Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười không Thiết Sống

Chương 105: Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 15



Edit: Ryal

Mẹ Ân thấy rất kì lạ.

Bởi tự dưng Ân Vô Chấp lại xem phim cung đấu với bà.

Cậu khoanh tay trước ngực, cau mày, vừa xem vừa bình luận: "Cái cô cung nữ này giả vờ đáng thương làm gì thế, lại còn quỳ đến nỗi ngất xỉu, rõ ràng là đang cố ý quyến rũ còn gì".

Mẹ Ân: "Cô cung nữ này mới là nhân vật chính".

Ân Vô Chấp: "Làm gì có Quý phi kiểu này, cô ta đã được Hoàng hậu đồng ý chưa mà bám lấy Hoàng đế vậy?".

Mẹ Ân: "... Người ta là Quý phi của Hoàng đế cơ mà".

Ân Vô Chấp: "Cung nữ này ngang ngược thật, Hoàng hậu tốt tính nên mới không giết cô ta".

Mẹ Ân sợ hãi: "Hoàng hậu là nhân vật phản diện".

"Một cung nữ dám quấn riết lấy Hoàng đế, lại còn dám chỉ vào Hoàng hậu mà nói những lời hỗn xược thế kia, Hoàng hậu mới khiển trách có đôi câu mà đã thành nhân vật phản diện rồi á? Đây là chuyện đương nhiên còn gì".

"Nhưng Hoàng hậu độc đoán hay ghen, Hoàng đế không thích".

"Sao Hoàng hậu lại không được độc đoán hay ghen, chồng mình thì mình phải giữ chứ? Cái tên Hoàng đế này bắt cá tay ba tay tư, không giữ mình trong sạch, đồ đàn ông ô nhục cặn bã, cưới Hoàng hậu về mà không bảo vệ vợ, dục vọng chiếm hữu của Hoàng hậu có mạnh một chút thì làm sao, do bà ấy yêu lão ta còn gì, gia tộc của nữ chính bị gia tộc của Hoàng hậu diệt cũng tại họ không đủ thông minh thôi, xuống dốc là đáng lắm, cô nữ chính này trông đần bỏ xừ, đi trên đất bằng mà cũng ngã được, trời mưa còn không biết tìm chỗ trú, ngủ có một đêm ở hang núi thôi mà cũng bị PTSD [1], lúc ở trước mặt Hoàng đế thì khác hẳn với lúc ở trước mặt Hoàng hậu, mập mờ với thị vệ, chả được cái tích sự gì cho Hoàng đế, tên Hoàng đế này có bị chập dây thần kinh không thế?". Cái điều khiển từ xa bị ném xuống, Ân Vô Chấp bực bội: "Gì đây không biết, không xem nữa".

[1] PTSD: Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương.

Mẹ Ân: "...".

Ai cho mày xem mà xem!

Cha Ân nhặt điều khiển từ xa lên, đợi Ân Vô Chấp lên tầng rồi mới thắc mắc: "Thằng nhãi này ăn nhầm thuốc súng đấy à".

"Có phải do chuyện thi đầu vào không anh?".

"Chắc không phải, lần này nó lại phát huy bình thường rồi, đứng nhất khối". Vì chuyện sẩy chân khi thi cấp ba mà hai người không dám lơ là nữa, phải để tâm đến thành tích của Ân Vô Chấp hơn.

"Thật là". Mẹ Ân cầm lấy điều khiển, chắc chắn nó không hỏng hóc gì rồi buồn bực nói: "Nó có bao giờ xem mấy phim kiểu này đâu, tự dưng lại thích loại nhân vật phản diện như Hoàng hậu, lại còn mắng Hoàng đế không ra gì nữa".

Cha Ân nghi ngờ: "Hay tại đến tuổi dậy thì? Nó muốn yêu đương sao?".

"Hồi dậy thì anh thích kiểu như Hoàng hậu à?".

"Đâu có, anh thích kiểu như em".

Phụ huynh dưới tầng thì ngọt ngào âu yếm, Ân Vô Chấp trên tầng thì bực bội tắm rửa rồi nằm xuống giường.

