Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 128: Tiểu Tuệ! Tránh xa người đàn ông ấy ra!



Vì lạ nhà nên đến quá nửa đêm khuya cô vẫn chưa ngủ được.

Tống Minh tuệ bơ phờ nằm ở trên đệm, quần áo xộc xệch do đã phải lộn qua lộn lại mấy vòng để tìm ra tư thế ngủ thoải mái nhất nhưng bất thành.

Cô liếc mắt nhìn sang Vu Phùng Cửu, phát hiện ra anh cũng giống như mình nên trong máu nảy lên ý định muốn trêu chọc anh một chút.

Tống công nương bấm miệng cười không rõ ý tứ rồi thò một bên cẳng chân dài trắng nõn của mình ra khỏi chăn, luồn vào trong lớp áo phông của Vu Phùng Cửu rồi chọt chọt vào lưng anh.

Khỏi phải nói, Vu Phùng Cửu giật hết cả hồn, tức giận gạt phắt chân cô đi.

Tống Minh Tuệ cắn môi để mình không cười lên thành tiếng, cô co chân thu về trong chăn.

Vu Phùng Cửu thấy không gian xung quanh lại trở nên tĩnh lặng như bình thường, nghĩ rằng cô đã đi ngủ tiếp rồi nên yên tâm nhắm mắt lại.

Nhưng anh éo thể nào mà ngờ được ngay vào cái lúc anh thả lỏng cơ thể, sau lưng anh bỗng có một cái gì đó vô cùng mềm mại, ấm ấm áp vào lưng.

“Tống Minh Tuệ!”

Tống Minh Tuệ rốt cuộc đã phải tu luyện mấy nghìn năm mới có thể vô sỉ thành thần được như thế này. Ở nhà người ta mà thản nhiên gác chân, áp cả người dán vào lưng của anh!

Vu Phùng Cửu chống người bật dậy, anh cầm lấy hai góc cuối của chiếc nệm hồng rồi kéo lê cô đi, vứt ra ngoài phòng khách.

Tống Minh Tuệ: =)))) Chu mi ngaaaaa~

...

Sáng sớm hôm sau, Tống Minh Tuệ nhíu mày rồi dần dần lấy lại được sự tỉnh táo.

Cô phải nằm ở trên giường mất mười lăm phút để gọi hồn về lại xác rồi mới có thể uể oải mà đứng dậy được, cuộn ấy cái nệm rồi cất lại nó vào trong tủ đồ của ông bác kiểm lâm.

Tối hôm qua Vu Phùng Cửu phũ phàng vứt cô đi, hại cô không thể nào mà ngủ thoải mái được.

À, kia rồi. Người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc của chúng ta kia rồi.

Vu Phùng Cửu vẫn luôn giữ vững thói quen dậy từ rất sớm, hiện tại anh đang ngồi ở trên cái phản ở ngoài sân, thay băng lại mấy chỗ bị thương ở trên người mình.

Tống Minh Tuệ há miệng nhìn anh, thấy anh khó hiểu quay đầu lại nhìn mình, cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi chỉ tay vào mặt mình.

“Tôi, tôi cũng phải thay lại băng thun y tế luôn hả?” Tống Minh Tuệ căng thẳng: “Tôi, tôi phải cởi đồ sao? Cởi quần trước hay là áo trước? Hay cởi hết? Anh đợi một chút, tôi cần phải chuẩn bị tinh thần.”

Khuôn mặt của Vu Phùng Cửu lạnh tanh: “Tự đi mà thay.”

Vờn qua vờn lại với nhau như vậy cũng đã mất mấy chục phút. Tống Minh Tuệ không biết tự băng bó vết thương nên Vu Phùng Cửu đành phải giúp cô một tay.

Suốt cả quá trình Tống Minh Tuệ cứ mở to mắt nhìn anh, trực chờ để lột áo ra nhưng cứ bị Vu Phùng Cửu nghiến răng giữ lấy mép áo cô kéo xuống.

Chiếc xe việt dã của quân đội đã đến, cả hai được hộ tống quay trở lại chỗ dựng trại của hai tập đoàn MasterWorld và Quách Thị.

Sau khi chào tạm biệt ông bác kiểm lâm già, cả hai người đều lên xe rồi được chở ra khỏi khu rừng sâu.

“Tiểu Tuệ! Tiểu Tuệ!”

Ngay khi chiếc xe vừa mới đi ra khỏi bìa rừng, từ đằng xa, Hà Mặc Nại cùng với bố Tống đã hét lên về phía của Tống Minh Tuệ.

Tống Minh Tuệ nhanh chóng đáp lại với họ một tiếng rồi kéo cửa xe mở ra, đồng thời cầm lấy tay của Vu Phùng Cửu để dìu anh xuống.

Nhưng thật kì lạ, cả cơ thể của Vu Phùng Cửu đều cứng ngắc lại y như một bức tượng, đôi mày kiếm nhìn về phía bố mẹ Tống thoáng cau chặt lại, mơ hồ có thể cảm nhận được anh đang cảm thấy căng thẳng.

“Phùng Cửu? Anh làm gì thế? Sao không xuống đi.”

“Cô cứ đi trước đi, tôi sẽ trở về nhà trước.”

