Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 23: Lợn rừng bạo loạn



“Diệp Ngân... Thức dậy mau!” Hạo Thiên lay người Diệp Ngân.

“Sáng rồi hả?” Diệp Ngân mơ màng hỏi.

“Tỉnh táo đi... Nhanh lên...” Hạo Thiên gấp rút nói.

Hạo Thiên sau khi kêu Diệp Ngân dậy, đã lập tức dùng hay tay đỡ hai tấm vách lều.

“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Ngân hỏi.

“Đừng nói gì hết! Nhanh giúp tôi đẩy ngã cột trụ!” Hạo Thiên đáp.

Diệp Ngân cũng không nói gì, nghe theo lời Hạo Thiên, nhanh chóng đẩy ngã cột trụ. Sau khi họ dỡ lều xuống thì ngay lập tức Hạo Thiên dẫn Diệp Ngân chạy lại một cái cây cao to gần đó.

Hạo Thiên nhanh chóng đỡ Diệp Ngân leo lên cây rồi hắn cũng nhanh chóng leo lên. Họ sau khi yên vị trên cây rồi ngồi chờ.

“Hạo Thiên. Có chuyện gì vậy?” Diệp Ngân hỏi.

“Suỵt... Cô nói nhỏ thôi!” Hạo Thiên trả lời.

“Hở?”

“Không rõ chuyện gì, nhưng có thể chúng ta sắp gặp nguy hiểm!”

Vừa lúc Hạo Thiên dứt lời thì có mấy con thỏ rừng cùng với mấy con thú nhỏ khác chạy toán loạn, Diệp Ngân nói: “Làm tôi sợ gần chết! Cứ tưởng có dã thú nguy hiểm lắm!”

Hạo Thiên nhỏ nhẹ nói: “Đến rồi!”

“Rầm rầm...”

Bỗng nhiên xuất hiện một đàn lợn khoảng gần hai đến ba mươi con chạy đến, làm hỏng một số đồ gốm mà họ cực khổ làm được. Hạo Thiên cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng chảng thể làm gì hơn.

Nhìn thấy tình huống bất ngờ, Hạo Thiên ngay lập tức bịt miệng Diệp Ngân lại, sợ cô ấy nói chuyện sẽ làm cho bọn lợn phát hiện ra hai người họ.

Hạo Thiên ngồi trên cây mà cảm thấy may mắn, nếu không nhờ có mưa thì bọn họ đã có thể bị bọn lợn phát hiện ra rồi (nước mưa trung hòa mùi cơ thể họ nên lợn rừng không ngửi được mùi của họ, cộng thêm chúng dường như đang hoảng sợ).

Khoảng nữa giờ sau thì bọn lợn rừng dần rút sâu vào rừng tre trúc, nhưng trên mặt đất vẫn còn ba con lợn rừng đang nằm, không biết là bọn chúng đã chết hay chưa, chúng cứ nằm bất động.

Hạo Thiên không dám manh động, liền cầm chiếc giày lên phi thẳng vào bọn chúng, nếu hắn không làm như thế thì với tình huống này họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nước mưa sẽ làm giảm nhiệt độ cơ thể, không chỉ sẽ gây bệnh mà còn có thể sẽ gây tử vong nếu nhiệt độ cơ thể hạ quá thấp so với ngưỡng chịu đựng.

“Bốp.” Tiếng động khi Hạo Thiên ném chiếc giày xuống.

Thấy bọn lợn không cử động gì, Hạo Thiên từ từ leo xuống đất.

“Cô nhảy xuống đi! Tôi sẽ đỡ cô! Cẩn thận đấy!” Hạo Thiên nói.

“Vậy đỡ tôi nhé!” Diệp Ngân nói.

Diệp Ngân định xuống thấp một tý rồi nhảy xuống, bỗng dưng bị trượt một cái, cô nàng ngã nhào về hướng Hạo Thiên đang đợi.

“Á...”

“Rầm... Bịch...”

“A, đau quá! Hạo Thiên anh không sao chứ!” Diệp Ngân vừa xoa đầu vừa nói.

Không có bất cứ phản hồi nào, vì mặt của Hạo Thiên đã bị một cặp núi siêu to siêu khổng lồ đè lên, không chỉ khiến hắn không nói được mà còn làm cho hắn bị nghẹt thở và không thấy gì.