Cậu lại lấy điện thoại ra tìm chuyện xưa của Hoàng đế và Hoàng hậu triều Hạ.

Nhiều công văn chưa được khôi phục, vậy nên rất khó để xác định Khương Ngộ có phi tần nào khác hoàng Ân Hoàng hậu trong dòng lịch sử mới hay không.

Ân Vô Chấp mặc đồ ngủ, kéo rèm, nhìn sang phòng Khương Ngộ ở phía đối diện.

Cậu cầm điện thoại gọi cho y.

Khương Ngộ đã nằm trên giường rồi, y mơ màng tìm đồng hồ đeo tay, trả lời bằng giọng ngái ngủ: "Alo".

Ân Vô Chấp nói: "Tôi muốn gặp cậu".

Từ khi biết mình là kiếp sau của Hoàng hậu của Khương Ngộ thì Ân Vô Chấp tự nhiên hơn nhiều, thậm chí cậu cũng không thắc mắc tại sao hai người đàn ông lại ở bên nhau mà bình thản chấp nhận mọi thứ.

Khương Ngộ ngơ ngác, y lặp lại: "Muốn gặp".

"Ừ. Ra cửa sổ đi".

Khương Ngộ lề mề bò xuống giường, kéo rèm cửa, nhìn sang phía Ân Vô Chấp.

Tâm trạng cậu tốt hơn đôi phần: "Tôi hỏi này, cậu có tìm được Hoàng hậu ở trường mới không?".

"Có?".

"Thế đấy là ai?".

Hai đứa đứng đối diện nhau cách một con đường, Khương Ngộ nằm xuống sô pha cạnh giường ngủ, y chưa biết Ân Vô Chấp đã đoán được rằng mình là Hoàng hậu nên rầu rĩ đáp: "Tự dưng hỏi thế làm gì".

"Tôi có thể giúp cậu theo đuổi người đó".

"Nhưng học sinh cấp ba không được yêu sớm mà".

Ân Vô Chấp nhíu mày: "Thực ra cũng không phải là không được... Lúc trước tôi lo cậu bị người lạ lừa thôi, nhưng bây giờ... bây giờ tôi đã quan sát kĩ rồi, tôi phát hiện các bạn ở trường mình đều rất tốt, không có vấn đề gì cả".

Khương Ngộ rất hoang mang: "Lúc trước cậu còn dọa sẽ mách mẹ tôi cơ mà".

"... Tôi không nói gì đâu".

Khương Ngộ bỗng ý thức được điều gì: "Ân Vô Chấp, cậu thích ai đó rồi đúng không".

Ân Vô Chấp: "...".

"Cậu giúp tôi theo đuổi người đó vì muốn tôi giúp cậu giữ bí mật à".

"Không phải, Khương Ngộ, này Khương Ngộ, cậu nghe tôi nói đã...".

Tiếng tút tút vọng ra từ điện thoại, Khương Ngộ đã cúp máy.

Thế giới quan của Khương Ngộ đã sụp đổ cả rồi, hiển nhiên lần này nó còn tan nát hơn cái lần y phát hiện bạn trai cũ tè dầm hồi bé.

Y còn đang đợi Ân Vô Chấp lớn lên để tiến tới quan hệ yêu đương, thế mà Ân Vô Chấp đã có người khác rồi.

Đồ xấu xa.

Ân Vô Chấp mặc đồ ngủ chạy xuống tầng đúng lúc bộ phim truyền hình đang chiếu đến đoạn Hoàng đế nghiêm phạt Hoàng hậu vì nữ chính, cậu lại thấy bực bội, bèn mắng một câu: "Đồ Hoàng đế rác rưởi".

Mẹ Ân: ".".

Cha Ân hỏi: "Mày đi đâu đó?".

Ân Vô Chấp cứ thế chạy ra ngoài mà không quay đầu lại, sang thẳng nhà Khương Ngộ, chào hỏi cha mẹ y rồi lên tầng gõ cửa: "Khương Ngộ, Khương Ngộ?".