Vu Phùng Cửu hất đi cái nắm tay của Tống Minh Tuệ ra, giọng điệu cùng với cái liếc mắt của anh bát chợt trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Mặc kệ cho ánh nhìn hoang mang của cô, Vu Phùng Cửu cứ thế tự mở cửa xe ở bên kia rồi bước xuống, sải chân dài định bỏ đi theo hướng khác với khu dựng trại thì đột ngột một giọng nam trung niên trầm khàn từ phía trước đã gọi đuổi theo anh.

“Vu tổng giám đốc.”

Bố Tống che miệng ho khan lên hai tiếng, ông đi lướt qua người Tống Minh Tuệ để bước đến trước mặt của Vu Phùng Cửu, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt lên người của anh.

“Chúng ta nói chuyện chút đi.”

“Ơ… Khoan, khoan đã!”

Tống Minh Tuệ thấy cả hai bỏ đi thì hốt hoảng muốn đuổi theo nhưng tay và cả người của cô đã bị Hà Mặc Nại ôm chặt lấy không cho di chuyển.

“Tiểu Tuệ! Tại sao con lại quen biết với người đàn ông ấy hả?!”

Tống Minh Tuệ giật mình bởi tiếng thét lên đầy kinh hãi ấy của Hà Mặc Nại. Bà bóp chặt lấy hai má của cô, toàn thân người run lên lẩy bẩy.

Chưa bao giờ cô lại thấy mẹ cô kinh sợ đến như vậy. Không những thế, ẩn ở bên trong giọng điệu rít lên ấy của bà còn có cả sự tức giận, trách mắng và khinh thường mỗi khi nhắc đến cái tên Vu Phùng Cửu.

“Nói mẹ biết, con làm sao mà lại đi với người đàn ông ấy?! Là hắn ta dụ dỗ con sao? Hắn ta có làm gì con không?! Đáng lẽ… đáng lẽ ra mẹ không nên gọi con về Trung Quốc để cho hắn có cơ hội gặp con! Cái tên đàn ông đó là một kẻ cặn bã! Hắn sẽ hãm hại con mất!”

“Mẹ! Sao mẹ lại nói anh ấy như vậy?!”

Tống Minh Tuệ bất bình trước những câu chửi rủa ấy của Hà Mặc Nại. Vu Phùng Cửu là người tốt! Anh vô cùng tốt! Anh đã cứu cô và đã nhường nhịn cô rất nhiều. Ngoài ra anh còn là một người bố tốt. Một người đàn ông dịu dàng như thế sao có thể là một “kẻ cặn bã” theo nhé lời mà Hà Mặc Nại nói được?!

“Tống Minh Tuệ! Con im ngay cho mẹ! Không được bênh cho hắn! Hắn không xứng đáng để con bênh vực!”

Hà Mặc chưa bao giờ tức giận như thế này, bà gần như là hét lên và gọi thẳng họ tên của cô. Trong sự kích động mất kiểm soát, bà đã run rẩy kịch liệt, hai bên chân nhũn mềm rồi khuỵu dần xuống dưới đất.

“Hắn ta suýt nữa đã giết con, mẹ phải vất vả lắm mới có thể đưa con trở về… Đừng đi nữa có được không? Mẹ xin con đấy… Nếu như con ở bên hắn một lần nữa, con sẽ chết mất… Mẹ làm sao có thể sống nổi đây?”

“Mẹ nói… con đã từng sống với Phùng Cửu?”

Tống Minh Tuệ đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt thoắt xanh thoắt đỏ của Hà Mặc Nại vì vừa mới lỡ mồm nói ra một thứ không nên nói.

Bà nói cái gì vậy?… Từng sống với Vu Phùng Cửu là sao? Đây là lần đầu tiên cô gặp anh cơ mà?

“Không, không phải!… Là mẹ nói nhầm. Không phải con mà là một người phụ nữ khác, không phải con đâu… Thôi! Nói chung là bây giờ về nhanh!”

Tống Minh Tuệ rõ ràng là không muốn về nhà nhưng vẫn bị Hà Mặc Nại nghiến răng kéo cô về cho bằng được, không những vậy còn dọa sẽ ngất xỉu ngay ở đây nếu như cô còn không chịu nghe lời bà.

Chẳng còn cách nào khác, Tống Minh Tuệ đành phải đi theo bà bước lên con xe riêng của Tống gia để trở về căn biệt thự.

Một lúc sau thì bố Tống quay trở về chỗ chờ của bọn họ, nhưng ông chỉ đi có một mình, còn Vu Phùng Cửu thì không thấy đâu cả.

“Bố, bố với Phùng Cửu vừa nói chuyện gì với nhau thế?”

“Không có gì. Tiểu Tuệ, lần sau đừng có bao giờ gặp hắn ta nữa.”

Giọng nói của bố Tống vô cùng cương quyết và khắc nghiệt, vì thế nên Tống Minh Tuệ không thể hỏi thêm câu nào được nữa, chỉ đành ngồi ủ rũ ở trên băng ghế sau.

Con xe quay đầu rồi phi ra ngoài đường lớn. Nhưng ánh mắt của Tống Minh Tuệ vẫn cứ lo lắng mà ngoái trông ra đằng sau.

Vu Phùng Cửu…