Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 116: Tôi nghe theo tiếng gọi tình yêu của mình đó!



Tống Minh Tuệ nhìn lũ trẻ con túm tụm vào với nhau để bắt nạt một đứa bé gái nhỏ hơn bọn chúng rất nhiều, khuôn mặt hơi đanh lại, tỏ rõ sự khinh thường.

Hừ! Lớn hơn người ta tận mấy tuổi mà còn làm ra cái trò ỷ đông hiếp yếu sao? Đúng là chướng mắt!

Hơn nữa, cô bé mà bọn chúng đang bắt nạt lại là con của Vu Phùng Cửu thì cô càng cảm thấy không đành lòng.

Tống Minh Tuệ xắn hai ống tay áo lên, đôi chân tuy bước rất từ tốn nhưng tốc độ lại nhanh đến ngỡ ngàng, băng từ chỗ cổng trường đến đoạn đường bên phía đối diện.

Khi cô chuẩn bị cất tiếng để đuổi bọn con trai đó đi, bất chợt một tiếng nói trêu ghẹo của đứa con trai lớn nhất trong nhóm ấy lọt vào trong tai cô.

“Cái đồ không có mẹ như mày mà còn dám lên mặt với bọn tao sao? Mẹ của mày là vì chướng mắt của mày nên mới bỏ mày lại đấy!”

Vu Hải Niệm nhíu mày, cô bé không hề có ý định đôi co lại với bọn chúng nên lờ đi, dịch bước chân sang bên cạnh để rời đi nhưng đã bị cả bọn con trai lớn hơn mình cả năm tuổi chặn đường lại.

Giọng nói non nớt cất lên ẩn chứa sự tức giận.

“Mấy người đang làm phiền tôi đấy.”

Tên con trai lớn nhất, cũng là đứa đứng đầu cả lũ kia hứm lên một tiếng, thẳng thừng cầm lấy dây đeo ba lô của Vu Hải Niệm rồi giật phắt cô bé lại về phía của mình.

“Ai cho mày đi? Mày tưởng mày có bố làm to thì thích coi thường bọn tao thì được coi thường á? Tao chướng mắt mày từ lâu lắm rồi. Tại sao một đứa như mày lại được thầy cô thiên vị như vậy chứ?”

“Thì sao? Bọn họ coi trọng tôi là vì tôi là học sinh học giỏi nhất toàn trường mà. Anh chỉ được hạng hai thôi nên cay à? Hả người lớn hơn tôi tận năm tuổi?”

Vu Hải Niệm phủi đi cái tay của đứa con trai đó - Huỳnh Đông Hiên đi, nhưng có gạt như thế nào thì cậu ta cũng chẳng chịu buông ra.

Huỳnh Đông Hiên thực sự đã bị sự lạnh lùng đó của Vu Hải Niệm chọc giận, hai má nó đỏ lên, mở miệng hét lớn.

“Sao mày cứ tránh mặt tao như thế hả?! Đồ… đồ không có mẹ!”

“Nào nào nào. Ở đâu mà tự dưng bà đây ngửi thấy có một mùi thôi thối thế nhở?”

Cả bọn trẻ đều bị tiếng nói bất ngờ của Tống Minh Tuệ mà giật mình, ngoái hết đầu sang nhìn một người con gái ăn bận sang trọng đang tiến đến chỗ bọn nó.

Tiếng đế giày da của cô và chạm lên nền đất vang lên những tiếng cồm cộp. Tống Minh Tuệ ngó nhìn ra xung quanh như để minh họa cho hành động đi tìm nơi phát ra mùi thối đó, rồi bất thình lình liếc mắt về phía Huỳnh Đông Hiên khiến cho cậu nhóc giật thót cả tim.

“A! Tìm thấy rồi! Cậu bé có cái miệng thối um!”

Huỳnh Đông Hiên bị cô nói thế thì sững sờ cả người, mặt từ tím tái chuyển sang nóng đỏ lên như sắp bốc hỏa đến nơi, dậm chân bình bịch xuống dưới đất.

“Cô là ai mà dám nói tôi như thế hả? Có tin tôi mách bố mua lại công ty của cô rồi đuổi cổ cô ra ngoài không hả?!”

Nó bưng lấy khuôn mặt như sắp khóc đến nơi rồi cắm mặt chạy đi, cả đám trẻ còn lại lớ ngớ nhìn nhau rồi hớt hải chạy theo sau Huỳnh Đông Hiên, miệng liên tục gọi cậu bé lại y như đám gà con đang nháo nhác gọi mẹ.

