Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng

Chương 18



Giữa đông, bên ngoài Nam Lâu chỉ có một vài cây bách già và một vạt tre xanh rờn nổi bật.

Giữa những cành cây trơ trụi, căn gác trong sân với những thanh xà được chạm trổ tinh tế cùng những bức họa được vẽ trên cột trụ, tường đỏ ngói xanh được phủ lên bởi ánh vàng rực rỡ của bóng tà, toát lên sức sống trong khung cảnh mùa đông tịch mịch. Trong căn bếp nhỏ ở góc nhà bên, làn khói đơn độc cuộn tròn qua mái ngói xanh biếc. Mặc dù về đêm gió lạnh nhưng gợi cho người ta liên tưởng đến bếp lửa hồng rực trong phòng, tự nhiên sinh ra cảm giác ấm lòng.

Nhìn về phía xa, Phó Dục bất giác đi chậm lại.

Hắn từ nhỏ đã sống ở đây, quen thuộc với từng góc sân lầu các, sau này chuyển đến sống ở Thư Lâu, bèn ít khi quay lại.

Trong ấn tượng của hắn, khoảng sân này thường vắng vẻ, nữ ​​tỳ hành động kính cẩn không dám vượt quy củ, chỉ quét dọn sân bên ngoài, không dám xáo trộn đồ đạc, càng không dám nấu ăn. Đến mùa đông, cây cỏ khô héo, nơi đây càng trở nên quạnh quẽ. Hắn chỉ thỉnh thoảng trở về để ngủ một đêm, ngoài sự quan tâm ân cần của Chu cô, những người khác đều kính cẩn quá mức, ở Thư phòng vẫn thoải mái hơn.

Nhưng vào lúc này, làn khói xanh bay lên dưới ánh tà dương, khi đến gần còn nghe thấy tiếng cười mờ nhạt.

——Như thể bên trong đang bận rộn ồn ào.

Gần hơn chút nữa, căn bếp nhỏ đang xào đồ ăn, mùi thơm của sủi cảo và hương vị của canh thịt thoang thoảng bay qua rào tre xộc thẳng vào mũi. Hắn đi đường liên tục mấy ngày liền vẫn chưa dùng bữa, mùi thơm khơi dậy cảm giác thèm ăn, chợt nhận ra bụng mình trống rỗng, có chút khó chịu.

Bước vào sân, Yên Ba cầm một đĩa khoai lang nướng nóng hổi, đang gọi tiểu nha hoàn đến nếm thử.

Nhìn thấy Phó Dục, nha hoàn đang chảy nước miếng ròng ròng vội vàng che giấu vẻ mặt thèm thuồng, cung kính chào hỏi: "Tướng quân."

Trong phòng, Chu cô nghe thấy động tĩnh liền vội vàng hành lễ, nhìn về phía vị khách hiếm thấy này, dường như có chút kinh ngạc, "Tướng quân đã trở lại?"

“Ừ.” Phó Dục gật đầu, “Thiếu phu nhân đâu?”

“Đang thư giãn ở Tháp Vọng Vân bên sườn Bắc.” Chu Cô biết vị này không có việc gì sẽ không đến, ngập ngừng hỏi: “Có cần sai người gọi người trở lại không ạ?”

“Không cần.” Phó Dục dừng lại, không bước vào nhà nữa mà đi ra ngoài. Phòng bếp nóng nực, trong sân nồng nàn mùi thơm của thức ăn, nhưng cửa bếp có treo rèm, không biết bên trong làm cái gì. Có vẻ là khoai lang nướng... Khi Phó Dục hành quân bên ngoài, hắn đã từng lấp đầy cái bụng đói của mình bằng thứ này, bèn không nhịn được liếc một cái.

Bên ngoài bếp mới đặt một chiếc bàn vuông nhỏ bằng gỗ thông, một đĩa khoai lang nướng bẻ đôi đặt bên trên, bên trong thơm lừng, bóng loáng. Mùi thơm thoang thoảng, trong miệng dường như có thể nếm được vị ngọt ấm, bất giác khiến người ta chạy nước miếng.

Hương vị này thực sự...

Rốt cuộc, Phó Dục không đến đó nếm thử, mà là đi ra ngoài không ngoảnh mặt lại một cái.

Yên Ba và những người khác đứng bên hành lang, chỉ đợi bóng dáng chiếc áo choàng đen dệt tơ vàng đi ra ngoài thì liền ào vào và chia khoai lang.



Bên ngoài sân, mũi Phó Dục tràn ngập mùi thức ăn, nhưng hắn chỉ có thể kìm lòng mà đi về phía sườn Bắc.