Khương Ngộ không đuổi cũng không mời vào, Ân Vô Chấp bèn cứ thế đẩy cửa.

Quả nhiên y vẫn còn nằm trên sô pha, hai tay duỗi thẳng về phía trước. Ân Vô Chấp bước tới ôm Khương Ngộ dậy, nét mặt đầy tử khí, đôi mắt vô hồn.

Cậu để y ngồi trên đùi mình: "Tôi không thích người khác thật mà".

"Thế thì còn lâu cậu mới giữ bí mật cho tôi". Khương Ngộ tự nhận mình rất hiểu Ân Vô Chấp. "Cậu đâu có tốt bụng đến thế".

"Tôi thề, tôi mà thích người khác thì sẽ bị sét đánh...".

"Im".

Ân Vô Chấp há miệng, có hơi thất vọng. Sao lúc nam chính trong phim thề thì nữ chính che miệng anh ta, còn Khương Ngộ lại ra lệnh cho cậu vậy.

Khương Ngộ ủ ê hỏi: "Sao tự dưng cậu lại tin tôi".

"Vì dạo gần đây tôi có xem một bộ phim truyền hình về chủ đề kiếp trước kiếp này, tôi nghĩ người còn kí ức mà không được nhớ tới thì đáng thương thật... Tôi...". Cậu xoa đầu Khương Ngộ. "Tôi thương cậu còn gì".

Y rầu rĩ không vui.

"Hay cậu kể tôi xem người đó tên gì, có ngoại hình ra sao, thích những gì, để tôi còn giúp chứ".

Khương Ngộ cứ thấy có chỗ nào sai sai, nhưng giờ y ủ rũ lắm, không nghĩ ra được.

Y nói: "Nhưng cậu nói phải mà, tôi không nên tới gần người đó khi lòng vẫn nhớ nhung kẻ khác, thế là không công bằng".

"Này, nhưng cậu thực sự thích người đó vì vẫn còn nhớ một kẻ khác sao?".

Khương Ngộ cụp mi: "Tôi còn kí ức nên khó phân biệt được, tôi cũng không biết phải làm sao đây".

Ân Vô Chấp xoa đầu y.

Khương Ngộ nhanh chóng nằm gối lên đùi cậu mà chìm vào giấc ngủ, lúc buồn y ngủ rất nhanh. Ân Vô Chấp nhíu mày, bế y lên giường, kéo chăn đắp cho y rồi ngồi lại thêm chốc lát.

Thực ra cậu vẫn còn chút vướng bận. Người kia sinh ra trong thời phong kiến, được giáo dục khác hẳn với cậu, có lẽ cách sống và thói quen cũng khác một trời một vực, tất nhiên sẽ không giống với cậu của ngày hôm nay.

Lúc đi khỏi nhà họ Khương, Ân Vô Chấp mới đột ngột nhớ ra: Chẳng phải cậu sang để dò hỏi quá khứ của Hoàng đế Khương Ngộ hay sao?

Rốt cuộc Khương Ngộ trong lịch sử có phi tần không cơ chứ.

Ân Vô Chấp chán nản cúi đầu lướt điện thoại, bỗng một tin tức hiện lên: Người đàn ông bị lừa vì theo đuổi chuyện kiếp trước kiếp này.

Nếu hỏi thẳng Khương Ngộ về chuyện phi tần kiếp trước thì chắc chắn y sẽ không nói thật với Hoàng hậu, phải đổi cách khác thôi.

Ân Vô Chấp lại đăng kí một tài khoản WeChat mới tên Vân Du Tán Nhân, đăng bài lên vòng bạn bè không một bóng người: Bạn quan tâm đến kiếp trước? Bạn có muốn xem chuyện kiếp trước miễn phí qua WeChat không? Quan tâm thì liên lạc nhé, nhận xem quá khứ hoàn toàn miễn phí!

Tiếp đó cậu gửi lời mời kết bạn cho Khương Ngộ, để chỉ mình y đọc được mà thôi.

