Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 123: Chia ra (1)



Bởi vì không có vũ khí, Aura không sử dụng vũ khí mà dùng tay chân mà tung đòn hiểm vào những chỗ trọng yếu trên cơ thể đối thủ mà bẻ gãy.

Đều là nam nhân, Aura biết rất rõ chỗ trí mạng của đối thủ, ngoại trừ phụ nữ và thái giám thì không ai có thể chịu nổi một kích này.

Cướp biển hai mắt trợn trắng, trực tiếp ngã xuống, chưa kịp làm gì đã bị đánh một cú ngay vào chỗ trọng yếu, trứng đã vỡ, hơi thở cũng không còn, kẻ này chết đi mà không kịp trăn trối điều gì.

Tên cướp biển còn lại thấy tình thế nguy cấp liền dùng kèn thổi vang lên, vừa dứt tiếng kèn thì Hạo Thiên đã cho hắn một mũi tên xuyên qua lòng bàn tay, hắn kêu lên đầy đau đớn, Night cũng không muốn để kẻ nào còn sống sót, vì thế mà dùng chính thanh đao chúng mà chém cho hắn một nhát.

Trước sau tất cả những việc vừa xảy ra chỉ mất chưa tới ba mươi giây, họ đã đem năm tên cướp biển kia bỏ mạng tại đây, Hạo Thiên cũng vì điều này mà thất thần, nhưng không phải bởi vì Artemis mấy người cường đại, mà là bởi vì có người chết ở hắn trước mặt.

Lần trước Hạo Thiên đã gián tiếp giết chết một tên cướp biển, có thể nói lần đó cũng bởi vì hắn mà tên kia mất mạng trong chính tay hắn, lần này thì những người đó đều chết trước mặt nên có chút khó tin, hắn đứng ngây ngốc một lúc.

“Sứ Thần đại nhân!” Nhìn thấy Hạo Thiên đứng yên, Luci hô to, tiếng kèn đã truyền ra, lại không rời đi, rất mau sẽ có cướp biển hướng bên này chạy tới.

“Đi!” Hạo Thiên hít sâu một hơi, không cho chính mình suy nghĩ tới những chuyện vừa rồi đã nhìn thấy.

Nhanh chóng chạy đi, Hạo Thiên đoàn người ở rừng rậm lại tiếp tục chạy như bay, đem tốc độ nhanh nhất để thoát đi nơi này, nhưng đại khái là vì mọi người đã mất sức, đám cướp biển kia đuổi tới với tốc độ cực nhanh, so với bọn hắn trong dự đoán, hơn nữa là lập tức xuất hiện hai tiểu đội gồm mười người..

Mỗi người trong tay đều là cầm cây đuốc, hội tụ ánh lửa đem một mảng rừng cây chiếu đến sáng lên, Hạo Thiên bọn họ căn bản không chỗ có thể ẩn nấp.

“Đầu của các người đều là của ta!”

“Ta xem cách người còn trốn đi đâu được!”

“Ở đây chỉ có bốn người thôi à! Ai nhanh tay thì phần thưởng thuộc về kẻ đó!”

“…”

Mặt đối mặt nhau, đám cướp biển phát hiện Hạo Thiên bọn họ liền sôi nổi lấy ra vũ khí, hướng tới bên này đánh tới.

Nhìn nhân số mà nói, cùng Hạo Thiên bọn họ thua thiệt quá nhiều, nhưng Hạo Thiên bọn họ bên này cũng không phải là những kẻ yếu đuối, Night ba người như vậy đều cường hãn chiến sĩ, cái gì cần phải đối mặt thì không thể trốn tránh, có thể hay không chẳng thể nói trước, chỉ cần ở lại đây mà hao phí thời gian thì chính là điểm trí mạng.

Hiểu rõ điểm này, Hạo Thiên bọn họ đều quay đầu chạy, nhưng mà, chạy lâu như vậy, mấy người họ đều đã thấm mệt, còn vừa đánh một trận, họ chạy được đến lúc này hoàn toàn là dựa vào nghị lực ở kiên trì.

Rơi vào tình cảnh yếu thế, Night ở trong lòng tính toán lợi và hại, cũng không biết là cái gì là xấu, trạng thái tinh thần rơi vào tự hỏi, thế nhưng lại đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra.

“Cứu ra tộc nhân tổng cộng có mười người, trong đó có ba gã là chiến sĩ, nếu là có thể thuận lợi thoát đi nơi này nói, mỗi ngày có thể vì bộ lạc tìm kiếm đồ ăn hẳn là cùng ta không sai biệt lắm!”

“Bất quá ta so với bọn hắn thì hiếu thắng hơn, nếu là gặp được địch nhân, không thể nghi ngờ là ta càng khó có thể bảo vệ tốt cho bộ lạc, nhưng nếu là đưa bọn họ ở lại, căn bản không có cách ngăn cản kẻ địch cho chúng ta tranh thủ chạy trốn thời gian!”

“Bởi vậy, tình huống xấu nhất sẽ là không ai có thể thoát khỏi chỗ này, còn có thể liên lụy thêm những người ở bộ lạc, liền có khả năng bị kẻ địch đuổi tới…”

“Nhưng nếu là đến lượt ta ở lại, hẳn là có thể kéo dài một vài phút thời gian, làm như vậy thì những người khác hẳn là có đủ thời gian kéo dài khoảng cách.”

“Cho nên, cách tốt nhất là nên để ta cầm chân chúng, để những người khác tranh thủ khoảng thời gian đó mà thoát đi, làm như vậy không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất…”

Bọn họ vừa chạy vừa bàn bạc kế sách, tuy Night có lòng hy sinh để bảo vệ cho mấy người họ cũng đoàn người kia sắp hội họp với mình nhưng Hạo Thiên không cho đều này là sự an bài thỏa mãn được đủ mọi yếu tố.

“Khoan đã, Night, anh là một trong vài người có thể chất tốt trong chiến đấu bảo vệ bộ lạc!”

“Anh không được chết như vậy! Một mình Artemis không thể đảm bảo an toàn hết cho mọi người!”

“Tôi tính thế này!”

“Đợi lát nữa tôi sẽ dùng bom choáng cùng sương khói để yểm hộ các người, đến lúc đó ta sẽ dẫn dắt lũ cướp biển rời đi hướng khác, đến lúc đó các ngươi nhớ rõ nhân cơ hội chạy trốn!”

Nói đến đây, Hạo Thiên quay sang nhìn Night, ngẩng đầu nhìn lại, “Thời gian lúc sau, tôi muốn anh phụ trách an toàn cho những người khác!”

“Một mình anh không đủ để cầm chân bọn chúng đâu! Tôi nên ở lại thì hơn! Nếu không sẽ chẳng còn ai sống sót được!” Night trầm giọng.

“Anh nói cũng đúng! Vậy chúng ta cứ thế mà làm!” Hạo Thiên đáp.

“Sứ Thần đại nhân!” Artemis hét lên.

“Chúng ta cứ như vậy mà làm thôi!” Hạo Thiên mỉm cười.

“Tộc trưởng các người đi trước, chúng ta ở đây liều chết với chúng và phải tranh thủ thời gian!” Night thấy nụ cười của Hạo Thiên liền cảm giác thấy được sự chắc chắn từ trong đó.