Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 7: Nắng (3)



Cô gái đeo kính nhìn ba người ra khỏi căn tin, nhíu mày: “Nữ sinh này nhìn cũng không phải là dễ ở chung lắm, như tớ vừa nói, ngoại trừ bộ dạng hơi xinh đẹp một chút cũng không có gì, Nam Nam, cậu xác định người phó hội thích là cô ta?”

“Trước kia Lôi Đình đã từng nói qua, Âu Dương có một cô gái thích rất nhiều năm, chỉ là vẫn chưa thổ lộ mà thôi. Hai năm nay cậu có nhìn thấy bên cạnh cậu có người nào không? Ảnh chụp ngày tân sinh bị người ta chụp được cũng bị lan truyền, cũng không phải không nhìn thấy, huống hồ tớ còn tận mắt nhìn thấy bọn họ cùng nhau.”

Thậm chí anh còn đem mũ của mình cho cô ấy đội.

“Vậy tại sao cậu lại muốn hỏi cô ta có muốn đến Hội sinh viên trường không? Nếu cô ta đồng ý, không phải họ sẽ gặp nhau mỗi ngày sao?”

“Cô ta đã đến đây hơn một tuần, bọn họ có gặp nhau cậu có biết không? Còn không phải muốn gặp là có thể gặp, nếu cô ta đến Hội sinh viên, ngược lại tớ cảm thấy còn có thể có cơ hội nhìn xem rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì.”

“…… Nhưng vừa rồi không phải cậu nói phó hội trưởng có ý định từ chức, không phải sao?”

“Nói từ chức cũng không thể từ chức ngay được, thế nào cũng phải ở lại thêm hai tuần nữa.” Điêu Nam Nam không thèm để ý hơi híp mắt lại.

“…… Được rồi.”

*

Ra khỏi căn tin số 4, Viên Tiểu Tuệ và Yêu Quân không ngừng chửi bới hai người vừa rồi ở trên bàn cơm không biết dùng tiếng Pháp hay tiếng Đức nói chuyện phiếm.

Hạ Thiên đi phía sau hai người nửa bước, cầm điện thoại nhắn tin trên WeChat.

Hạ Thiên: Anh sẽ rút khỏi Hội sinh viên hả? Không phải là đến cuối học kì tiếp theo mới đến thời gian rút lui sao?

Đối phương chắc là đang bận, không trả lời ngay lập tức, qua mười mấy phút mới trả lời.

Nhưng mà không phải WeChat, mà là điện thoại.

“Sao em lại biết chuyện anh rút lui khỏi Hội sinh viên?” Tống Âu Dương ở đầu bên kia điện thoại hỏi, anh còn chưa nói cho cô biết.

“Em vừa mới nghe người ta nói.” Hạ Thiên đứng ở cửa căn tin số 3, chờ Viên Tiểu Tuệ và Yêu Quân mua bánh khoai lang đỏ ra, “Thật sự muốn rút lui?”

“Ừm, sau này có nhiều chuyện bận rộn hơn, ở trong Hội sinh viên cũng không có ý nghĩa gì, đều là những chuyện vặt vãnh, tốn thời gian.” Hình như có người chào hỏi anh, cô nghe được Tống Âu Dương ở đầu bên kia nói mấy câu với người nọ rồi mới nói tiếp: “Anh vừa mới từ phòng thí nghiệm ra, còn chưa ăn cơm, cùng nhau ăn không?”

“Ặc, em vừa mới ăn xong.” Hạ Thiên nói xong, dừng một chút, lại hỏi anh: “Một mình anh?”

Tống Âu Dương liếc mắt nhìn đoàn người bên cạnh, mặt không đổi sắc “Ừ” một tiếng.

“Vậy anh đến căn tin số 3 đi,” cô nhìn đồng hồ, “Nhưng mà hai giờ chiều em còn phải huấn luyện quân sự, không bao lâu thời gian.”

“Được.” Anh nói.

Hạ Thiên đáp lại một tiếng, cúp điện thoại, quay đầu lại phía cửa nhà ăn nhìn thoáng qua, mỗi lần mua bánh khoai lang đỏ đều phải xếp hàng đợi rất lâu, đánh giá hai người còn phải một lúc nữa mới đi ra, cô đội mũ ngụy trang cầm trong tay lên, nhìn thấy hàng ghế dài ven đường trống không, đi qua đó ngồi đợi.

Mở ra Weibo lướt một chút, Quan Bác vừa mới đăng một Weibo mới, cô nhấn chuyển tiếp, kèm theo văn bản:

Chú ý an toàn. [cầu nguyện]

Nhấp gửi đi.

