Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 34: Dực Minh VS Ngô Phong



Khi một người đã nhận định một chuyện gì đó thì bất kể đối phương có làm cái gì cũng sẽ cảm thấy tên đó không có ý tốt,tâm tư phức tạp.

Tuy rằng Dực Minh còn chưa tới mức này nhưng cũng không trở ngại hắn nhìn Ngô Phong không vừa mắt.

Tuy không vừa mắt thật nhưng Dực Minh cũng vẫn rất tán thưởng một số mặt của Ngô Phong,ví dụ như lúc này hắn đang nghiêm túc bốc thuốc cho bệnh nhân,dưới sự chỉ dạy của Mạnh Ngọc,hơn nữa Dực Minh được vị cha ma thú truyền thừa,hiểu biết của hắn về thảo dược có lẽ còn nhiều hơn cả Mạnh Ngọc,nhưng ma thú sử dụng thảo dược rất khác so với nhân loại.

Tuy rằng ma thú biết đặc tính và công hiệu của thảo dược nhưng tứ chi không linh hoạt khiến chúng ngoại trừ nuốt thảo dược vào bụng để chữa thương thì chỉ có thể nhai nát bôi lên miệng vết thương,không thể lấy được tinh túy của thảo dược,thậm chí không có cách nào để trộn nhiều loại thảo dược khác nhau để làm được một phương thuốc hoàn hảo,cho nên Dực Minh học được không ít kiến thức về phương diện này từ Mạnh Ngọc.

Đối với Ngô Phong,Dực Minh hiểu biết không nhiều lắm,chỉ biết thân phận của hắn hình như không phú thì quý,rời khỏi những thuộc hạ của hắn,Dực Minh tạm thời không muốn quay trở lại cuộc sống trước kia,cho nên cũng không sai người đi điều tra thân phận của Ngô Phong,nhưng Mạnh Ngọc từng tiết lộ sơ qua một chút.

Cho nên đối với một nhân loại có khả năng là quý tộc lại thập phần nghiêm túc bốc thuốc vì một vài dân thường ở đây,Dực Minh vẫn có vài phần bội phục,không thể không nói tuy rằng nhân loại giả dối nhưng nếu muốn tồn tại trong cái thế giới hỗn tạp này thì nhân tài giả dối chính là người có thực lực nhất,ví dụ như nhân loại mang theo dấu hiệu là địa long có sừng kia.

Hắn cũng là người đầu tiên ánh mắt không có sự bài xích khi nhìn thấy loại người như mình,ở mặt nào đó thì người kia cũng được xem như bằng hữu của mình,mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận.

Dực Minh nhìn Ngô Phong trong chốc lát,sau đó mới bước ra từ chỗ tối,trực tiếp đứng ở bên người Mạnh Ngọc,đưa đơn thuốc vừa viết xong trên tay cho hắn,dùng ánh mắt ý bảo bệnh nhân đang chờ ở trước quầy.

Có lẽ Dực Minh đã quen với mệnh lệnh bằng ánh mắt này,bệnh nhân kia không có nửa phần dị nghị mà đi thẳng đến trước quầy im lặng chờ,Dực Minh bốc nhanh mà chuẩn những dược liệu khác nhau đặt trên giấy,động tác thuần thục đóng gói kĩ đưa cho bệnh nhân.

Người nọ đặt tiền ở trên quầy,có chút lắp bắp nói lời cảm tạ liền chạy nhanh như thỏ.

Ngô Phong vừa lúc cũng tiễn xong một bệnh nhân,hướng Dực Minh mỉm cười,trong nụ cười hình như mang theo khiêu khích,tuy rằng Dực Minh không quá để ý đến cái nhìn của người khác nhưng nếu có người khiêu chiến hắn tất nhiên sẽ nhận,trong lúc nhất thời trong mắt hai người đều xuất hiện tia lửa,trong không khí dường như thoang thoảng mùi dược bị lửa đốt.

Mạnh Ngọc vừa viết đơn thuốc,khóe mắt lại trộm liếc về phía hai thanh niên kiểu dáng khác nhau,không nhịn được thở dài trong lòng,tuổi còn trẻ thật tốt,nhìn hai đứa nhỏ này rất nhiệt tình a!

Vừa mới viết trong đơn thuốc lập tức bị hai cái tay đồng thời cầm lấy,Dực Minh nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua Ngô Phong,sau đó nhanh chóng nhìn xuống đơn thuốc rồi buông nhanh tay ra,xoay người bốc xong thuốc với một tốc độ nhanh chóng,trực tiếp gói lại đưa tới trước mặt bệnh nhân kia.