Suốt ba ngày không có thông báo gì.

Ân Vô Chấp không bỏ cuộc, lén cầm điện thoại Khương Ngộ chấp nhận lời mời.

Vì vậy tối đó y nhận được một tin nhắn.

Vân Du Tán Nhân: [Xin chào, tôi là người hướng dẫn bạn tìm về kiếp trước, nghe nói cậu có thắc mắc về vấn đề liên quan?].

Khương Ngộ ngơ ngác nhìn tin nhắn đó, không mấy để tâm.

Ân Vô Chấp không cam lòng mà tiếp tục: [Nghe nói bạn có thể nhìn thấy kiếp trước?].

Khương Ngộ vẫn không để tâm.

Vân Du Tán Nhân: [Bạn của bạn đã đăng nhập vào tài khoản này để kết bạn với tôi, cậu ấy nghĩ tôi sẽ giúp được bạn].

Cuối cùng Khương Ngộ cũng trả lời: [Ai?].

Vân Du Tán Nhân: [Cậu ấy họ Ân].

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp đúng là tẻ nhạt, còn dám lén dùng tài khoản của y kết bạn với một kẻ thế này. Y ấn vào ảnh đại diện của người kia xem một lượt, dựa theo những bài đăng thì hình như đúng là thầy bói.

Y lại xem vòng bạn bè của Ân Vô Chấp, đúng là cậu từng chia sẻ một bài đăng y hệt.

Khương Ngộ gõ chữ chậm rì rì: [Ông giúp gì được tôi].

Ân Vô Chấp buồn cười, quả nhiên trong lòng Khương Ngộ cậu vẫn là khác biệt.

Cậu múa phím như bay: [Bạn của bạn nói cậu ấy muốn giúp bạn theo đuổi người thương kiếp trước nhưng bạn lại từ chối, cậu ấy mong tôi có thể giúp được bạn, bói xem người thương kiếp trước có còn yêu bạn hay không].

Khương Ngộ lười gõ chữ, bắt đầu gửi voice: "Ông cần gì".

[Ngày sinh tháng đẻ của bạn].

Khương Ngộ được sinh ra vào ngày mười sáu tháng chín của mười sáu năm trước, y gửi ngày sinh tháng đẻ của mình sang rồi hỏi: "Cần tiền không".

[Bạn của bạn đã trả thay bạn rồi].

Khương Ngộ kiên nhẫn đợi quá trình tính toán đo đạc, phía kia trả lời rất nhanh: [Đúng là lần đầu mới thấy, hai bạn có duyên thật, kiếp này vẫn còn được bên nhau đến đầu bạc răng long, người thương của bạn vẫn còn yêu bạn lắm!].

Đôi mắt Khương Ngộ sáng lên, y gửi voice hỏi: "Thật không".

[Thật chứ]. Phía kia trả lời. [Nhưng đầu tiên phải giúp bạn theo đuổi người thương của bạn đã, tôi muốn biết về chuyện kiếp trước của bạn, đạo hạnh của tôi chưa sâu nên không thể tính được ngọn nguồn. Bạn có tiện tiết lộ vài điều không?].

Kì lạ quá.

Khương Ngộ lại càng hoang mang, sao Ân Vô Chấp cứ nhất quyết phải giúp y theo đuổi người khác thế, rõ ràng ngày trước cậu phản đối lắm mà. Nhưng cậu đã thề không thích ai, cũng không đòi Khương Ngộ giúp giữ bí mật.

Ân Vô Chấp sẽ tự nguyện giúp y theo đuổi người thương kiếp trước dưới tình huống nào nhỉ.

Nếu không phải muốn có qua có lại với y thì chỉ còn lại khả năng cậu đã biết danh tính của người kia, có thể còn hẹn trước, cảm thấy người kia rất hợp với Khương Ngộ.

Y chớp mắt, lại vào xem mã WeChat của Vân Du Tán Nhân – một dãy số không quy luật, cứ như chọn bừa.

Thời buổi này người làm ăn ai cũng tùy tiện thế à.

