Trong điện thoại Hàn Hạo Nhiên rất lớn tiếng
hùng hồn thông báo với ba mẹ: “Mẹ à hôm nay
con ở lại nhà dì, bây giờ con đang chuẩn bị để ngày mai đi xem
Transformers cùng với anh Dương Dương, dượng còn nói sẽ dẫn bọn con
đến khu vui chơi, con sẽ đi chơi vui vẻ, ba mẹ không cần phải lo cho con
đâu nha, thôi ạ anh Dương Dương đang chờ con, con cúp máy đây ạ, bye bye.”
“Cụp”
Tống Uyển Yểu còn chưa kịp phản ứng thì bên
kia đã cúp điện thoại.
Cô bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống, đứa nhỏ
này thật làm cho người ta…muốn đánh nó!
Lúc Tống Uyển Yểu bưng bát mì ra thì Hàn Vệ
Vũ đang xem một bộ phim võ thuật không biết đã bao nhiêu năm về trước,
trong tay cầm bánh quy của Hàn Hạo Nhiên ném vào trong miệng.
Tống Uyển Yểu nói:
“Sắp ăn trưa rồi mà anh còn ăn bánh quy, con của anh chính là học
thói xấu này từ anh.”
Hai mắt Hàn Vệ Vũ đang nhìn chằm chằm vào TV
không nỡ rời mắt nói: “Anh sắp đói chết rồi, sáng
nay em chỉ biết hưởng thụ, không biết anh đã vất vả thế nào đâu.”
Tống Uyển Yểu liếc mắt một cái, đưa cho anh
một tô lớn.
Hàn Vệ Vũ bưng lên ăn, Tống Uyển Yểu vội vã
ngăn anh lại: “Coi chừng phỏng!”
“À” Anh
buông tô xuống, vẫn đang xem TV.
Hai mắt Tống Uyển Yểu nhìn theo, hình ảnh trong
phim ảm đạm, đánh nhau loạn xạ.
“Vừa rồi người đàn ông kia chọn tôm,
nhìn thì thấy chính là đại gia lắm tiền, con hồ ly kia cứ ẻo lả
đứng bên cạnh, nhìn cũng biết không phải thứ tốt đẹp gì.”
Một giọng nói khác lại do do dự dự: “Vậy
cũng không thể chứng minh cô gái kia là vợ bé.”
“Cái này hả, chủ yếu là phải xem
khí chất. Khí chất của cô gái kia có vấn đề.”
“A” giọng
nói do dự kia lại tự tin như vậy! “Bầu không
khí hiện tại thật kém, vợ bé mà ban ngày ban mặt cũng dám đi siêu
thị với chồng người ta, cũng không sợ vợ lớn mà biết sẽ xé xác cô
ta ra.”
Hàn Vệ Vũ thật sự nhịn không được cười thành
tiếng, đi thẳng vào trong nhà, đặt mọi thứ xuống, anh kéo Tống Uyển
Yểu đến bên cạnh mình: “Bà xã, nói cho anh nghe một
chút nào, lúc ấy mấy người kia sao lại nói em là vợ bé.”
Tống Uyển Yểu có vẻ căm giận: “Nói
anh nhìn giống đại gia, em nhìn giống vợ bé.”
“Này!” Cô khó
chịu cực kì, “Dựa vào cái gì mà con em
đều sinh cho anh, ngược lại trở thành vợ bé hả?!”
Hàn Vệ Vũ trấn an cô: “Có
phải vì hôm nay anh ăn mặc già dặn quá, còn em lại ăn mặc trẻ trung
quá không?”
Hàn Vệ Vũ mặc một chiếc áo thun hiệu Polo màu
đen, phối hợp với khí chất mạnh mẽ của anh, thật là hơi giống như
một ông chú.
Tống Uyển Yểu ra lệnh: “Từ
nay về sau khi anh ra phố cùng em thì nhất định phải ăn mặc trẻ trung
một chút.”
Hàn Vệ Vũ cười: “Nếu không
thì thế này, bà xã, lần sau em mặc đồ tây, còn anh thì mặc một
chiếc áo thun trước ngực có in hình thật to, lại đeo thêm một cọng
dây xích màu vàng, nhất định người khác sẽ cho rằng anh được bao
nuôi.”
Tống Uyển Yểu tưởng tượng một chút, cũng không
khỏi cười thành tiếng: “Thật thiệt thòi cho anh khi
nghĩ ra một ý tưởng đột phá như vậy!”
Lại một lúc nữa, Hàn Vệ Vũ nói: “Ôi
chao, con không tìm thấy cái gì xem được à? Sao cứ chỉnh tới chỉnh
lui vậy hả.”
Hàn Hạo Nhiên cũng không thèm nói gì chỉ xua
tay: “Lúc này TV chả có gì cả.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Đưa điều
khiển cho ba, con không xem nhưng ba muốn xem.”
Hàn Hạo Nhiên giao lại chủ quyền chiếc điều
khiển từ xa, Hàn Vệ Vũ chỉnh một vài kênh, mở ra một bộ phim chiến
tranh trên TV.
Trên TV hai bên đều rực lửa, một khẩu pháo bắn
ra, tưởng thành bị tiêu diệt một nửa, trong đoàn chỉ huy xuất hiện
một chiến sĩ mặt đầy bụi bặm hô to: “Sư đoàn
trưởng, chúng ta sắp không chống đỡ được rồi.”
Tiếp theo là cảnh hai bên sống mái với nhau.
Cảnh phim vô cùng chân thật, hai bên khí thế
ngút trời, một lát sau, sau khi trận chiến kết thúc, một quan quân
trong đội thắng trận trở lại phía sau quân doanh, vợ của anh ta đang ở
đó.
Hai người đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy mặt
nhau thì dính sát vào nhau, ngay sau đó thì cắn gặm, quấn quýt triền
miên.
Hàn Vệ Vũ liếc mắt nhìn sang Hàn Hạo Nhiên,
tên nhóc này đang trừng to mắt, xem rất hăng say.
Anh “cụp” một cái tắt TV đi, ra vẻ uy nghiêm: “Được
rồi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi!”
Hàn Hạo Nhiên từ trên ghế sofa đứng lên,
trong miệng lớn tiếng lầm
bầm: “Con biết mà, không phải vừa rồi trong
TV hai người đang hôn môi sao, cái này có gì đâu.”
Cô khẽ giật mình, dừng bước, rất không có khí
chất tránh ở một bên cầu thang nghe lén.
Kết quaả, cô quả nhiên nghe được Hàn Vệ Vũ
vụng về mà bi ai dạy cho con một khóa về sinh lý, nghe được câu cuối
cùng, cô cũng bắt đầu thông cảm với Hàn Vệ Vũ, đồng thời thấy may
mắn nghĩ lại mà sợ, may mắn không phải cô, bằng không cô sẽ quẫn
bách mà chết mất.
Dưới lầu, Hàn Vệ Vũ còn đang giải thích lung
tung: “Đó là bởi vì ba ngứa, cho nên mẹ
gãi.”
Hàn Hạo Nhiên còn muốn hỏi tiếp nhưng Hàn Vệ
Vũ đã rống to: “Đã hết chưa vậy? Nhanh đi
ngủ đi! Tranh thủ thời gian! Ba đếm đến ba, một, hai,…”
Hàn Hạo Nhiên thấy ba đã thật sự nổi bão nên
tranh thủ thời gian nhanh như chớp chạy lên lầu.