Cuộc Sống Hiện Đại Của Thần Hậu Hera

Chương 43



Một lần nữa bước lên còn đường đã mấy ngàn năm không đặt chân, trong lòng tôi có chút bùi ngùi. Thế giới trên bầu trời khác hoàn toàn thế giới trong lòng đất. Vẻ đẹp của thần giới không ngôn từ hoa mỹ nào trong ngôn ngữ của loài người có thể miêu tả được. Dù tôi sống ở nơi này đã quá lâu rồi, nhưng khi gặp lại thế giới mỹ lệ tỏa ánh sáng rực rỡ khó tin này, tôi vẫn thoáng thất thần.

Thật đáng tiếc, sinh sống trong thế giới xinh đẹp ngần này lại không có mấy vị thần có thể khiến người ta bớt lo lắng.

Tôi than thở thật dài.

Không thể giống như trước đây ra ngoài xuất hành là đánh xe thiên mã kim sắc, tôi chỉ có thể chịu ủy khuất một chút, chậm rãi bước trên con đường biển mây này. May là không đi được bao lâu, tôi đã nhìn thấy cánh cổng phát ra ánh sáng kim sắc chói lòa giống y hệt như trong trí nhớ của tôi, cổng làm từ ngọc thạch trắng tinh, mặt trên điêu khắc vô số truyền thuyết về các vị anh hùng. Mỗi khi nhân gian hoặc thần giới xuất hiện một vị đại anh hùng, Zeus sẽ sai người khắc sự tích về họ phía trên. Nhưng trong mắt tôi, đây chẳng qua chỉ là triển lãm trá hình gia phả về mấy tên con riêng. Kẻ vinh dự có tên trong danh sách cơ bản đều có quan hệ huyết thống với Zeus.

Những kẻ đầu tiên tôi nhìn thấy là hai nữ thần Muse. Urania và Melpomene đứng trước cổng không biết đang hi hi ha ha với nhau cái gì, tôi đến gần mà cả hai cũng không biết. Lúc tôi sắp bước qua cổng, các nàng cũng thờ ơ không thèm đếm xỉa. Cũng phải, Olympus đã yên bình lâu quá rồi. Trước đây còn có người gác cổng, hiện tại nơi này đã trở thành nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Có lẽ họ cũng đang nghĩ rằng nơi này cũng không phải muốn tới là có thể tới.

“He, Hera.”

Không chỉ Urania ngay lập tức hoảng sợ đến mức đánh rơi hết sách vở trong tay, mà cả chị em của nàng cũng bị dọa không hề nhẹ. Nhìn biểu cảm sợ hãi của các nàng, bỗng nhiên tôi tìm lại được sự cân bằng cảm xúc. Xem đi, ở trước mặt các vị thần, tôi vẫn có quyền uy của mình, kể cả khi Ares nói với tôi rằng tất các các vị thần đều nghe được việc Zeus vứt bỏ tôi. Tôi dám cá ở sau lưng hai chị em không ít lần nói xấu tôi, nhưng ở trước mặt không phải vẫn bị dọa cho nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh sao.

Nếu là ngày thường, mấy tiểu nữ thần này tôi cũng lười để ý, chỉ coi chúng không khí mà lướt qua. Nhưng hôm nay tâm tình của tôi không được tốt, vừa vặn tìm được chỗ phát tiết cơn giận cùng ra oai phủ đầu. Muốn thấy tôi có dáng vẻ đáng thương rụt rè sao, nằm mơ đi.

“Phép tắc lễ nghi của các ngươi chỉ có đến mức này thôi sao, Urania. Bình thường, Mnemosyn không có dạy dỗ các người hả?”

Không chỉ bề ngoài của Urania là một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi mà biểu hiện của nàng cũng thực sự chỉ có như vậy. Tuy các vị thần đều có thể sống rất lâu, nhưng đại đa số chỉ quanh quẩn ở Olympus chưa bao giờ xuống nhân gian đi dạo khi mà Zeus không cho phép. Cho nên hầu như thời gian đối với bọn họ đều bất động, càng không tồn tại đến vấn đề “Trưởng thành.”

Urania hoảng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nói cũng không nói nên lời, vẫn là Melpomene lanh lợi hơn một chút, lập tức lôi kéo Urania hành lễ với tôi: “Nữ thần Hera tôn kính, ngài đã trở về rồi. Chúng ta đều ngày đêm mong ngóng ngài quay trở về.”