Y lại nhìn bài chia sẻ của Ân Vô Chấp.

Không ai thả cảm xúc, cũng không ai bình luận, theo lí thuyết thì lẽ ra cha Ân với mẹ Ân phải phê bình thói mê tín chứ.

Khương Ngộ nhắn tin cho Thường Cẩm Văn: [Mẹ ơi, mẹ giúp con xem xem bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè của Ân Vô Chấp là gì].

Mẹ Khương trả lời rất nhanh: [Không phải ảnh chụp hai đứa ăn cơm ở căng tin à?].

Khương Ngộ: ".".

Y đọc lại lịch sử trò chuyện với Vân Du Tán Nhân thêm lần nữa.

Tên này bảo sẽ giúp y xem chuyện kiếp trước nhưng lời nói chẳng có tí thuyết phục nào, như bịa vậy, lại còn bói xem người thương kiếp trước của y có còn yêu y không nhưng chẳng cần đến bát tự.

Bảo là muốn giúp y theo đuổi người thương, nhưng lại hỏi chuyện kiếp trước của y.

Trọng điểm là hỏi chuyện kiếp trước của y.

Loại người nào sẽ cảm thấy hứng thú với kiếp trước của y đây.

Ân Vô Chấp lăn qua lăn lại trên giường, đợi khoảng hai mươi phút mới thấy Khương Ngộ gửi voice: "Ông định giúp tôi thế nào".

Tim Ân Vô Chấp thoáng đập nhanh, nếu cứ thế này thì chẳng mấy chốc lớp cửa sổ cuối cùng giữa cậu và Khương Ngộ sẽ bị chọc thủng, cậu sẽ trở thành Hoàng hậu của Khương Ngộ bệ hạ.

Cậu tự nhéo cái tai đã phiếm hồng, quyết định bắt đầu sử dụng quyền lợi của Hoàng hậu, nghiêm mặt gõ chữ: [Tôi phải xác nhận quan hệ giữa bạn và Hoàng hậu trước đã, bạn có thực sự thích cậu ấy không?].

Khương Ngộ nhìn chữ "cậu ấy" kia, đáp: "Có".

Nhịp tim của Ân Vô Chấp bắt đầu tăng nhanh, cậu lại hỏi: [Kiếp trước bạn cũng thích cậu ấy như thế sao?].

"Phải".

[Bạn lúc nào cũng nói Hoàng hậu đối xử với bạn rất tốt, vậy còn bạn, bạn đối xử với cậu ấy thế nào?].

"Tôi rất yêu người đó". Khương Ngộ nghiêm túc nói vào điện thoại. "Chỉ yêu mình người đó".

Hai tai Ân Vô Chấp bắt đầu bốc khói.

Khương Ngộ đang tỏ tình với cậu. Cậu ngất mất thôi.

Biết vậy nên hỏi trực tiếp.

Không đúng, cậu phải xác nhận xem Khương Ngộ có phải đồ đàn ông cặn bã như trong phim truyền hình hay không.

Cậu cố bình tĩnh lại, gõ chữ: [Bạn là Hoàng đế, vậy bạn có phi tần gì không?].

Một khoảng lặng.

Ân Vô Chấp không đợi nổi mà giục giã: [Mau nói đi], rồi lại cảm thấy không thích hợp lắm nên xóa đi gõ lại: [Sao thế, một vấn đề cỏn con thế này mà bạn cũng không tiện trả lời ư?].

"Cũng hơi khó trả lời".

Ân Vô Chấp nổ tung: [Bạn có phi tần mà còn dám nói là yêu cậu ấy?!].

"Tôi biết dưới góc nhìn của người hiện đại thì việc tôi làm là không đúng, nhưng Hoàng đế nào mà không có tam thê tứ thiếp?". Khương Ngộ bình tĩnh nói. "Dĩ nhiên tôi cũng có vài người, trừ mấy phi tần còn một số nam sủng nữa, họ cũng đều đối xử với tôi rất tốt".