Mà Ngô Phong cũng không chịu yếu thế,đọc nhanh như gió mà lại nhớ kỹ đơn thuốc,nhưng hắn không thể lấy tay ước lượng trọng lượng của dược liệu,chỉ có thể dùng cân đo lường từng cái một,gói xong dược liệu cũng đưa tới trước mặt bệnh nhân.

Sau đó cười nói:"Thuốc của ngươi gói xong rồi,mỗi lần dùng ba chén nước sắc thành một chén uống,đây là lượng đủ dùng cho ba ngày,ba ngày sau nếu cảm thấy không khỏe lại đến đây khám."

Bệnh nhân bên trái nhìn nhìn Dực Minh,cặp mắt lạnh như băng mang theo uy nghiêm bắt động thanh sắc mà nhìn mình,giống như là nếu mình không lấy thuốc thì ngay sau đó có lẽ sẽ trực tiếp nằm xuống,bên kia lại là Ngô Phong nhiệt tình,chân thành,chỉ cần nghe lời dặn dò nhẹ nhàng kia cũng khiến hắn như tắm gió xuân,hai bên một đôi đối lập khiến người bình thường đều hiểu rõ lên chọn bên nào,nhưng người bình thường cũng rất coi trọng tính mạng của bản thân,vì để vừa không làm trái với ý nguyện của mình vừa không phải chết,bệnh nhân dứt khoát nhắm chặt mắt lại,đồng thời chộp cả hai gói thuốc,ném lại hai lần tiền thuốc sau đó đạp cửa mà chạy,nước mắt chảy ròng quanh mặt,người trên đường thấy vậy đều nghĩ người này có phải mắc bệnh nan y hay không,nhanh chóng lui vào ven đường chỉ sợ bị lây bệnh.

Không ít bệnh nhân trong dược điếm đều bắt đầu suy nghĩ mình có nên tìm lúc khác lại đến hay không,dù sao Tiểu Trúc công tử cũng đã trở lại,Mạnh đại phu cũng nói trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi,bệnh trên người mình cũng không phải là bệnh nặng gì,lùi lại một,hai ngày cũng không chết được.

Nghĩ như vậy,không ít người bắt đầu lùi dần về cửa ở phía sau,sau đó xoay người bước đi,chỉ còn lại một vài bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng không thể không ở lại sau đó hưởng thụ phòng tắm hơi lạnh (1).

Hôm nay Mạnh Ngọc ung dung hơn nhiều so với ngày hôm qua,nhưng tiền thuốc cũng thu được không ít,tuy rằng so với những dược điếm khác,tiền Mạnh đại phu lấy cơ bản chỉ là tiền chi phí,lúc trước đều bị lỗ vốn,hôm nay lại hiếm khi được hoàn vốn,nhưng Mạnh đại phu vẫn không cao hứng.

Chờ khi bệnh nhân đi rồi,Mạnh Ngọc bảo hai người đóng cửa điếm lại,sau đó quay lại đại sảnh,ngồi ở trên ghế đầu,Ngô Phong rất có năng lực mà cẩn thận đưa một chén trà cho Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc cũng không nói gì,chỉ chậm rãi uống nước trà,hai mắt nhìn hai người Dực Minh và Ngô Phong đứng ở bên cạnh,cho tới khi uống xong chén trà mới đặt cái chén xuống,từ từ mà thở dài.

"Đối với tâm tư của hai người các ngươi,là một trưởng bối ta tất nhiên nhạc kiến kì thành (2),nhưng mặc kệ các ngươi có tỷ thí cái gì trước khi muốn tỏ lòng với Tiểu Trúc thì cũng không được đặt trên người bệnh nhân,vốn bệnh nhân vì mắc bệnh mà tích tụ tâm tư,là đại phu ngoại trừ phải vọng văn vấn thiết (3),kê đơn theo tình trạng của bệnh nhân,còn phải khuyên giải cho bệnh nhân,khiến tâm tình của bệnh nhân thoải mái,nhưng biểu hiện ngày hôm nay của các ngươi khiến ta thập phần thất vọng."