“Anh Hiên! Anh Hiên! Anh Hiên ơi!”

Tống Minh Tuệ nhìn lũ con trai đang dần biến mất, miệng hừ một tiếng.

Bố mẹ bọn mi đã mua nổi một căn nhà của bà không mà đòi mua lại cả tập đoàn của bà?

Nhưng mà vừa nãy đúng là cô có hơi quá lời thật.

Tống Minh Tuệ gãi đầu rồi liếc nhìn xuống bên dưới. Vu Hải Niệm chỉ cao đến gần eo cô, bây giờ cũng đang ngước mắt nhìn lên cô.

Đôi mắt của cả hai giao nhau, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy nó ở khoảng cách gần đến như vậy, cũng là lần đầu tiên khi cô nhìn vào đôi mắt của ai đó ngoài Vu Phùng Cửu, cô có cảm giác kinh ngạc đến như vậy.

Tuy đồng tử không có màu hổ phách sắc sảo giống như của Vu Phùng Cửu, nhưng đôi mắt của nó lại mênh mông, thăm thẳm như biển rộng, sóng sánh lên những vệt nước lấp lánh rất đáng yêu.

Tống Minh Tuệ cảm thấy đôi mắt này thật quen thuộc, giống như những lúc cô tự ngắm mình trong gương vậy.

“Này cô bé à.” Tống Minh Tuệ chống một chân rồi quỳ xuống ở bên cạnh Vu Hải Niệm: “Lần sau nếu bị bọn nó bắt nạt, đừng ngần ngại làm gì mà đấm thẳng vào mặt của bọn nó ấy, đánh không lại cũng được, nhưng còn có cớ để bắt bẻ nhà trường phạt bọn nó. Cứ chỉ vào mấy vết thương của mình rồi tố là bọn chúng đánh.” Dù sao bố nhóc cũng là một đại doanh nhân nổi tiếng mà, nhà trường chắc chắn sẽ không để yên đâu.

Vu Hải Niệm nhìn cô, trước tiên, nó cảm ơn cô trước rồi mới lễ phép đáp lại cô.

“Bố cháu nói rằng cháu không nên nghe theo người lạ, nhưng lời khuyên ấy của cô cháu sẽ cân nhắc ạ.”

“Ôi, ha ha ha ha! Con bé này khá ghê.” Tống Minh Tuệ cười lên rồi chỉ vào mặt mình: “Với cả cô không phải là người lạ đâu, chụp ảnh mặt cô lại rồi gửi cho bố cháu ấy, đảm bảo bố cháu biết cô là ai luôn.”

Vu Hải Niệm có đôi chút ngần ngừ, rồi sau đó nó lấy điện thoại ra rồi chụp mặt của Tống Minh Tuệ thật, gửi đến cho Vu Phùng Cửu.

Bất chợt những tiếng nhận tin nhắn “tinh tinh” phát ra ở ngay đằng sau hai người.

Cả hai đều giật mình quay hết đầu ra đằng sau, bất ngờ nhìn Vu Phùng Cửu từ lúc nào đã xuất hiện ở ngay bên cạnh bọn họ, trên tay anh là chiếc điện thoại đang hiển thị bức ảnh có khuôn mặt cười toe toét của Tống Minh Tuệ cùng với dòng tin nhắn của Vu Hải Niệm.

[Cô này là người quen của bố ạ?]

Khuôn mặt Vu Phùng Cửu đờ đẫn nhìn Tống Minh Tuệ, mãi về sau mới hoàn hồn mà bật thốt ra một tiếng.

“Cô… sao lại ở đây?!”

Tống Minh Tuệ giơ hai ngón tay lên, khuôn miệng nhếch lên cười xinh đẹp.

“Tôi nghe theo tiếng gọi tình yêu của mình đó!”

Lời tác giả:

Tối hôm đó, nằm ở trên giường, Vu Phùng Cửu mở điện thoại ra rồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh có khuôn mặt của Tống Minh Tuệ mà Vu Hải Niệm chụp chiều ngày.

“Hừ! Cười cái gì mà cười?”

Anh nhướng mày, miệng thì nói ra câu không đồng tình nhưng tay lại lặng lẽ nhấn lưu ảnh, lặng lẽ chuyển vào mục yêu thích.