Làm mới thêm một chút, phía dưới đã có mấy chục bình luận.

Hạ Thiên xem qua được vài lần, chọn cái thứ nhất nói cô đã lâu không online rồi:

Tôi thi lại đại học, trở lại học đại học, gần đây vừa mới khai giảng, hơi bận rộn, đang huấn luyện quân sự.

Đối phương trả lời rất nhanh:

Blogger sẽ trở về khi tốt nghiệp chứ?

Sẽ.

Từ này xuất hiện trong tâm trí cô theo bản năng.

Hạ Thiên còn chưa trả lời cô ấy/anh ấy, lại nhìn thấy cô ấy/anh ấy gửi đến thêm một tin nhắn:

Kể từ khi theo dõi Weibo của bạn, tôi biết rất nhiều về điều này, thực sự cảm thấy rằng mỗi người trong số họ rất tuyệt vời, bao gồm cả bạn, bởi vì nếu không vô tình chú ý đến bạn, không nhìn thấy hình ảnh của bạn, tôi sẽ không biết những điều này, bây giờ tôi đang tự học tiếng Pháp, đợi đến kỳ nghỉ tôi cũng muốn tham gia vào đó.

Hạ Thiên đọc đoạn này hai lần, nhớ tới ý định ban đầu của mình khi đăng ký Weibo này, khóe miệng hơi nhếch lên, trả lời cô/anh:

Cùng nhau cố gắng. [phấn đấu]

*

Có bóng đen từ trên đầu hiếu xuống, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân dài, không đúng, là rất nhiều.

Hạ Thiên hơi giật mình, đỡ vành mũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Âu Dương đứng trước mặt mình.

Áo dài tay màu đen, quần màu đen đến giày cũng màu đen.

Tay áo dài tùy ý xắn lên trên cổ tay, có thể là bởi vì hình xăm trên cánh tay, ở trường cô chưa từng thấy anh mặc áo tay ngắn.

Hai tay Tống Âu Dương đút vào túi quần cúi đầu nhìn cô cười, trong nụ cười mang theo một chút đùa giỡn.

Hương vị thiếu niên.

Là người đã quen biết anh nhiều năm, mới có thể nhìn thấy được vẻ mặt này.

Anh luôn quản lý cảm xúc của mình rất tốt, nhất là năm đó sau khi đi trên con đường “học bá”, chỉ có khi anh ấy muốn cho bạn nhìn thấy những gì trong mắt anh ấy, bạn mới có thể nhìn thấy được.

Hạ Thiên nhìn như vậy, tâm tư cô trống rỗng hai giây, cảm thấy hôm nay hình như anh có vẻ hơi khác.

Anh cắt tóc ngắn gọn gàng từ năm lớp 11.

Không đúng, phải nói là cạo đầu.

Lông mày rậm, sống mũi cao, theo thời gian bỏ đi non nớt, xương quai hàm rõ nét càng làm cho khuôn mặt vốn đã phô trường nay càng bắt mắt hơn.

Cũng giống anh hơn.

Hạ Thiên bỗng nhiên nghĩ tới một từ: Sexy.

Là cái loại bất kham từ trong xương cốt cùng lực hấp dẫn.

Trách không được thỉnh thoảng Lôi Đình sẽ mắng là đi gây họa cho người khác.

Cũng trách không được, từ nhỏ đến lớn luôn có các cô gái thích đi theo phía sau anh.

……

Hạ Thiên khôi phục lại tinh thần, đứng lên liếc mắt một cái, hai bên trái phải của Tống Âu Dương, bảy người.

Ngoại trừ anh, đến một người cô cũng không quen biết.

Cái gì mà ăn cơm một mình, nhảm nhí.

Mặt khác sáu đôi mắt đồng thời nhìn Hạ Thiên, tất cả đều mang theo tò mò.

Cho dù anh lớn lên có cao đi nữa thì những người bên cạnh cũng không thấp, Hạ Thiên nghĩ trong lòng.

Người lùn nhất cũng cao hơn cô nửa cái đầu.

“Không phải anh nói ——”

Hạ Thiên nói một nửa bị Tống Âu Dương cắt ngang.

“Giới thiệu một chút,” anh kéo mũ của Hạ Thiên lên trên thêm hai phân, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Khi thấy cô híp mắt lại vì ánh mặt trời, anh bước về bên trái một bước, dùng ưu thế chiều cao che đi ánh nắng cho cô, đầu ngón tay gõ hai cái trên vành mũ của cô, nhìn người hai bên, “Đây là Hạ Thiên.”

