Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 55: Cá sấu (2)



“Cô nằm xuống! Đừng có làm vướng tay tôi như vậy!” Hạo Thiên hô to.

Trúc Diệp Thanh cũng không dám phản kháng, nhanh chóng nằm xuống.

Bỗng nhiên có một cơn chấn động khá nhẹ khiến cho Hạo Thiên ngã nhào vào cô nàng, hóa ra là con cá sấu kia muốn tác hợp cho hai người.

Hai người vội vàng đứng dậy, hắn phải giữ trinh tiết cho Diệp Ngân, nhanh chóng vươn cung lên thì…

“Gầm!”

Một con cá sấu khác lại đâm vào máy bay, lần này hai người cũng đã đứng vững nhưng chủ quan một chút thì lại có con khác đâm vào.

Và cứ như thế, Hạo Thiên lại bị Trúc Diệp Thanh đè lên trên người.

“Are you okay? (Anh có ổn không?)” Trúc Diệp Thanh vui vẻ mắng kheo Hạo Thiên bằng một cấu tiếng Anh.

“Thôi đi! Lúc nào rồi còn đùa giỡn! Nhanh đứng dậy để tôi còn bắn chúng!” Hạo Thiên có chút cay cú.

“Được rồi! Nhưng có chút khó khăn! Anh đợi tôi tý!” Trúc Diệp Thanh nhanh chóng bò dậy.

“Gầm!” Âm thanh đó lại vang lên, làm cho Trúc Diệp Tanh đang cố bò dậy lại ngã sấp mặt vào Hạo Thiên, một bộ ngực trắng tinh hiện ra ngay trước mắt hắn.

“Big!” (Thật lớn!) Hạo Thiên không kìm được mà thốt lên.

“Cái gì?” Trúc Diệp Thanh không phải không hiểu Hạo Thiên nói cái gì mà cô nàng không hiểu hắn ám chỉ cái gì.

“Không có gì!” Hạo Thiên ánh mắt như muốn trốn tránh như cái đó thì không thể…

Nhìn xung quanh, Hạo Thiên nhìn thấy đám cá sấu đã bao quanh máy bay.

“Cẩn thận!” Hạo Thiên hô to.

Lời vừa dứt, cá sấu đã tông vào máy bay làm cho họ mém chút lại té ngã.

“Gầm! Gầm!”

Đám cá sấu xem chiếc máy bay như con mồi mà điên cuồng đâm đầu vào, làm cho khu rừng đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên sôi nổi.

Cá sấu là một loài vật nguy hiểm nhưng chúng đánh trống kiểu này thì Hạo Thiên khó lòng đối phó.

Chẳng mấy chốc, bọn chúng sẽ đem máy bay phá hỏng bét, không thể ngồi chờ chết Hạo Thiên cầm chắc cung tên bắn ra mấy phát vào chúng nhưng tác dụng nhận lại thì bằng không.

Da cá sấu rất giày, đạn dược còn có thể không đâm thủ được thì cung tên của Hạo Thiên không khác gì những trò đùa (trứng chọi đá, châu chấu đá xe là đây).

Hắn không bắn tiếp mà dừng lại một chút, da cá sấu quá dầy, chẳng lẽ không còn cách nào khác, phải bỏ mạng ở đây sao?

Nghĩ một chút, Hạo Thiên liền đưa cung tên lên ngắm vào mắt của cá sấu nhưng bắn ra lại hụt.

Hạo Thiên cũng không còn cách nào khác, dùng kỹ năng tuy là ngắm trúng nhưng lại không có độ chính xác, đành phải gọi ra hệ thống.

Hệ thống hiện ra bảng vật phẩm.

Nhìn sơ qua mấy cái kỹ năng, tuy không hiểu rõ công dụng cho lắm, Hạo Thiên quyết định đánh liều đổi lấy kỹ năng thiên phú .

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

“Tít --- Người chơi đã đổi kỹ năng thiên phú thành công!”

“Tít --- Người chơi bắt đầu tiếp nhận kỹ năng thiên phú!”

Theo bản băng của mình, Hạo Thiên nhắm chặt mắt lại chờ đợi cơn đau kéo đến.

Dường như có người rải bột ớt vào mắt Hạo Thiên, cảm giác cay nóng lan tỏa từ đôi mắt ra xung quanh, hắn nhanh chóng che mắt lại.

“Tít --- Người chơi hoàn thành tiếp nhận. Kỹ năng hồi ba giờ đồng hồ, bật tắt thoải mái!”

Khác với những lần tiếp nhận kỹ năng thiên phú lúc trước, lần này chỉ thấy cay nóng một chút, ngoài ra không còn cảm giác gì khác.

Lúc tiếp nhận kỹ năng hay đều mang lại cho hắn đau đớn lâu hơn và cảm nhận được sự thay đổi cơ thể nhưng lần này lại không có phản ứng gì cả.

Vừa định giơ cung tên lên thì phía sau lưng Hạo Thiên lại sáng lên ánh lửa làm cho hắn ngừng tay lại.

Theo bản năng, Hạo Thiên quay đầu lại nhìn về phía Trúc Diệp Thanh, trong tay cô nàng đang cầm một cái bình thủy tinh bên trong đó có chứa một loại chất lỏng, bên tay còn lại đang cầm bật lửa.

Nhìn thấy bật lửa, Hạo Thiên ngây ngẩn cả người, tại đây trên hoang đảo một thời gian quá dài, hắn đã rất lâu rồi không có nhìn thấy những đồ vật hiện đại này, đột nhiên nhìn thấy bật lửa hắn vui mừng vô cùng.

Một mùi hương nồng đậm từ cái bình thủy tinh toát ra, Trúc Diệp Thanh mở nắp bình thủy tinh ra, đúng vậy bên trong bình là cồn.

“Khoan đã!” Hạo Thiên xua tay, hắn dường như hiểu được ý nghĩ của cô nàng nên vội vàng ngăn lại, nói tiếp: “Đậy nắp lại đi! Cái đó rất quan trọng! Không được phung phí!”

“Tại sao vậy?” Trúc Diệp Thanh vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.

“Đưa hai thứ cô đang cầm cho tôi!” Hạo Thiên gấp rút.

Không biết Hạo Thiên định làm gì, thấy hắn có vẻ nghiêm túc nên cô nàng đành đưa cho hắn.

Tiếp nhận bật lửa, Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng mọi thứ hữu ích cần phải dùng đúng mục đích và phải có ích.

Không biết Trúc Diệp Thanh mang theo bao nhiêu cồn nhưng đối với Hạo Thiên nhiêu đây cũng là quá trân quý, để làm ra cồn trên đảo hoang thì rất khó khăn.

Chuyện đối phó cá sấu cũng không phải khó, cứ việc giao cho Hạo Thiên, chán thì chỉ cần gọi trăn Titan ra còn thích thì tự mình xử lí.