“Ngày đêm mong ngóng? Hừ, nói những lời cũng thật dễ nghe. Thôi được rồi.”

Tôi tùy tiện phất tay, ý bảo các nàng có thể rời đi. Vì vậy, bọn họ như hai con chim bồ câu bị kinh hãi, nhanh chóng nhấc làn váy trắng dài quét đất, chỉ trong nháy mắt chạy vù vào bên trong. Tôi đoán chỉ tầm ba phút, toàn bộ Olympus đều sẽ biết Hera đã trở về. Hừ, nếu tên Zeus hoàn nghênh chào đón tôi thì tôi lại cảm thấy bất thường.

Tôi trực tiếp bước qua cổng. Tuy tôi vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang ưu nhã dọc đường đi, nhưng tôi không dừng lại bắt chuyện với bất kỳ vị thần nào. Bọn họ nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng tò mò phấn khích. Biểu cảm của họ phong phú đến mức có thể viết thành một cuốn sách. Chỉ có điều tôi lại không có hứng thú với việc này, cho nên tôi nâng váy bước thẳng một mạch trên những bậc thang hướng về tòa thần điện trung tâm tối cao nhất Olympus.

Không có một kẻ nào dám ngăn cản tôi. Bọn họ đều rất thức thời né tránh rất xa. Trên đường thực ra cũng có vài tên có cử chỉ lén la lén lút, nhưng tôi trừng mắt ra lệnh cho bọn chúng cấm được di chuyển. Tôi ngược lại cũng rất muốn biết kẻ nào dám đi báo tin cho Zeus.

Tôi tiến đến cửa chính của thần điện vô cùng thuận lợi, nhưng đang định bước vào lại bị một tên ngăn cản.

“Thưa nữ thần Hera tôn kính, lúc này không phải là lúc ngài nên bước vào thần điện, việc này … bởi vì…”

Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn cái kẻ dám ngăn cản tôi, vô cùng kiềm chế không dùng vũ khí đánh bay hắn.

“Hermes, tại sao ngươi không ở dưới nhân gian tiếp tục đóng vai học sinh trung học, mà lại quay về nghề cũ, chuyên môn giúp thần Zeus tôn quý của chúng ta canh cửa.”

Hermes không hổ là vị thần có da mặt dày nhất thần giới. Tôi nghĩ năm ấy nếu tường thành Troy được làm từ da mặt của hắn, thì sợ rằng người Hy Lạp có chế tạo ra mười con ngựa gỗ cũng không có tác dụng 1. Hắn rất nho nhã lễ phép: “Thần Zeus đã có lệnh, không có lệnh tuyên triệu của ngài ấy, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào trong, hay là ngài đợi một chút để ta…”

Đáng tiếc, nếu tôi nhận nhượng thì tôi đã không phải là Hera.

“Tránh ra.”

Tôi lười đôi co với hắn, mà hắn cũng thực sự không dám làm gì tôi. Cái tên hai mặt này chắc chắn sẽ không muốn đắc tội với cả tôi và Zeus. Vì vậy hắn chỉ giả bộ ngăn cản một chút, rồi rất thức thời tránh sang một bên. Tôi không một chút khách khí tung một chưởng mở cánh cửa ra, ngay tức khắc tiếng cười cùng tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt đập vào tai của tôi.

Tôi từ từ tiến vào, các vị thần vốn đang đàm luận cười nói hát ca trong nháy mắt trở nên an tĩnh. Vô số ánh mắt tập trung trên người của tôi như muốn khoét ra mấy cái động. Tôi quan sát bốn phía. Thực tốt! Thực hài hòa! Thực sung sướng! Đa số các vị thần có danh vọng đều có mặt ở nơi này, quần tinh củng nguyệt vây quanh Zeus. Mà tên Zues kia cũng trái ôm phải ấp cực kỳ khoái hoạt. Một đôi chị em song sinh rúc vào bên người hắn, người bên trái nhu mỳ dịu dàng, người bên phải điềm đạm đáng yêu. Bị ánh mắt sắc như dao của tôi chiếu tới, một người thì khiếp đảm cúi đầu, còn người kia không phục ngẩng cao đầu đối mặt với tôi.

Xung quanh tôi lặng ngắt không một tiếng động, ước chừng tất cả các vị thần đều đang đợi tôi giận dữ xông lại đánh nhau với Zeus.

Nhưng tôi lại cố tình lộ ra một nụ cười vô cùng ấm áp, tiến lên mấy bước, dựa theo chuẩn mực lễ nghĩ cúi chào Zeus.