"Dực Minh không thích nhiều người cho nên ta để hắn hỗ trợ chế dược ở phía sau viện,hôm nay hiếm khi đi ra ngoài điếm,trong lòng ta thật sự cao hứng,nhưng cố tình lại đối chọi cùng Ngô Phong,Ngô Phong cũng vậy,ngươi tới hỗ trợ rất tốt,nhưng tính cách ngươi ngày thường thập phần khôn khéo,sao cũng lại cùng Dực Minh đối chọi như vậy?Nếu là như vậy,ta sẽ không giao Tiểu Trúc cho bất kì ai trong các ngươi." Mạnh Ngọc tuy rằng biết người trẻ tuổi luôn có nhiệt huyết và bốc đồng,nhưng biểu hiện ngày hôm nay của hai người trươc giờ luôn rất hiểu chuyện khiến hắn cảm thấy mình có nên thực sự ủng hộ bọn họ theo đuổi Tiểu Trúc hay không,đặc biệt là Ngô Phong,tuy rằng song thân của hắn đều là hảo hữu của mình nhưng thân là quý tộc,đôi khi có rất nhiều thân bất do kỷ (4),hơn nữa ở cái nơi kiểu đấy,nếu Tiểu Trúc thật sự bị Ngô Phong theo đuổi được,tới nơi đó còn có thể được hạnh phúc hay không,đặc biệt bây giờ Tiểu Trúc còn có Bảo Bảo và Bối Bối.

"Bá bá,thật xin lỗi,hôm nay Ngô Phong hơi xúc động,cam đoan sau này sẽ không tái phạm,xin bá bá cho ta... một cơ hội nữa,người như là cha của Tiểu Trúc,nếu không có sự đồng ý của người,ta sẽ không theo đuổi được Tiểu Trúc." Ngô Phong tiến lên từng bước,ánh mắt chân thành nhìn Mạnh Ngọc,bởi vì hắn biết ánh mắt là cửa sổ tâm hồn của con người,thành ý của mình có bao nhiêu,hắn hy vọng Mạnh Ngọc sẽ nhìn thấy được.

Mạnh Ngọc thấy rõ tinh tường chân thành của Ngô Phong,nếu có điểm gì ở Ngô Phong khiến Mạnh Ngọc mềm lòng thì nó nằm ở sự cố chấp và trầm ổn của Ngô Phong hơn hẳn với người đồng lứa,một khi Ngô Phong quyết định mục tiêu,vậy hắn sẽ không dễ dàng buông tay,tuy rằng Mạnh Ngọc cũng rất rối rắm vì thân thế của Ngô Phong nhưng là một hảo hữu của song thân hắn,hắn cũng muốn nhìn xem Ngô Phong có thể làm được đến đâu,nếu Tiểu Trúc thật sự thích Ngô Phong,vậy Mạnh Ngọc cũng không phải là không có biện pháp giải quyết sự chênh lệch thân phận giữa hai người.

Mạnh Ngọc lại nhìn về phía Dực Minh nãy giờ vẫn luôn trầm mặc,đôi khi hắn cũng không hiểu được ý nghĩ thật sự của Dực Minh là gì,dựa vào hành động của Dực Minh,hắn đối xử với Tiểu Trúc rất tốt thậm chí còn tốt hơn vài phần so với đôi phu phu bình thường,nhưng có đôi khi Dực Minh lại bất vi sở động (5) với những ám chỉ rõ ràng của mình,rốt cuộc là Dực Minh đã có tính toán hay là hai người chỉ là tình huynh đệ.

Giống như bây giờ,Ngô Phong đều đã ngỏ lời,Dực Minh lại chỉ đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt,Mạnh Ngọc lúc này thật sự không thể hiểu ý nghĩ của đồ đệ hắn.

Ngay khi Mạnh Ngọc định bỏ qua,trực tiếp đồng ý để Ngô Phong theo đuổi Tiểu Trúc,Dực Minh rốt cuộc cũng mở miệng:" Hắn là của ta,người không có tư cách."

"Dựa vào cái gì? Hưu chết về tay ai vẫn còn chưa biết,Tiểu Trúc mới là người quyết định." Bất luận là quân nhân nào cũng sẽ không thể giữ sắc mặt hòa nhã khi bị người trước mắt khiêu khích,nếu không phải có Mạnh Ngọc là trưởng bối ở đây,Ngô Phong thực sự muốn xông lên đáng mấy quyền để cho hắn biết mình có tư cách hay không.

"Dựa vào việc hắn nhận đồ ta cho,còn ngươi....." Trong mắt Dực Minh mang theo ý cười ngạo,bất kể hắn có tiếp thu truyền thừa của ma thú hay là sống với nhân loại cho tới bây giờ thì hắn đều hiểu rõ nếu đối tượng theo đuổi ngay cả lễ vật của ngươi cũng không nhận,vậy thì ngươi hoàn toàn không có hy vọng,ngay cả ma thú nếu không muốn trở thành bạn đời của ma thú khác cũng sẽ không nhận con mồi hay trái cây của đối tượng đang theo đuổi mình.