Có một Hoàng hậu nam, lại còn thêm nam sủng, quả nhiên đám Hoàng đế không tên nào là tốt đẹp.

Ân Vô Chấp sầm mặt trong thoáng chốc.

Cậu nhìn điện thoại với vẻ âm u.

Ân Vô Chấp ấn đoạn ghi âm gửi trước, Khương Ngộ nói: "Tôi rất yêu người đó, tôi chỉ yêu mình người đó".

Cậu lại ấn đoạn ghi âm gửi sau: "Trừ mấy phi tần còn một số nam sủng nữa, họ cũng đều đối xử với tôi rất tốt".

Một đoạn voice nữa được gửi sang, Khương Ngộ nói: "Tôi cưới phi tần vào cung chỉ để giữ thế cân bằng trong triều đình, tôi không hề yêu các nàng ấy, trong lòng tôi mãi mãi chỉ có Hoàng hậu".

Ân Vô Chấp muốn nghiến nát cả hàm răng, hung tợn gõ chữ: [Bạn là đồ cặn bã].

Khương Ngộ đọc tin nhắn ấy, lại nói tiếp: "Nhưng những chuyện đó đều đã là kiếp trước rồi, ở thời hiện đại này tôi sẽ tuân thủ pháp luật, thực hiện chế độ một vợ một chồng".

[Cặn bã thì không bao giờ tốt lên được].

Khương Ngộ nói: "Tôi biết tôi làm thế là không tốt, nhưng tôi thực sự chỉ yêu mỗi Hoàng hậu".

Ân Vô Chấp phiền muộn nghĩ ngợi một lúc. Cậu không nghĩ đồ lười như Khương Ngộ lại là một tên cặn bã, giờ ngẫm lại, chỉ sợ vì kiếp trước y là Hoàng đế nên bây giờ mới lười thế kia, chắc chắn kiếp trước y có rất nhiều người hầu hạ.

[Bạn đúng là Hồng Thế Hiền [2] thời nay, cặn bã!].

[2]: Một nhân vật trong phim "Hoa hồng có gai", là nhân vật cặn bã điển hình, ngoại tình với bạn thân của vợ, cuối cùng bỏ vợ để đến với tình nhân.

Khương Ngộ đáp: "Tôi biết làm vậy là rất có lỗi với người đó, nhưng tôi đâu còn cách nào khác. Tôi còn ngôi vị Hoàng đế phải thừa kế, phải sinh một đứa con trai chứ".

Ân Vô Chấp giận tới nỗi biểu cảm vặn vẹo.

Chỉ biết viện cớ.

Có ngôi vị Hoàng đế phải thừa kế thì sao? Coi phụ nữ như công cụ sinh đẻ, bội tình bạc nghĩa với tình yêu đích thực, đúng là khốn nạn không tả được.

Cậu nằm mơ cũng không ngờ dưới vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu như búp bê của Khương Ngộ là một trái tim cổ hủ và bẩn thỉu như thế.

"Đại sư". Khương Ngộ hỏi. "Ông sẽ giữ bí mật cho tôi, không để người thứ hai biết chứ?".

Ân Vô Chấp nghiêm mặt gõ chữ: "Đương nhiên là không rồi".

"Cảm ơn đại sư".

Khương Ngộ đặt điện thoại xuống, yên lặng một chốc rồi lại nhắn cho Ân Vô Chấp: [Ngủ chưa].

Ân Vô Chấp đã về tài khoản chính, thấy tin nhắn của y thì quẳng điện thoại sang một bên.

Khương Ngộ tiếp tục nhắn: [Đại sư mà cậu giới thiệu cho tôi rất tốt, ông ta nói tôi có thể theo đuổi Hoàng hậu của tôi, tôi muốn thử xem].

Ân Vô Chấp cầm điện thoại lên đọc, rồi lại quẳng sang một bên.

Cặn bã, kiếp này Hoàng hậu chẳng thèm cho cậu theo đuổi đâu.

Lời tác giả:

A Chấp: Đồ Hoàng đế cặn bã.

Tang Phê: =.=