Tống Âu Dương thu tay lại, lại đút vào trong túi, âm thanh nghe ra được tâm tình rất không tồi bổ sung: “Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyên ngành báo chí và truyền thông năm nhất.”

Hạ Thiên “Oán giận” bị che kín, cũng không thể làm anh mất mặt trước nhiều người như vậy, nhìn mấy người kia lễ phép cười cười, chào hỏi: “Xin chào.”

Trong tiếng “Xin chào” liên tiếp, Hạ Thiên nhìn Tống Âu Dương giơ ngón tay chỉ người hai bên: “Bạn học trong đội mô hình máy bay.”

Hạ Thiên gật gật đầu “Ồ” một tiếng.

“Cho nên giáo đội,” Nam sinh đeo kính gọng đen nhìn Tống Âu Dương, ôm cổ người bên cạnh cười mập mờ: “Học muội là tiểu thanh mai của anh à?”

Ý cười rõ ràng.

Vài người khác cười phụ họa, hóng bát quái.

Hạ Thiên nghe vậy nhìn sang, cặp lông mày lá liễu gần như không thể phát hiện ra là đang nhíu lại.

Thật ra, cô vẫn không thích người khác lấy quan hệ của bọn họ ra đùa giỡn.

Cảm thấy hơi tuỳ tiện.

Tuy nói mấy người bọn họ ở bên ngoài xem ra cũng chỉ là bằng hữu bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng ngay từ đầu Hạ Thiên đã đối đãi bọn họ như người nhà.

Nhất là năm ngoái sau khi ba mẹ cô xảy ra chuyện, những ngày đó bọn họ ở cùng cô, càng thêm khẳng định vị trí của bọn họ trong lòng cô.

Nhưng rốt cuộc cùng đối phương không thân, lại là bạn học của Tống Âu Dương, không tiện nói cái gì.

Hạ Thiên giơ tay đè xuống vành nón, không nói chuyện.

Mấy nam sinh cao lớn, ngoại trừ Tống Âu Dương không ai chú ý tới cảm xúc của cô, chỉ xem như là cô gái nhỏ ngượng ngùng.

Nam sinh đeo kính còn muốn nói gì đó, Tống Âu Dương liếc anh ta một cái, lời nói đến miệng lại nuốt trở lại trong bụng.

“Cô ấy cùng tuổi với mấy người, so ra còn lớn hơn hai tháng, đừng có không biết lớn nhỏ.”

Tống Âu Dương giơ tay đánh vào ót nam sinh đeo kính.

“Em đây không phải là học trưởng sao.” Nam sinh đeo kính sờ sờ cái ót.

Năm nay anh ta học năm hai, vừa mới gia nhập đội mô hình máy bay của giáo đội không được bao lâu.

Tống Âu Dương không để ý đến anh ta, nhìn mọi người: “Các cậu đi vào ăn trước đi.”

Những người khác lại chen vào thêm vài câu, cười hì hì nói tạm biệt với Hạ Thiên, cô cười nhạt vẫy vẫy tay với bọn họ.

Tống Âu Dương nhìn mấy người đi vào, mới hơi cúi người tử nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên: “Tức giận à?”

Hạ Thiên ngẩng đầu trừng anh một cái, “Không có.”

Tức giận cái gì, có cái gì mà phải tức giận.

Nhưng vừa nghĩ đến anh vừa mới cố ý “lừa” mình qua điện thoại, nhịn không được dùng mũi chân đá anh: “Câu chuyện sói đến, khi còn bé chưa từng nghe bà nội kể sao?”

Tống Âu Dương bị một cước mang theo chút tâm tình này đá cười, đứng thẳng người nhìn hai cô bạn cùng phòng đi vào căn tin lúc này, giờ đã đứng ở sau lưng cô.

Đầu ngón tay phải anh nắm lấy mép mũ của cô, tay trái đặt sau đầu cô, sửa sang lại chiếc mũ bị lệch: “Tối mai đi ăn cùng bọn Lôi Đình, có chút việc nói với em, buổi chiều giải tán thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”

Hạ Thiên chú ý tới ánh mắt của anh, nhìn về phía sau, nhìn thấy hai người đứng ở phía sau cách cô bốn năm bước, Viên Tiểu Tuệ thấy cô quay đầu híp mắt nhìn cô cười cũng hóng bát quái.

Cô quay đầu lại, “Ừ” một tiếng, muốn hỏi anh chuyện gì, nhưng đoán được anh cũng sẽ không nói, nên cũng không hỏi.

“Đi đi.” Anh vỗ vai cô.

Hạ Thiên gật gật đầu, “Ngày mai gặp lại.”