“Người chồng tôn kính của ta, vị thần vương chúa tể của vạn vật, trước đây bởi vì một việc rất nhỏ mà ta làm trái ý của ngài, bây giờ ta đã thật sự nhận ra lỗi lầm của bản thân. Kính mong vị thần bầu trời cao quý có tấm lòng quảng đại, tha thứ cho người vợ của ngài, rộng lượng tha thứ cho nàng.”

Nếu như các vị thần có đeo kính thì chắc chắn bay giờ sẽ nghe thấy tiếng kính rơi vỡ hàng loạt.

Lén quan sát phía trên, tôi thiếu chút nữa tức giận đến mức ói ra máu. Tên hỗn đản này, phía trước ngoại hình của hắn đã đủ giả bộ nai tơ rồi, vậy mà bây giờ để chiếm được niềm vui của hai ả song sinh kia, hắn tựa hồ lại làm bản thân trẻ thêm hai tuổi. Tôi cảm thấy ngoại hình của hắn không còn là thanh niên nữa, mà sắp tiến đến ngoại hình của thiếu niên rồi. Hừ, già rồi mà không đứng đắn, cũng không nghĩ bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi.

Zeus vô cùng xấu hổ, có thể hắn không ngờ tới việc lần đầu tiên tôi lại sảng khoái cúi đầu nhận sai cùng cầu xin sự tha thứ như vậy. Từ trước đến nay, hắn đều chết vì sĩ diện nhận bản thân là một vị thần nhân ái, đối với lỗi lầm của người khác đều dịu dàng như một làn gió xuân. Huống hồ chưa nói đến việc tôi là người vợ duy nhất được hắn thừa nhận, tôi còn là thần hậu được hắn chia sẻ đồng dạng quyền lực và địa vị. Trước mặt của mọi người vả mặt của tôi, không khác nào cũng đang vả mặt hắn.

“Hera, nàng đang nói cái gì vậy. Chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi mà, dù sao cũng là chuyện cũ rồi. Nhưng nàng lại khăng khăng ở lại nhân gian khiến ta vô cùng lo lắng, may mà nàng đã bình an trở về, nếu không… ta cũng đang định sai Hermes đi đón nàng.”

Hắn giả bộ nói, còn lộ ra vẻ mặt vô cùng ân cần. Tôi mãnh mẽ đè xuống bất mãn ở trong lòng, nở nụ cười thâm tình với hắn, thuận tiện nhìn về người thiếu nữ đang sợ chết khiếp bên cạnh hắn.

“Lúc ta không có mặt ở đây, xem ra ngài cũng tìm được niềm lạc thú nho nhỏ.”

Tôi nở nụ cười thân thiết nói.

“Nhìn kỹ, dung mạo của nàng cũng có điểm giống với con gái Hebe của chúng ta.”

Bị tôi bắt gian đã mấy vạn năm, không phải Zeus không có bóng ma tâm lý, theo phản xạ tự nhiên biện giải: “Nàng đừng hiểu lầm, chính là vì dáng dấp của các nàng giống với con gái của chúng ta, cho nên ta mới bảo các nàng đi lên hát ca trợ hứng, ha ha.”

Ngươi biến đi cho khuất mắt ta, chỉ sợ ngay cả dáng vẻ của Hebe thế nào ngươi cũng đã quên rồi. Tôi nhìn thoáng qua các vị thần cả nam lẫn nữ đang giả bộ nói chuyện uống rượu vô cùng chăm chú, hừ, muốn tôi nổi cơn ghen lật bàn sao, nằm mơ đi.

“Vì một chuyện rất nhỏ mà ta đã khiến ngài tức giận, ta vô cùng lo lắng ngài sẽ vì thế buồn bực. Nhưng bây giờ thấy ngài cũng không vì lối lầm của ta mà tức giận, thật sự quá tốt. Nếu ngài đã thích hai cô bé này như thế, không bằng để các nàng lưu lại Olympus, làm thị nữ cho ngài được không.”

Lời này vừa được nói ra, Zeus mở to đôi mắt màu xanh lam như muốn rớt cả tròng mắt, hoang mang nhìn tôi, như muốn nhìn rõ xem có phải tôi đã ăn nhầm thứ gì nên đổi tính haykhông.