Cây bạch quả đã khô héo từ lâu, những gốc phong đỏ cũng toàn cành khẳng khiu. Cỏ dại trên sườn núi đã chết úa, từng lớp lá vàng khô cong chất thành đống, khi giày giẫm phải thì vỡ vụn.

Tháp Vọng Vân cao chót vót, được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ của mặt trời lúc hoàng hôn.

Bên cạnh lan can tầng hai của lầu gác, có người đang đứng dựa vào, phóng tầm mắt ra xa. Có lẽ chỉ ở nhà phiêu diêu tự tại, nên nàng không quá chú ý đến ăn vận, không chải tóc cài trâm, mái tóc lụa là vắt trên vai, mềm mại đen nhánh, óng ả đến mức có thể phản chiếu ánh sáng. Nàng mặc một chiếc áo choàng đỏ bạc điểm xuyết tơ vàng, có hình dạng như áo cánh hạc với chất liệu lụa sa đỏ thẫm, lông cáo trắng mềm mại quấn quanh cổ tỏa sáng dưới ánh tà dương rực rỡ, đai lưng rủ xuống, phất phơ trong gió.

So với bộ dạng thường ngày ở Nam Lâu, lúc này nàng như đang chìm đắm trong một thế giới khác.

Du Đồng quả thực là đang chìm đắm.

Tháp Vọng Vân ở sườn Bắc mượn lợi thế về địa hình, rất thích hợp để ngắm cảnh, chỉ là toàn bộ nữ quyến trong phủ,lão phu nhân thì sợ lạnh ít khi ra ngoài, Mẹ chồng con dâu Đại Phòng sống tại Đông Viện, cách đây rất xa, chỉ còn mỗi Phó Lan Âm là đồng bạn với nàng, không cần phải né tránh, bởi vậy vô cùng thuận tiện cho nàng thường xuyên đến đây ngắm cảnh.

Ở nơi này thực sự được mở rộng tầm mắt, núi non phương xa nhấp nhô trập trùng, mùa đông tiêu điều trắng xóa, xen lẫn những bóng cây đan xen, chỉ nhìn thoáng qua, tựa hồ một bức tranh thủy mặc nhàn nhạt. Vào lúc này, tà dương ngả bóng, ánh sáng đỏ vàng phủ khắp, lập tức nhuộm màu cho vạn vật, giống như bức tranh thủy mặc đen trắng được thêm màu sắc, ánh sáng xếp tầng, lầu các rực rỡ, lập tức trở nên diễm lệ đến vô cùng.

Du Đồng như bị nhốt trong Phủ từ khi nàng gả vào Phó gia, nhiều lần nhìn thấy phong cảnh như vậy, tự dưng càng thèm khát núi non sông nước bên ngoài bức tường này.

Xuân Thảo bên cạnh bầu bạn cùng nàng đã lâu, có thể đoán được một chút suy tư của nàng, thở dài nói: "Thật tuyệt nếu có thể đi ra ngoài."

"Đúng vậy. Đứng ở trên lầu các đã tuyệt vời như thế nào. Nếu như được đứng ở trên đỉnh núi không biết sẽ như thế nào nhỉ..." Du Đồng thở dài, nhìn về phía xa, ánh mắt rơi trên đỉnh núi được phản chiếu trong áng chiều tà, lưu giữ vào kí ức cảnh hoàng hôn hùng tráng mỹ lệ này.

Sông núi hùng vỹ tựa muôn thuở, giờ phút này lại được phản chiếu dưới bóng hoàng hôn, càng khiến người khác tham luyến.

Nàng vỗ vỗ lan can đỏ bên cạnh tay, khẽ thở dài: "Chim trong lồng, ôi chim trong lồng."

“Cái gì?” Xuân Thảo không hiểu.

Du Đồng cười không trả lời, trầm mặc một lát mới nói: "Không sao, sau khi ta rời khỏi Phó gia, còn rất nhiều thời gian."

Xuân Thảo hiểu ý, không khỏi nở nụ cười, "Đúng vậy, Thiếu phu nhân mới đến đây nên phải tuân thủ nội quy, đợi đến lúc làm quen sẽ có cơ hội ra khỏi Thành trong vài ngày, người sẽ có thể được mở rộng tầm mắt! ”

“Bao nhiêu ngày mới là đủ.” Du Đồng cười, “Phải không có quy củ nề hà, tùy ý đi lại mới được.”

“Thế có vẻ hơi khó!” Xuân Thảo lắc đầu: “Còn chưa nghĩ đến tính tình tướng quân.”

