Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 41: Em có muốn về nhà cùng anh không?



Năm năm sau. Tại Thượng Hải. Hiện tại đang là bảy giờ tối.

Trên con đường đi bộ sầm uất, những cơn mưa nặng hạt rơi đầy trên những toà nhà cao ốc, rải thành một mảng sương mù bao phủ lên khoảng trời đen nhưng không u tối.

Cơn mưa ấy khiến cho tiết trời ngày hạ bớt đi những cái oi bức, dù hơi nhếch nhác, nhưng rất thoải mái.

Ở trên toà soạn lớn ở trong trung tâm những cung đường lớn đi xuyên qua thành phố, có một màn hình ti vi khổng lồ đang phát bản tin dự báo thời tiết tối nay và ngài mai.

Giọng của nữ phát thanh viên dù trong nhưng đều đều vô cảm, cô ta nhìn thẳng vào màn hình, nở một nụ cười dù đẹp nhưng không cảm xúc.

[Dự báo cơn mưa do có một áp thấp nhiệt đới bất ngờ đổ bộ xuống sẽ kéo dài từ tối nay đến hai ngày sau. Khi ra đường, mọi người nhớ mang theo ô dù hoặc áo mưa để phòng bị ướt mưa…]

Ánh đèn led nhấp nháy từ màn hình đổ xuống những vỉa hè đi bộ, nơi có những tán ô giương cao đang di chuyển thành từng dòng người.

Nước mưa gõ lộp độp trên những mái hiên nhà, trên những lát đá lót vỉa hè, trên những tán lá cây và rơi xuống dưới gầm những phương tiện xe cộ đang đi lại, nhưng không thể làm chậm lại nhịp sống ở nơi phồn hoa đô hội.

Bỗng từ đâu, giữa những dòng người đang trôi đi, bỗng có một cô gái vội vàng lấy ba lô che lấy đầu, thở dốc, nhanh chóng trú dưới bến xe buýt gần nhất đó để tránh mưa.

Tóc và quần áo cô đều đã nhuốm ướt, đến cả hơi thở phả ra cũng thấy ẩm ướt.

Cô mệt nhọc thở dài, gục người xuống băng ghế ở bến xe.

Vội mở tung ba lô ra, may quá, máy tính, sách vở và bài luận văn đại học mà cô phải nộp cuối tuần này của cô vẫn chưa bị nước mưa làm ướt.

Cô đeo lại quai cặp sách lên lưng, thẫn thờ ngồi ở bên trong bến xe, chờ cho cơn mưa giông qua đi.

Sự mệt mỏi mà năm năm qua cô cố nén trong lòng cũng vì một cơn mưa và vỡ ra, khiến cho cô cảm thấy kiệt sức hơn bao giờ hết.

“Đường Nghi.”

Một giọng nói nam từ bên cạnh cất lên. Hướng Đường Nghi quay đầu nhìn người con trai ấy.

Cô có chút ấn tượng về người thanh niên này. Anh tên là Ưng Sở, là đàn anh khoá trên của cô, học năm tư đại học.

Lần đầu học gặp nhau là vào đầu năm nay, khi họ vô tình đứng cùng nhau trong lúc đang chờ thanh máy ở trong đại học, rồi cùng thấy nhau ở trên giảng đường.

Gặp nhau nhiều lần như vậy, cũng quen dần.

Rồi đến ngày hôm nay, giữa một đêm mưa giông, Ưng Sở lái xe dừng lại ở bến xe buýt, nói với Hướng Đường Nghi.

“Em có muốn về nhà cùng anh không?”



“Hướng Đường Nghi, người yêu cậu gọi cậu kìa.”

Hướng Đường Nghi đang cặm cụi gõ nốt bản báo cáo kết quả học tập nhóm, nghe thấy một bạn nữ cùng phòng nhắc đến Ưng Sở, cô vội lưu văn bản lại rồi gập máy tính xuống, đeo dép rồi chạy ra khỏi cửa phòng ký túc xá.

Bạn nữ đó thấy cô vội vàng như vậy, cười trêu.

“Đi từ từ thôi! Người ta có đi mất đâu mà vội?”

Hướng Đường Nghi chạy xuống dưới sân của ký túc xá nữ, ở dưới tán cây lớn, Ưng Sở mặc một bộ vest đen chờ cô.

