Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 113: Khoai sọ [Khoai môn] (2)



“Chúng ta có thể chế biến rất nhiều món ăn hấp dẫn mà vô cùng ngon từ khoai sọ luộc với đường đến nấu bánh khoai sọ, canh khoai sọ hầm, thịt kho khoai sọ…” Hạo Thiên vừa nói vừa biểu cảm như đang ca ngợi một món ăn vô cùng ngon lành.

“Củ của nó khi được nấu chín thì là một món có thể no bụng!” Hạo Thiên nói tóm gọn lại.

Lord đứng cạnh nghe Hạo Thiên miêu tả mà hai mắt sáng lên, miệng như muốn chảy nước.

Mùa thu là mùa của khoai sọ cho ra củ, lúc này đất khá mềm, không cần dùng xẻng để đào, chỉ cần dùng tay móc nhẹ lớp đất bên trên lên là phiến khoai sọ liền ở ngay trước mắt.

Nhìn đám khoai dày đặc này, Hạo Thiên hai mắt sáng lấp lánh, cái đói của bộ lạc đã được giải quyết nhờ loại thức ăn mới này.

“Thứ này thật sự là ăn được?” Lord nhìn số củ mà Hạo Thiên dùng tay đào lên mà hoài nghi.

Đúng như suy đoán của Hạo Thiên, thứ này là do Lord vô tình ăn lá của khoai sọ, sau đó bị trúng độc của nó chứ không phải là hắn cố tình ăn.

Cho nên khi nghe Hạo Thiên nói là nấu chín lên thì sẽ ăn được, làm cho Lord không tin tưởng nổi.

“Tôi quên mất! Thứ này chỉ có thể ăn củ của nó! Là thứ này này!” Hạo Thiên chỉ tay vào số củ khoai.

Hạo Thiên dùng dao găm cắt bỏ phần lá ở trên rồi lấy toàn bộ củ khoai ở dưới đất lên, Trúc Diệp Thanh cũng ở cạnh mà làm theo.

“Đấy là trái của loại cây này! Chỉ kết trái ngầm dưới lớp đất!” Trúc Diệp Thanh nhanh trí nói.

Nghe được lời của Trúc Diệp Thanh, lúc này Lord mới hiểu ra, hắn cũng nhanh chóng đào khoai.

Sau một lúc, ba người họ đã đào được không ít khoai, khi ra ngoài Hạo Thiên không có mang theo balo hay bất cứ thứ gì có thể đựng nên hai người phải dùng áo để bọc chúng lại.

Lord thì do đi hái quả nên có mang theo một cái gì đó khá giống với cái giỏ xách, hắn cũng dùng áo để lấy thêm một ít khoai.

Về đến bộ lạc, Hạo Thiên thấy trưởng lão Danzo đang cùng Lux cặm cụi điều chế những thứ hắn nhờ làm giúp.

“Trưởng lão, chúng tôi về rồi!” Hạo Thiên cười cười.

Câu nói này khiến cho Danzo chạy lại chỗ Hạo Thiên, hắn cũng đem hết sự việc nói cho ông lão biết.

“Thứ này có thể ăn được sao?” Trưởng lão Danzo, giọng khàn khàn nói.

Hạo Thiên cũng không có trả lời mà chỉ đứng im gật đầu, thấy vậy ông lão gọi Sara lại để lấy nước cho Sứ Thần đại nhân rửa mặt và tay chân.

“Nếu người đã nói có thể ăn được thì chắc chắn sẽ được!” Lux nhìn đám khoai đầy bùn đất đó cũng có chút không tin tưởng.

Biết là bộ lạc Hera chưa từng ăn loại thức ăn này, Hạo Thiên cũng lười giải thích, mà quay ra dặn dò Lord đem chúng đi rửa sạch, sau đó quay lại nói chuyện với Lux.

“Chúng ta cứ thử một lần rồi sẽ biết!” Hạo Thiên định nói cái gì đó nhưng hắn đổi một câu trả lời khác.

Bộ lạc Hera tuy vẫn còn khá lạc hậu nhưng nồi thì họ vẫn có, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh nhanh chóng lấy mấy cái nồi đem đi rửa sạch rồi đổ nước vào trong.

Lúc này Lord cũng mang những củ khoai đã được rửa sạch về, Hạo Thiên cho khoai vào nồi rồi đun lên.

Dù trong lòng có chút không tin tưởng nhưng người dân vẫn rất nhiệt tình giúp đỡ Hạo Thiên.

Sau một lúc lâu nấu khoai thì trong nồi cũng đã bốc lên một mùi thơm thoang thoảng.

“Thơm quá!” Lord sau khi hít một hơi dài không khí.

Sau một lúc yên lặng thì Cana đã là người đầu tiên chịu lên tiếng, Lux cũng đưa mũi hít lấy hương thơm…

Sợ mấy người họ vì hương thơm của khoai luộc mà mất thăng bằng, cắm đầu vào nồi khoai, Hạo Thiên dùng một khúc cây đảo đều khoai.

Cảm giác khoai đã chín, Hạo Thiên sau khi dùng nhánh cây nhỏ cắm vào củ khoai thì xác định nó có thể ăn rồi thì đem nồi khoai đổ ra rổ.

