chai rượu được mở ra, Tô Dật lập tức ngửa cổ lên đổ vào.

“Chai thứ năm!”

Dư Huy Âm cũng giật mình, cô ấy chưa từng nhìn thấy người nào có thể uống được nhiều như thế.

Đừng nói là cô ấy, kể cả bà chủ Trương Đình mở quán bar lâu nay cũng chưa thấy ai uống rượu như Tô Dật.

Liên tiếp năm chai rượu vang liền, mặt không đổi sắc, tốc độ cũng không giảm, thế này thì thần kì quá!

Hiện tại cô ấy đã hoàn toàn tin vào lời Tô Dật nói. Cái gì gọi là ngàn chén không say?

Nhân tài như thế, dù bất cứ giá nào cũng không thể để người khác cướp đi được.

Lúc Tô Dật uống đến chai thứ chín thì vẻ mặt Bạch Miểu Miểu mới thay đổi. Ban đầu cô ta muốn cho Tô Dật mất mặt, không ngờ rằng Tô Dật thật sự có thể uống được.

Đã đến chai thứ chín rồi nhưng Tô Dật vẫn không có vẻ gì là đã say.

“Khoan đã! Rượu này có vấn đề không vậy?” Bạch Miểu Miểu tự cho mình là thông minh hơn người khác, cái kiểu uống rượu này của Tô Dật cũng không hề bình thường, cách giải thích duy nhất chính là những chai rượu này có vấn đề.

Nếu như bên trong đều là nước nho thì sao?

Dù sao cô ta chưa uống cũng đã thanh toán tiền luôn rồi, còn nói ra mấy lời như thế, lỡ như bà chủ tráo đổi rượu đi, đổi thành nước nho gì đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.