Năm nay là năm cuối anh học ở trường nên đã bắt đầu đi thực tập ở ngoài trường để chuẩn bị tự lập nghiệp, nên thời gian gặp nhau cũng không nhiều như trước.

Nhưng chắc chắn nếu có thời gian, anh đều sẽ đến tìm cô bằng mọi cách.

“Đường Nghi!”

Vừa mới thấy cô, Ưng Sở đã đi đến, vui vẻ ôm chằm lấy cô vào trong lòng mình.

Anh vuốt ve lên sống lưng mềm mượt của cô, tận hưởng hít lấy mùi thơm trên mái tóc vẫn còn ươn ướt vừa mới gội của cô.

“Ngày hôm nay em thế nào? Buổi học ở trên giảng đường có ổn không?”

“Ừm, vẫn như thường ngày thôi.”

Hướng Đường Nghi cũng ôm lấy Ưng Sở.

“Thế còn anh? Hôm nay trông anh có vẻ vui. Công việc thực tập có gì mới à?”

“Ừ!” Ưng Sở khanh khách cười: “Hôm nay ở công ty anh được sếp lớn khen ngợi, ông ấy nói sẽ cho anh đến dự cuộc họp mặt với những nhà lãnh đạo của những tập đoàn lớn trong nước. Anh sẽ học thêm được nhiều kinh nghiệm của họ!”

Hướng Đường Nghi chúc mừng anh, đầu cô vùi vào trong lồng ngực của Ưng Sở.

“Sau này anh có thể sẽ bận việc hơn, nhưng đừng quên chăm sóc cho mình đấy.”

“Ừ, anh biết mà.”

Ưng Sở yêu chiều nhìn khuôn mặt xinh đẹp quan tâm của cô, bỗng chốc trong lòng thấy nôn nao, muốn hôn cô.

Hướng Đường Nghi thấy bỗng chốc Ưng Sở cúi đầu xuống, đột ngột, trong đầu cô xuất hiện một khuôn mặt khác.

Như có một luồng điện giật mạnh ở trong người, Hướng Đường Nghi vội vã lẩn tránh cái hôn ấy của Ưng Sở.

Trước ánh mắt kinh ngạc kèm theo thất vọng của anh, cô chỉ biết vội quay mặt đi, mấp máy môi.

“Ở đây có nhiều người, bị bắt gặp thì không hay mấy đâu. Thôi anh về nhé, làm việc cả ngày rồi có mệt lắm không? Anh đợi một chút, em nấu chút đồ rồi đưa đến nhà cho anh.”

Ưng Sở biết cô vẫn còn ngần ngại trong mối quan hệ hẹn hò với anh, nhưng anh quá mức yêu cô nên luôn kiên nhẫn chờ đợi, không phải vội.

“Không cần đâu, anh ăn cơm với mấy người đồng nghiệp khác rồi. Đường Nghi ngủ ngon nhé, đừng học cố rồi thức đêm, anh xót.”

Ưng Sở xoa đầu Hướng Đường Nghi rồi vác áo lên vai, thong dong rời khỏi khu kí túc xá sinh viên.

Hướng Đường Nghi vẫn còn đứng nán lại ở trong sân, nhìn theo bóng lưng cao lớn dần biến mất, đi đến cổng kí túc xá, còn đứng lại rồi quay đầu vẫy vẫy tay với cô.

Cô xoa xoa hai tay vào với nhau, thở ra một hơi.

Bên trong đôi mắt cô hiện lên một sự buồn rầu.

Đôi khi… Cô lại nhớ đến người ấy.

Hướng Đường Nghi không thể phủ nhận rằng cô vẫn còn rất lưu luyến bóng hình năm xưa.

Cô từng đứng ở trong một con phố xa lạ, một môi trường xa lạ, giữa muôn vàn những con người lạ lẫm… Nhưng đến cả một bóng hình của người ấy cô cũng không bao giờ có thể tìm lại.

Bây giờ cô đã lớn hơn, vào đại học, mười tám tuổi, và còn hai năm nữa là sẽ đủ hai mươi.

Nhưng không thể chờ người ấy đến và cầu hôn mình được nữa.

Trong ngày trước khi cô rời khỏi Vu gia, cô đã thề với Vu Khải Liễm rằng cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, coi như là đã chết trong cuộc sống của anh.

Cô nên quên anh thôi.

Ưng Sở bây giờ mới là cuộc sống của cô.

Hướng Đường Nghi đứng thêm một lúc nữa, rồi quay trở lại phòng mình.