"Đó là bởi vì ngươi là sư đệ của hắn,sơ với tình huynh đệ mà hắn nhận định,người không có quan hệ gì như ta ngược lại không có nhiều băn khoăn,hay là Dực Minh huynh quên mất thân phận của mình rồi?" Sắc mặt của Ngô Phong cứng đờ nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười,trong mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Dực Minh nhếch nhếch khóe miệng,cười lạnh nói:"Vậy sao,vậy cùng xem cuối cùng hắn sẽ chọn ai." Nói xong liền gật gật đầu vơi Mạnh Ngọc,xoay người bước đi.

Chờ khi Dực Minh đi rồi,Ngô Phong ỉu xìu giống như quả bóng cao su xì hơi,cả người cảm thấy có chút chán chường,tuy rằng hắn vừa nãy nói như vậy nhưng hắn cũng hiểu rõ Dực Minh nói là sự thật,cho dù mình đưa lễ vật dưới danh nghĩa là tặng cho Bảo Bảo và Bối Bối cho Tiểu Trúc,cậu cũng chưa từng nhận lấy.

Ngô Phong cũng từng hoài nghi có phải Tiểu Trúc đã biết tâm ý của mình hay không nhưng thấy thái độ của Tiểu Trúc đối với mình trước sau hoàn toàn không có thay đổi gì,lúc này nghi hoặc mình đã buông bỏ lại trỗi dậy trong lòng.

Ngô Phong quay đầu nhìn vẻ mặt Mạnh Ngọc tươi cười vuốt râu,do dự một lát liền mở miệng hỏi:"Bá bá,Tiểu Trúc hắn có phải đã biết tâm ý của con hay không?"

Mạnh Ngọc đang yy(6) những ngày náo nhiệt sau này bị câu hỏi này làm sửng sốt chút,lập tức nhanh chóng trấn an đứa cháu cỏ vẻ bị đả kích không nhỏ này,"Đứa nhỏ Tiểu Trúc này chỉ là không muốn thiếu quá nhiều nhân tình,nếu ngươi có đủ thành tâm,thì trái tim lạnh lẽo đến đâu cũng sẽ bị ngươi sưởi ấm."

Ngô Phong nghe xong lời này có chút đăm chiêu,lập tức lại tinh thần sung mãn mà cười nói:"Người nói không sai,chỉ cần lòng ta chân thành,Tiểu Trúc sớm hay muộn cũng sẽ tiếp nhận của ta."

"Bá bá,người xem,ta đây.... " Ngô Phong nói xong có chút do dự mà nhìn Mạnh Ngọc,sau đó Mạnh Ngọc lập tức hiểu ý phất phất tay,để Ngô Phong nhanh chóng đi tiến hành kế hoạch "tán trai" của mình.

Chờ khi Ngô Phong đi rồi,Mạnh Ngọc lại lâm vào yy,tuy rằng Tiểu Trúc vừa mới sinh hai bánh bao nhưng lúc này trong đầu Mạnh Ngọc đều là hình ảnh Tiểu Trúc cùng Dực Minh sinh bánh bao,hoặc là cùng sinh với Ngô Phong,trong hà có cha,có phụ thân,có hài tử mới thật sự là một gia đình,đứa nhỏ Tiểu Trúc này nhất định phải được hạnh phúc mỹ mãn.

Hết chương 34.

(1) Nguyên văn: 冷热三温暖 / Lãnh nhiệt tam ôn noãn: tìm trên gg thì 三温暖 là phòng tắm hơi nên tôi để là phòng tắm hơi lạnh,chắc là ngồi chịu đựng khí lạnh mà anh Dực Minh tỏa ra,theo tôi hiểu là vậy có gì sai mọi người bảo tôi nhá.

(2)乐见其成/ Nhạc kiến kì thanh: vui mừng khi được gặp,được biết.

(3) 望闻听切/ Vọng,văn,vấn thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.Gọi là "tứ chẩn".

(4)身不由己/Thân bất do kỷ: thân không do mình làm chủ, tóm lại là không có tự do được làm theo ý muốn của mình.

(5)不为所动/Bất vi sở động: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.

(6) YY: từ láy được dân cư mạng Trung Quốc hay sử dụng,nghĩa là ảo tưởng, tự sướng.