“Nếu ngài không phản đối, thì cứ tiến hành như vậy đi. Ồ, các nàng là tiên nữ hồ nước phải không. Như vậy các nàng không thể ở bên cạnh ngài được lâu rồi, xem xét cẩn thận, thần quang của ngài sẽ khiến cho các nàng bị thương. Carlisle, ta giao các nàng lại cho ngươi.”

Carlisle rất nhanh chóng xông ra, cung kính cúi đầu hành lễ: “Vâng thưa nữ thần Hera.”

Khóe miệng của Zeus giật giật, nhưng không thể phản bác được điều gì, cười gượng, lưu luyến đẩy các thiếu nữ ra, ý bảo các nàng đi theo Carlisle: “Hera, nàng thật đúng là cẩn thận chu đáo.”

“Đương nhiên rồi, làm cho ngài vui là bổn phận mà ta phải thực hiện, vì ta là vợ của ngài mà.”

Tôi cười đến mức không thể bắt bẻ.

Zeus khẽ thở dài, vẫy tay với tôi: “Được rồi, ta vô cùng cao hứng, vì vợ chồng chúng ta lại hòa thuận như ban đầu, nàng hãy đến bên ta, Hera, ngồi bên cạnh ta.”

Tôi chậm rãi bước tới bảo tọa của Thần vương, rồi chậm rãi ngồi xuồng, tựa vào Zeus. Các thiếu nữ vừa bước tới cửa kia dùng ánh mắt ghen tỵ oán hận nhìn tôi, bởi vì các nàng chỉ có thể ghé vào dưới chân của Zeus. Trừ tôi ra, không có bất kỳ nữ thần nào có thể ngồi lên bảo tọa của Zeus.

“Để chúc mừng việc vợ của ta quay trở lại Olympus, để chúc mừng tình cảm của chúng ta trước sau như một, cụng ly.”

Zeus cầm ly rượu lên lớn tiếng nói. Các vị thần phía dưới nhao nhao hưởng ứng. Tôi quan sát đám người hồi lâu, không nhìn thấy Dionysus, cũng không nhìn thấy Athena, nhưng lại nhìn thấy Aphrodite, ngoài cười nhưng trong không cười nâng ly rượu, người con trai thành thật ngốc nghếch kia của tôi ngồi bên cạnh nàng ta.

Tôi mỉm cười tiếp nhận ly rượu vàng Artemis đưa tới, uống một hơi cạn sạch. Phía dưới âm nhạc và ca hát lại vang lên lần nữa, cảnh tượng vô cùng hòa thuận vui vẻ vui sướng.

Zeus quay đầu, tùy tiện nói giỡn với vài vị thần mấy câu, sau đó bỗng nhiên kéo lấy tay của tôi, cùng ngón tay của tôi đan chéo, thoạt nhìn vô cùng thân thiết. Nhưng ngữ khí cùng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt của hắn lại không có cách nào tương quan.

“Hera, rốt cuộc nàng đang giở trò gì? Ares đang ở đâu, vì sao nó không về cùng nàng?”

Tôi duỗi tay vuốt ve mái tóc vàng của hắn, cũng cười vô cùng ngọt ngào.

“Thưa thần Zeus cao quý, sao ngài có thể hoài nghi ta như vậy. Ta trở thành một người vợ không đố kỵ biết suy nghĩ cho ngài, không phải là mộng tưởng của ngài từ trước đến nay sao?”

Chú thích:

1. Con ngựa thành Troy, là một điển tích văn học nổi tiếng, có nguồn gốc từ thần thoại Hy Lạp. Con ngựa thành Troy là con ngựa gỗ mà quân Hy Lạp đã sử dụng để chiến thắng quân Troy trong cuộc chiến thành Troy. Sau 10 năm chiến đấu ở thành Troy, quân Hy Lạp không thể chiến thắng quân Troy bằng sức mạnh quân đội nên đã buộc phải làm theo kế của Odyssey là dỡ tàu ra và lấy gỗ để làm thành một con ngựa, sau đó giả vờ rút khỏi và chỉ để lại một người. Người này có nhiệm vụ đánh lừa quân Troy, khiến họ tưởng rằng ngựa gỗ là món quà của quân Hy Lạp đền bù cho bức tượng Athena đã bị phá hủy. Thực chất trong con ngựa chứa đầy lính. Khi quân Troy no say sau bữa tiệc chiến thắng, quân Hy Lạp trong bụng ngựa đã xông ra đánh và mở cổng thành cho quân bên ngoài vào. Nhờ có ngựa gỗ mà quân Hy Lạp đã chiến thắng và hoàn toàn đánh bại quân địch.