Định thần lại, Diệp Ngân mới chú ý đến Hạo Thiên đang bị đè bên dưới, cô nàng vội vàng đứng dậy thì trượt tay một cái, khiến cho Hạo Thiên phải ăn thêm một lần nữa (cái sướng trong cái khổ là đây chứ còn gì nữa).

Loay hoay một lúc, Diệp Ngân cũng đứng dậy được, cô nàng ngại ngùng hỏi lại lần nữa: “Anh có sao không? Tôi xin lỗi... Thật xấu hổ...”

“Tôi không sao! Đừng bận tâm...” Hạo Thiên nhẹ nhàng nói.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Hạo Thiên lại có suy nghĩ khác ‘bị đè hai lần làm sao có thể không bị làm sao chứ, nhưng được cái mềm mại thật sự’, hắn chỉ nghĩ đến như thế chứ cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa, còn việc cấp bách cần làm lúc này.

“Tít --- Người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ trách khỏi nguy hiểm trong đêm mưa, nhận được 5000 điểm tích lũy.”

“5000 điểm?” Hạo Thiên bất giác nói.

“Anh nói gì vậy?” Diệp Ngân đầu đầy dấu chẩm hỏi.

“Không có gì! Chắc cô nghe nhầm!”

Không ngờ lần này trong cái xui lại có cái may, được tận 5000 điểm, hắn có thể mua được một kỹ năng và mua được thêm một cuốn sách, thật là quá tốt.

Hai người bọn họ cũng không nói gì nhiều, cặm cụi thu dọn, dựng lại lều, thấy lồng thỏ không bị phá nát, Diệp Ngân tỏ vẻ thánh thiện nói: “Cũng may mấy chú nhóc dễ thương này không bị làm sao? Nếu không thì sau này không được ăn thịt thỏ rồi!”

“Cô đừng dùng mấy lời nói đó trong vẻ mặt đó có được không? Đáng sợ...” Hạo Thiên nói.

Loay hoay một lúc, họ đã dựng lại xong, cũng may số lửa than chưa bị bọn lợn rừng phá hỏng, họ đốt lại lửa rồi hơ lửa cho ấm một chút.

Cũng may lúc xảy ra chuyện thì trời cũng gần sáng, mưa cũng dần tạnh, nếu không thì họ khó lòng dựng lại lều và có khả năng lạnh đến chết.

Sau một đêm mưa tầm tã, trời cũng đã sáng, những tia nắng bắt đầu chiếu lên hòn đảo. Tuy lều đã được dựng lại, nhưng vẫn có nhiều chỗ bị gãy khung, Hạo Thiên phải thay các chỗ cây gãy đó ra. Diệp Ngân thì đi dọn những mảnh vỡ mà bọn lợn rừng đã phá.

Các khúc gỗ mà Hạo Thiên cất trữ dùng để đốt lửa đã bị nước mưa làm ướt, hắn phải đem chúng ra chỗ có nắng để phơi và hy vọng chúng sẽ mau khô.

Làm xong mọi việc, Hạo Thiên làm tạm cho Diệp Ngân một chiếc váy bằng da lợn rừng, rồi chuẩn bị đi giặt quần áo, lúc mà hắn muốn giặt giùm luôn đồ lót thì cô nàng đã gay gắt phản đối. Hạo Thiên đành chịu và đi ra suối giặt đồ.

Trời cũng đã trưa, ngoài bờ suối đã thấp thoáng hình bóng của Hạo Thiên, đúng là hắn rồi nhưng mà hắn đang trong tình trạng không mặc gì cả. Để che đi những phần nhạy cảm, hắn đã dùng những chiếc lá chuối kết lại với nhau mà tạo thành cái quần thô sơ.

“Tít --- Người chơi đã làm ra quần rác, nhận 300 điểm tích lũy.”

Không nói nên lời, Hạo Thiên đi giặt quần áo cho xong rồi đi xem bẫy cá, về phần hồ trữ thì đã ngập, còn bẫy thì bắt được một mớ cá. Làm xong công việc hắn trở về lều phơi quần áo.

Đến trời tối, hai người họ ngồi trong lều vừa ăn vừa nói chuyện về bọn lợn rừng, Hạo Thiên cũng không nói gì nhiều, chỉ là nói mấy câu khiến Diệp Ngân bớt lo sợ, hắn để cô nàng ngủ trước còn hắn canh cho tới nữa đêm.