Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 5: Công việc đầu tiên



Mười phút sau, người của Dư Quốc An đã mang năm mươi triệu tiền mặt đứng chờ ngoài sân.

“Đi lấy tiền lại đây.” Tô Dật dùng thái độ khá ôn tồn nói với người đàn ông say rượu.

Người đàn ông say rượu nghi ngờ bước ra khỏi sân, vệ sĩ của Dư Quốc An xách hơn chục chiếc vali, tất cả đều chứa đầy tiền giấy màu đỏ. Người đàn ông say rượu trông thấy mà hoài nghi cuộc đời!!

"Mẹ kiếp! Các người mua thật đấy hả? Toàn bộ số tiền này đều thuộc về tôi?"

"Đều là của cậu!" Hôm nay Dư Quốc An mang theo tâm trạng hồi hộp đến gặp Tô Dật, giờ còn phải đối phó với tên say rượu này, lão thực sự phục rồi.

Sau khi Dư Quốc An yêu cầu người say rượu ký hợp đồng mua bán nhà, lão còn đưa cho ông ta một chiếc xe sang, cuối cùng mới kêu người đưa ông ta rời đi.

“Lão gia…. bao năm qua, người… người đã đi đâu thế?” Sau khi làm xong mọi việc, Dư Quốc An mới loạng choạng bước đến trước mặt Tô Dật, quỳ xuống hỏi:“Hôm qua nghe nói thằng nhóc nhà họ Đường bất kính với người, lão nô bèn lập tức lên núi, nhưng khi đến nơi thì hay tin người đã rời đi rồi, lão nô còn tưởng người không muốn gặp đám tôi tớ này cơ!”

Tô Dật mỉm cười nhìn Dư Quốc An. Trên núi có thuộc hạ của lão, nhưng đám người đó chẳng hề cản bước bọn người Đường Ảnh Thần.

Thấy Tô Dật nhìn mình, Dư Quốc An hơi sợ hãi, dường như mọi tâm tư trong lòng lão đều không giấu được hắn.

“Được rồi, hôm nay tôi gọi các người đến cũng không có ý gì khác.” Tô Dật nói:“Bây giờ các người cũng đã hơn xưa rất nhiều rồi, hồi nãy lão mua cho tôi căn nhà này, coi như chúng ta không còn nợ nần gì nhau, quan hệ chủ tớ trước kia không tồn tại nữa, những thứ các người có bây giờ đều là của các người, tôi sẽ không đòi hỏi gì, các người khỏi cần lo lắng!”

Sắc mặt của Dư Quốc An và bốn lão già kia bỗng thay đổi, bốn lão già lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Dật.

“Lão gia, hết thảy những gì chúng tôi có được bây giờ đều nhờ người ban cho. Chỉ cần người nói một câu, chúng tôi có thể dâng hết tất cả. Một đời làm đầy tớ, cả đời làm tôi tớ!”

Người nói là Diệp Lâm - lão già đang mặc đồ nhà Đường.

Lão cũng là thần y nổi tiếng ở Hoa Hạ, rất nhiều người gọi lão là Hoa Đà tái thế, nhưng lão hiểu rõ, năm xưa lão chỉ học được chút kiến thức hời hợt từ Tô Dật.

Hiện nay, Diệp Lâm là chủ của hàng chục công ty dược phẩm và các nhà máy sản xuất thiết bị y tế, tài sản của lão đã vượt quá 10 tỷ tệ.

Diệp Lâm nói như vậy, bốn lão già còn lại chỉ đành phụ họa theo đuôi. Đến tận bây giờ, họ vẫn chưa nhìn thấu Tô Dật, thậm chí càng hiểu thêm đôi chút càng thấy hắn thâm sâu khó dò, nếu không họ đã kêu người tiêu diệt Tô Dật luôn rồi.

Tô Dật lắc đầu nói:“Trên đời này chẳng có bữa tiệc nào không tàn, đưa thứ tôi muốn cho tôi, từ nay trở đi đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, tôi cũng không muốn gặp lại các người.”

Dư Quốc An cố kìm nén sự hưng phấn trong lòng, hỏi: “Thứ lão gia muốn là gì?” Hiện tại lão vô cùng giàu có, nếu Tô Dật muốn lấy đi hết thảy tài sản của lão thì có lẽ lão chỉ đành đánh với Tô Dật đến một mất một còn, nhưng nghe Tô Dật nói vậy, lão thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chứng minh thư, còn nữa, tôi muốn đi học, muốn tìm hiểu về thời đại mới này.” Tô Dật nhìn rõ biểu cảm trên mặt đám người kia, hắn hoàn toàn đoán được những gì họ nghĩ trong đầu, hắn nói: “Những thứ khác không cần các người quan tâm, tôi không muốn bị người khác quấy rầy, ngày sau nếu tình cờ gặp nhau thì cứ vờ như không quen biết tôi, nếu không…”

Hắn không nói hết câu, nhưng cũng không cần thiết phải nói thêm.