Chưa cho mọi người ăn ngay, Hạo Thiên chờ cho khoai nguội đi một chút rồi mới lấy một củ lên.

Dùng tay bóc lớp vỏ bên ngoài ra, Hạo Thiên đưa cho trưởng lão Danzo nếm thử.

Cana lúc này cũng đã về, hắn chẳng bắt được con ếch nào, khi thấy có đồ ăn thì nhanh chóng chạy cà nhắc đến.

Tay cầm lấy củ khoai chưa lột vỏ mà bỏ vào miệng, Trúc Diệp Thanh thấy vậy cười tủm tỉm, Hạo Thiên thì cười lớn, sau đó những người xung quanh cũng cười hắn.

Đúng là kẻ ngốc, còn tham ăn, không chịu xem người ta ăn như thế nào đã vội vàng bỏ vào miệng.

“Sứ Thần đại nhân! Sao thứ này ngon thật nhưng có cái gì đó dai dai khó ăn lắm!” Cana vẻ mặt khó chịu nói.

“Đồ ngốc! Ngươi phải lột bỏ lớp vỏ bên ngoài!” Trúc Diệp Thanh cười cười.

Cana cũng không có trả lời, hắn buồn bã nuốt trọn củ khoai đã lỡ ăn sai cách, sau đó cầm lấy củ khác mà học theo Trúc Diệp Thanh lột vỏ.

“Rất ngon!” Trưởng lão Danzo tấm tắc khen, “Thật tốt quá!”

Lux thì vừa ăn vừa đỏ mắt, cô nàng dường như rất cảm động vì món khoai luộc này.

Không kiềm chế được nước mắt, trưởng lão Danzo đã khóc như một đứa trẻ, ông ấy là người thật đáng tôn trọng, luôn lo nghĩ cho mọi người.

“Quá tốt rồi! Tộc nhân có cái để no bụng rồi!” Trưởng lão nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên.

“Cảm tạ Sứ Thần đại nhân! Cảm tạ Nữ Thần đại nhân!” Ông lão cùng những người trong bộ lạc đều quỳ xuống vái tạ Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh.

Hạo Thiên bị làm cho bất ngờ khi mà chỉ vì một bữa ăn mà bọn họ lại kích động đến như vậy, hắn cũng không có đóng góp gì nhiều cho bộ lạc, chỉ là một ít lương thực đủ để cả bộ lạc không phải lo cái đói.

Rất nhanh, Hạo Thiên đỡ trưởng lão đứng dậy, Trúc Diệp Thanh cũng tương tự là là như vậy.

Hồi lâu sau, trưởng lão Danzo lao đi nước mắt rồi ho lên một tiếng, mọi người cũng im lặng đợi ông lão.

“Một lần nữa cảm tạ người, cảm tạ sự chỉ dẫn của người!” Lần này lão định quỳ nữa nhưng Hạo Thiên đã nhanh chóng ngăn cản.

“Không được làm như vậy! Ta không thể nhận đại lễ của mọi người!” Hạo Thiên cau mày, “Chẳng lẽ tất cả đã quên tôi từng nói cái gì sao?”

“Chúng tôi nhớ! Nhưng người là Sứ Thần đại nhân! Người xứng đáng được nhận sự kính phục của bọn tôi!” Trưởng lão Danzo nói lớn, dù trong thanh âm có phần nghẹn ngào.

“Tôi không cần mọi người quỳ lạy! Sau này chỉ cần cúi người ra phía trước là được rồi!” Hạo Thiên chẳng biết nên giải quyết chuyện quỳ lạy này như thế nào nhưng cũng may là có Trúc Diệp Thanh nhanh trí bày trò này cho hắn.

Cũng nhờ sự đối đãi này mà Hạo Thiên càng được người dân trong bộ lạc Hera tôn sùng hơn.

Hạo Thiên không dám nhận những cái lại này vì để người già hơn mình quỳ lại là tội lớn, sợ sẽ bị giảm thọ.

“Được rồi! Mọi người cùng ăn đi! Nhớ chừa phần cho những người chưa về!” Hạo Thiên gật đầu.

“À! Còn chuyện này nữa! Từ này về sau không được gọi tôi là Sứ Thần đại nhân mà đổi thành Hạo Thiên nhé!” Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là lệnh, không được cãi lại! Chọc giận tôi thì hậu quả các người tự hiểu nhé!”

“Trúc Diệp Thanh, sau này cũng phải gọi tôi như vậy! Thanh Thanh cũng được nhé!” Trúc Diệp Thanh cũng lựa chọn khoảnh khắc này mà nói.

“Như vậy sao được! Chuyện bất kính với thần linh, chúng tôi không làm được! Mong người đừng làm khó nữa ạ!” Trưởng lão Danzo, giọng khàn khàn, hai tay chắp trước mặt.

“Thôi được! Tôi cũng không ép mọi người gọi tên! Nhưng chỉ được kêu tôi là đại nhân! Mọi người rõ rồi chứ!” Hạo Thiên mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

“Cảm tạ Sứ Thần đại nhân!” Mọi người đồng thanh.

Dù đã dặn trước nhưng bọn họ vẫn vậy, Hạo Thiên đành chịu, để họ dần dần thay đổi cách xưng hô.