Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 44: Công việc của tôi là tiếp rượu khách



Trương Đình cười nói: “Vui là được! Đúng rồi, có thể để Tô Dật đi ra ngoài với tôi một chút không? Bạn của cậu ấy tìm”

Cao Vân hơi do dự, nói: “Tô Dật là người ở đây, hơn nữa bạn của cậu ấy tìm, sao có thể không đi? Tôi lại không phải người kẹt xỉ”

Tô Dật liếc nhìn Trương Đình, bạn của hẳn?

Không lẽ đám người Dư Huy _m còn chưa đi?

“Vậy cảm ơn” Trương Đình nói, vẫy tay với Tô Dật: “Tô Dật, cậu đi theo tôi một chút.”

Tô Dật và Trương Đình đi ra cửa, âm nhạc vô cùng ầm †, Trương Đình đành phải ghé sát tai nói to: “Bạch tiểu thư bảo. tôi gọi cậu qua đó một chút.”

Tô Dật gật đầu.

Trương Đình lại lớn tiếng hỏi: “Mấy người có từng quen biết nhau không?”

Tô Dật lắc đầu, hắn vừa mới quen biết Bạch Miểu Miểu. Trương Đình vỗ bả vai của Tô Dật, ý bảo hắn đi theo. Quả nhiên, đám người Dư Huy _m vẫn còn ngồi ở K8.

Trương Đình dẫn Tô Dật đi đến K8, Bạch Miểu Miểu nhìn Tô Dật, sắc mặt không vui.

Người này tình nguyện đi tiếp mấy bà già kia cũng không chịu tiếp cô ta.

Mặc dù Bạch Miểu Miểu không thích bị gia đình sắp xếp kết hôn, nhưng không thích là chuyện của cô ta, bị từ chối, tính chất hoàn toàn thay đổi.

“Tô Dật, bây giờ chúng ta chính thức giới thiệu lại, thế nào?” Bạch Miểu Miểu vươn tay về phía Tô Dật.

Tô Dật cũng lễ phép bắt tay với cô ra, bàn tay nhỏ mềm mại không xương, cầm rất thoải mái.

Bạch Miểu Miểu nhìn Trương Đình, lúc này Trương Đình rất biết điều tránh ra chỗ khác.

“Tôi tên Bạch Miểu Miểu, phó giám đốc tập đoàn Phong Diệp, tôi không biết tại sao ông nội của tôi lại bảo tôi đến đây †ìm anh, cũng không biết rõ con người anh, nhưng nếu anh nguyện ý đi làm ở công ty của tôi, tôi có thể sắp xếp một vị trí tốt cho anh” Bạch Miểu Miểu nói: “Ít nhất tốt hơn công việc bây giờ của anh.”

Tô Dật ngồi đối diện Bạch Miểu Miểu, nói: “Tôi rất vừa lòng với công việc hiện tại, cho nên không cần, cảm ơn lòng tốt của Bạch tiểu thư”

Bạch Miểu Miểu nhướng mày, nói: “Không phải công việc hiện tại của anh là tiếp rượu mấy bà già kia hay sao? Lúc trước. tôi nói muốn anh kết hôn với tôi, rất khó sao?”

Tô Dật gật đầu: “Xin lỗi, tôi bán rượu không bán thân.”

“Ai cần anh bán thân?” Bạch Miểu Miểu suýt bị tức chết, nói giống như cô ta muốn làm gì Tô Dật vậy.

“Nhưng tôi rất thích công việc bây giờ, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy những vị khách kia quá già.” Vốn dĩ Tô Dật là lão quái vật sống mười vạn năm, làm gì có ai có thể già hơn hắn?

Cuối cùng Bạch Thanh Nghiên không nhịn được, nói: “Tiểu Tô, không lẽ anh thật sự thích bà già? Lúc trước anh nói anh không có ý đồ với chị Dư, tôi còn không tin, bây giờ tôi đã tin!"

Tô Dật nhìn cô ta, nói: “Công việc của tôi là tiếp rượu khách, chỉ cần khách mua rượu, tôi sẽ uống với họ, chuyện này không liên quan đến việc tôi có thích phụ nữ lớn tuổi hay không, ở trong mắt tôi, mấy người không khác gì bọn họ cả.”

Bạch Miểu Miểu suýt bị tức chết, cái gì mà không khác gì bọn họ.

Vừa nhìn mấy bà già kia là biết bọn họ đến nơi này làm gì, cái này có thể giống nhau?

Nhưng bây giờ cô ta cũng hơi bình tĩnh lại, trong tình huống không hiểu biết Tô Dật, cô ta vẫn tạm thời nén giận.

Lúc trước Bạch Miểu Miểu cho rằng Tô Dật là người ông nội chọn cho mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngay cả Dư Huy m và Diệp Hạ Huyên đều theo dõi Tô Dật, khả năng hắn thật sự có chỗ đặc biệt.

“Vậy anh ngồi xuống uống rượu với chúng tôi.” Bạch Thanh Nghiên nói: “Không lẽ uống rượu với các cô gái trẻ như bọn tôi không tốt hơn uống rượu với mấy bà già kia sao? Tôi rất duy trì công việc của anh.”

Tô Dật nhìn số rượu trên bàn, hơi híp mắt, nói: “Chỉ có bằng này? Đủ sao?”