"Chàng..." Khuôn mặt của Phó Dục xuất hiện trước mặt Du Đồng. Đường nét sắc bén như đẽo gọt bằng đao kiếm, dáng người cao lớn, mày kiếm mắt sáng,sau nhiều năm lãnh binh sát phạt, lại càng có thêm vẻ anh dũng quyết đoán mà người khác khó hề bì kịp. Chỉ bàn về dáng người tướng mạo, quả thực là vạn người có một, khí chất trác việt lại càng vô song. Đáng tiếc là tính tình quá lạnh lùng kiêu ngạo, mặt mày suốt ngày đăm chiêu, tựa hồ coi thường tất cả mọi người.

Du Đồng khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên hứng chí liền giơ tay vẽ vẽ

“Chà, khuôn mặt này—” nàng vẽ nguệch ngoạc trong không khí: “Đôi mắt này, tính tình này còn lạnh lẽo hơn cả tiết trời tháng Chạp. Chàng nhàm chán như vậy, nếu biết ta suốt ngày muốn đi chơi, có lẽ không vui mừng nổi đâu."

"Nghe đám Mộc Hương nói, lúc tướng quân tức giận, không ai dám đối mắt với ngài!"

"Ánh mắt cũng có thể giết người, đương nhiên phải né tránh."

Xuân Thảo lo lắng: "Vậy thì phải làm sao đây?"

“Trước hết chúng ta phải chịu đựng thôi.” Nụ cười trên môi Du Đồng nhạt dần.

Nếu đây là thời thanh bình thịnh thế, nàng sẽ dứt khoát rời khỏi Phó gia chu du kiếm sống. Nhưng suốt chặng đường gả tới nơi đây, bên ngoài tình cảnh như thế nào, Du Đồng còn nhớ rõ-quan phủ mờ ám, thổ phỉ hoành hành, các vụ kiện tụng dính líu đến mạng người giữa đại sảnh quan đường, dưới ánh mắt bao nhiêu người vẫn có thể ém nhẹm đi. Giờ phút này tự mình lăn lộn bên ngoài, không khác gì chuốc khổ vào thân, Du Đồng còn chưa muốn đem đến phiền toái cho bản thân.

Để mà so sánh, Tề Châu dưới sự cát cứ của Phó gia vô cùng hòa bình thịnh vượng, là chỗ tốt để ở.

Chỉ là khoảng thời gian này mới thành hôn, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Phó Dục coi trọng thể diện, không thể để nàng đi ra khỏi Phủ.

Phải kiên nhẫn chờ đợi, nhân cơ hội tìm hiểu tình hình trong thành Tề Châu.

Nàng đang thầm dự tính, trái tim đã bay ra khỏi bốn bức tường của Phủ. Dưới mái hiên, bước chân Phó Dục hơi dừng lại một chút, lắng nghe hầu hết những lời cười đùa xen lẫn tâm tình này của nàng. Nhìn thấy một chiếc gương đồng để chỉnh đốn y quan treo trên bức tường góc cạnh cầu thang, hắn dừng lại một chút, nhìn hình bóng mờ nhạt của bản thân trong gương. Áo giày huyền sắc, kim quan ngọc đai, tư thái uy nghiêm hiên ngang.

- -Nhàm chán sao?

Phó Dục hơi lắc lắc đầu, đi lên lầu.

Cầu thang đã sử dụng lâu năm, khi bước lên không khỏi phát ra tiếng cọt kẹt, hai người đang cười đùa nghe động tĩnh liền đồng thời nhìn sang đây. Tử kim quan vấn tóc hơi lắc nhẹ, lộ ra khuôn mặt cương nghị tuấn tú, hai mắt dưới mày kiếm như có điện, áo choàng màu đen được thuê trang trí tơ vàng, lớp lông đen tuyền quanh cổ áo càng tôn nổi thêm sự tôn quý.

Ánh mắt Phó Dục thu liễm, lúc bước lên lầu một cách đĩnh đạc, phong thái hắn vô cùng điềm tĩnh, như thể đang vác theo cả Hoa Nhạc*.

Hoa Nhạc: tên một ngọn núi lớn ở Trung Quốc, ý cả câu miêu tả sự bình tĩnh không suy suyển

Xuân Thảo không ngờ rằng chủ nhân sẽ trở lại đột ngột như vậy, đột ngột thu lại nụ cười, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến tướng quân."

Du Đồng cũng kinh ngạc, sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Phu quân."

Nét mặt nàng bình tĩnh, mặt mày bình thản, như thể còn không nhớ tới lời nói đùa vừa rồi, dưới chút ánh sáng cuối cùng của chiều tà, dung nhan nàng càng trở nên kiều diễm, thần thái rực rỡ. Tuy nhiên, khi quan sát kĩ càng, đối mắt nhìn nhau, hắn mới phát hiện ra nàng không tự tin như thường ngày, tựa hồ có chút chột dạ né tránh. Hơn nửa tháng không gặp nhau, nàng có vẻ sống rất thoải mái, ăn uống đầy đủ, da dẻ hồng hào, lại còn có cả tâm trạng vui đùa ngắm cảnh ở đây.