Dù đám người này có là ông lớn một phương thì mãi chỉ là phận tôi tớ dưới chân hắn mà thôi.

“Tuân lệnh!” Đám người Dư Quốc An đồng thanh đáp, nếu đây là ý của Tô Dật thì không có chuyện bọn họ phản bội hắn nữa rồi.

Chẳng qua chỉ giúp hắn mua một căn nhà, làm chứng minh thư và xin học thôi mà, chẳng có gì đáng nói cả.

Diệp Lâm hỏi dò: “Lão gia, người có quen với thời đại này không?”

Tô Dật cười: “Tôi đã ngủ năm mươi năm!”

Diệp Lâm vội nói: “Nếu đã vậy thì lão gia vẫn cần có người hầu hạ bên cạnh đấy, hay lão nô cho cháu của lão nô tới đi học cùng người nhé? Xem như một người bạn đồng hành?”

Có lẽ người khác đều kiêng dè Tô Dật, thậm chí còn muốn tiêu diệt hắn, nhưng Diệp Lâm lại nghĩ đến những điều mà người khác không nghĩ tới.

Lẽ nào lão và mấy lão già kia còn không rõ lợi ích khi đi theo Tô Dật ư?

Dư Quốc An lập tức hoàn hồn, nói: “Lão gia, Diệp Lâm nói đúng lắm. Người không biết thời đại này thay đổi nhanh thế nào đâu, rất nhiều thứ chỉ học ở trường thôi vẫn chưa đủ. Tôi có một cháu gái 18 tuổi….”

“Không cần! Lát nữa kêu người người đưa chứng minh thư cho tôi là được rồi, giải tán hết đi!” Mặt Tô Dật bỗng lạnh tanh, hắn không muốn phí lời với đám người này nữa, dứt khoát quay người đi vào nhà.

Năm lão già đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu, cuối cùng Dư Quốc An nói to:“Lão gia, vậy bọn lão nô chúng tôi xin lui đi!”

Nói xong, năm người quỳ xuống lạy ba lạy về phía cửa để chấm dứt tình chủ tớ.

Sau khi vào nhà, Tô Dật chậm rãi dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới.

Khi hắn ra khỏi nhà, rác rưởi và lá rụng trong sân đều đã được người ta dọn sạch. Nằm trên ghế một lúc, hắn mới nhận ra hiện giờ mình không có một xu dính túi.

Bắt đầu lại từ con số không, hắn đã trải qua chuyện như vậy quá nhiều lần.

Trước đây, mỗi khi tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, hắn đều tìm công việc để làm. Bất kể nghề gì, chỉ cần có cơm ăn áo mặc là được.

Hắn cũng trải qua không ít lần sống giàu sang phú quý, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Hắn lang thang một mình trên phố, nhìn các cửa hàng từ đủ mọi ngành nghề đến hoa cả mắt, có rất nhiều thứ trước đây hắn chưa từng nghe chưa từng thấy, cũng có nhiều chữ hắn không biết, chỉ đành đoán mò.

Nhưng cũng nhờ vậy, hắn mới cảm thấy thú vị.

Sống quá lâu, điều khiến hắn khó chịu nhất chính là cuộc sống một màu, không chút đổi thay.

“Ông chủ, nơi này có tuyển…. nhân viên không?” Mãi đến tối, Tô Dật mới bắt đầu tìm việc, vì hắn muốn đồng thời đi học và đi làm.

Cuối cùng, hắn tìm đến một quán bar.

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn Tô Dật hỏi: "Cậu nộp đơn à? Chờ chút, tôi gọi giám đốc."

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc vest đi tới, hỏi: "Thành niên chưa?"

Tô Dật gật đầu nói: "Hai mươi rồi."

"Hai mươi? Trông cậu rất chững chạc nha, cậu xin làm bồi bàn nhỉ? Lương cơ bản là một ngàn tám trăm tệ, giữ nửa tháng lương. Mỗi tháng cậu được nghỉ ba ngày, khi nào nghỉ phải báo trước một ngày. Bán rượu sẽ nhận được tiền hoa hồng. Nếu cậu muốn làm thì đưa cho tôi một bản sao CMND của cậu.” Giám đốc thấy khí chất của Tô Dật khá ổn, chưa biết chừng mấy tiểu thư giàu có ở quán bar sẽ thích hắn.

Tô Dật gật đầu:“Vậy ngày mai tôi sẽ tới.” Lúc này hắn mới nhận ra mình chẳng hiểu gì về tiền hoa hồng, nếu không có người dạy thì hắn chẳng khác gì một kẻ ngốc.