Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 104: Cướp biển (2)



"Ngồi nghỉ ở đây một lát!" Kẻ dẫn đầu tiểu đội ngồi xuống dưới gốc cây, tay lấy bình nước, uống một hơi.

“Đội trưởng, anh đã gặp Jormungandr?" Một người trẻ tuổi hỏi.

"Ngươi biến đi! Đã kể bao nhiêu lần rồi mà còn thắc mắc!" Người đội trưởng không có trả lời, một kẻ khác ngồi cạnh hô lên.

"Được rồi! Ta kể lại một lần nữa, nhớ nghe cho kĩ!" Đội trưởng mở miệng nói.

Kể được một lúc, bỗng dưng người đội trưởng không nói gì nữa mà đứng dậy.

"Nhiêu đó đủ rồi! Tiếp tục tuần tra, ta sẽ vừa đi vừa kể cho các ngươi nghe!" Hắn ôn tồn nói.

Những kẻ theo sau không có đáp lời mà đứng dậy đi theo, họ đang chăm chú lắng nghe lời hắn kể.

Người đội trưởng nhanh chóng kể lại chuyện đã gặp trăn Titan ở đầm lầy, đó là những mảng kí ức mà hắn sẽ không bao giờ quên đi được, hình ảnh một con rắn khổng lồ tiến về bọn họ.

Đã có hai người bị nó một đớp mấtxác, cũng mai là hắn nhanh chân nên kịp chạy thoát.

"Nghĩ đến những cảnh đó, trong lòng ta vẫn luôn ám ảnh!" Vẻ mặt đội trưởng có chút nhăn nheo.

"Hai người đó không có cái chết vi quang trên chiến trường, tiếc thay! Nhưng đánh mất bản thân cho một thần thoại như Jormungandr thì cũng đáng tự hào!"

Kẻ nói câu đấy thì rất hùng hồn thế nhưng người nghe thì đều lo sợ.

"Hy vọng sẽ không gặp lại con vật to xác đó!" Người đội trưởng khẽ giọng nói.

"Có gặp hay không thì chưa biết! Nhưng đều chúng ta muốn là suối thần!" Người đội phó trầm tư.

"Ngươi nói đúng! Trên đảo này chắc chắn tồn tại! Thuyền trưởng đã theo bản đồ đến đây cơ mà!" Đội trưởng dường như đang muốn khích lệ tinh thần của đội.

"Ban đầu ta không tin tưởng lắm, có chút hoài nghi, liệu thuyền trưởng có tìm sai chỗ! Nhưng khi thấy Jormungandr thì ta đã hoàn toàn tin, chỗ này sẽ cất giữ con suối đó!" Hắn ta nói nhỏ.

“Chắc có lẽ vì vậy mà cả hai con quái vật thần thoại mới trấn giữ nơi này!” Người đội phó nói.

“Jormungandr, Leviathan, còn có Thunderbird canh giữ thì chắc chắn suối Thần sẽ tồn tại đâu đó trên hòn đảo này!” Kẻ đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi nghe những lời khẳng định từ hai kẻ đứng đầu tiểu đội, những người trong nhóm lúc này không còn sự nghi ngờ nào nữa.

“Các ngươi đừng vội vui mừng, để tìm được thì còn mất rất nhiều thời gian!” Những kẻ còn lại chưa kịp vui mừng thì đã bị đội trưởng tạt cho một gáo nước lạnh.

“Ngoài khơi xa có Leviathan trấn giữ, nếu không tìm được suối Thần thì sẽ mãi mãi ở trên hòn đảo này!” Hắn lại tạt thêm nước vào sự hào hứng của họ.

“Đội trưởng, có khi nào suối Thần được giấu trong màn sương mù đó?” Một người nhỏ gầy hỏi.

“Cũng có thể!” Nhắc đến màn sương mù,người đội trưởng không có chút hứng thú, nói tiếp: “Lục tìm hết trên đảo rồi hả tính đến, biết đâu là do bọn dân bản xứ kia giấu đi rồi!”

Nếu suối Thần mà ở trong màn sương, nơi mà Jormungandr ngự trị thì khó lòng đạt được, nếu cứ cố chấp chiến đấu thì thương vong không hề nhỏ, dù cho có tìm thấy suối Thần mà không còn mạng để uống thì mọi thứ đều vô nghĩa.

“Sớm muộn gì thì thuyền trưởng cũng sẽ buộc đám người dân bản xứ đó phải nói ra tung tích của con suối mà thôi!” Vẻ mặt của tên đội trưởng trở nên tức giận, cứ như là người của bộ lạc Hera chiếm đoạt thứ gì đó của chúng vậy.

Theo bản tính từ xưa đến giờ thì cướp biển luôn cho những thứ quý giá đều là của mình,lòng tham không đáy, tất cả chỉ vì lợi ích cá nhân.

Sau một lúc nói chuyện rôm rả thìnhóm người này cũng đã rời đi, khu vực này cũng trở lại sự yên lặng như lúc ban đầu.

Ở gần đó chừng hai mười mét, Hạo Thiên đang ở trong bụi rậm nghe chuyện mà bọn cướp biển kia bàn tán.

Vốn dĩ Hạo Thiên đã rời đi nhưng nghe tiếng nói của chúng nên hắn đã quay lại nghe ngóng, trong rừng yên ắng, với thanh âm nói chuyện đó thì có đứng xa hai mươi mét thì nghe cũng khá rõ ràng.

Nghe hết toàn bộ câu chuyện, Hạo Thiên không hề để tâm đến chuyện Jormungandr mà cái hắn để ý nhất là ‘bản đồ của thuyền trưởng’, chắc chắn bọn cướp biển từ phía đất liền đã đi theo chỉ dẫn của bản đồ mà đến được hòn đảo này.

Từ đây có thể nói, Hạo Thiên hoàn toàn có thể dựa vào tấm bản đồ đó mà đi đến đất liền, trong lòng hắn đang rất vui mừng.

“Sứ Thần đại nhân, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Artemis thấy Hạo Thiên đang suy tư liền hỏi.

“Tôi đang nghĩ về những gì bọn chúng nói!” Hạo Thiên nói khẽ.

“Người hiểu bọn họ nói cái gì sao?” Artemis ngạc nhiên hỏi.

Hóa ra chuyện lúc trước mà Artemis nói bọn chúng tìm suối Thần cũng là do tộc trưởng nói lại, còn lý do mà ông ấy hiểu chúng nói gì thừa không ai rõ cả.

“Em không hiểu sao?” Hạo Thiên gãi đầu, “Chắc là do tôi được Thần ban cho trí tuệ nên hiểu bọn họ nói gì!”

“Hèn chi mà người học ngôn ngữ của bộ lạc một cách nhanh chóng như vậy!” Artemis vẻ mặt như suy đoán trúng được cái gì đó.

“Đúng đúng!” Hạo Thiên nhanh trí hùa theo.

Ngay lúc này, bỗng dưng có một nhóm người, chính xác hơn là năm người đã phát hiện ra họ, cũng bởi vì họ nói chuyện khá lớn nên dẫn đến bại lộ vị trí.

Rất nhanh, Hạo Thiên cũng phát hiện được bọn chúng, một kẻ trong nhóm cầm cái kèn thổi một hơi dài, những nhóm cướp biển gần đó cũng nhanh chóng chạy đến.

Tay rút dao găm, chân chạy đi, Hạo Thiên cùng Artemis dùng hết sức mà chạy nhanh.