Tuy nhiên, khung cảnh mỹ nhân tựa lầu cũng không tồi

Khóe môi Phó Dục mấp máy, từ trong tay áo lấy ra bức thư "Thư của người nhà nàng."

Du Đồng kinh ngạc nhận lấy, thấy Yên Ba từ xa đi tới, đoán bữa tối đã chuẩn bị xong, còn chưa mở ra, liền nói: "Phu quân dùng bữa chưa?"

"Chưa."

Du Đồng thản nhiên mời: "Phòng bếp nhỏ đã làm xong vài món, qua đó nếm thử xem sao nhé?"

...

Phó Dục lần trước đã nếm thử đồ ăn mà nàng gửi qua, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lần này được dịp thưởng thức, tất nhiên vô cùng hài lòng.

Sau bữa ăn, Xuân Thảo dẫn nha hoàn dọn dẹp chén bát, Phó Dục không quay lại Thư phòng mà đi đến gian bên, cầm một cuốn sách rảnh rỗi lật xem. Du Đồng cũng không quấy rầy hắn, đi dạo trong Viện để tiêu thực, bởi vì gian bên đã bị Phó Dục chiếm lấy, nàng đành phải dẫn đám Yên BA đi xông y phục. Cũng may mùa đông ngày ngắn đêm dài, quần áo xông xong thì đã quá giờ Mậu, nàng liền chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Phó Dục hành xử dứt khoát, rất nhanh đã bước ra.

Ngược lại Du Đồng vô cùng tỉ mỉ, thỏa thích ngâm mình một lúc, đợi khi Yên Ba giúp nàng lau gần khô tóc mời rời khỏi phòng trong.

Trong phòng nến đốt sáng rực, rèm hơi rủ xuống, Phó Dục ngồi vào bàn, tập trung lật xem sách.

Du Đồng dựa trên ghế dài đợi một lúc, thấy Phó Dục không có ý nói chuyện phiếm với mình, vả lại phu thê hai người bằng mặt chẳng bằng lòng, cũng không định sống chung lâu dài với nhau, nàng cũng lười bày ra bộ dáng ngoan ngoãn đợi hắn bèn dứt khoát đi ngủ trước.

Sau khi Phó Dục đọc một cuốn sách lịch sử, hắn bước đến cạnh ghế dài bèn thấy nàng đã thiếp đi từ lâu.

Có lẽ do lò sưởi quá ấm áp, trong lúc say giấc nồng nàng chỉ hờ hững đắp nhẹ chăn gấm, lộ ra nửa bờ vai lúc nào không hay. Hàng cúc trên áo ngủ cũng không biết tự bao giờ bị nới lỏng, lộ ra một chút cảnh xuân bên trong, xương quai xanh đẹp đẽ tinh xảo, làn da trắng mịn như sứ. Ánh mắt khẽ lướt qua là có thể thấy áo ngủ hơi phồng xẹp xuống, chất chứa một thứ gì đó mềm mại.

Phó Dục trước đây chưa hề để ý, nhưng bây giờ nương theo ánh nến ngắm nhìn nhiều hơn một chút, hắn mới cảm thấy những đường nét duyên dáng này thế nhưng quả thực có sức hút.

Nếu như không phải trong lòng nàng đã có cái cái gối gấm hoa* là Hứa Triều Tông này, hắn vẫn sẽ ngắm nhìn lâu thêm chút nữa

*gối gấm hoa: ý chỉ nam nhân vẻ ngoài tuấn tú nhưng vô dụng.

Phó Dục hơi do dự, cúi người đắp lại chăn cho nàng, ánh mắt vô ý liếc vào trong một chút, sau đó tắt nến, vén nửa tấm chăn gấm lên chui vào.

Trong buồng ngủ mờ ảo, thư duy nhất còn sót lại là hơi thở của nàng

Thật nhẹ nhàng, mùi hương đã ngửi thấy ở Thọ An Đường lại tản ra trong mũi hắn, như có như không. Cùng với cảnh xuân kiều diễm vừa nhìn thấy, tất cả như đang đung đưa trước mặt, khiến tâm tình người ta không khỏi xao động.

Phó Dục nằm một hồi cũng không bình tĩnh được, dứt khoát trở mình, quay lưng về phía nàng.

Đêm đó, hắn đã nằm mơ.

Một giấc mơ hoang đường mà quyến rũ.