Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 79: Bất ngờ



Đêm ngày đầu tiên ở Hawaii, Hướng Đường Nghi không biết nên cười hay nên khóc khi nhìn Vu Phùng Cửu mang vào trong phòng hai cái túi đựng chăn ga gối đệm đắt tiền được may thêu hoàn toàn bằng lụa.

“Tiểu Nghi, tại sao em lại ngăn cấm anh mua một căn nhà ở đây?” Một nhà ở đây đối với Vu Phùng Cửu là một căn biệt thự rất lớn.

“Chúng ta chỉ ở đây năm ngày thôi mà? Mua để làm gì chứ?”

Vu Phùng Cửu gỡ mảnh ga giường cũ kĩ kia ra, trải lên một lớp ga đệm mới.

Anh lầm bầm: “Dù sao anh cũng thừa tiền” nhưng cũng không nói gì quá nhiều nữa, xong xuôi thay lại một ga giường mới.

“Em ngủ lên đây.”

Nói rồi anh lấy một chiếc chăn mỏng khác trải xuống nền đất đã được quét dọn qua, kê gối rồi nằm ở trên đấy.

Hướng Đường Nghi kinh ngạc.

“Sao anh lại nằm ở dưới đất?”

“Thì trên giường có em nằm rồi mà? Anh ngủ ở dưới đây cũng được.”

Nhìn Vu Phùng Cửu cười cười rồi lấy một cái chăn khác chùm kín lên người mình, Hướng Đường Nghi bất chợt nhớ đến khoảng ba tháng trước đó, lúc ấy tình cảm của cô đối với Vu Phùng Cửu ngoài sự căm hận ra thì còn có cả chán ghét, vì vậy nên cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn ở gần một chỗ với anh.

Cô cấm anh không được lại gần mình, khoảng cách luôn phải giữ ở phạm vi một mét rưỡi. Không động chạm, không ngủ chung giường.

Nhưng dạo gần đây thái độ của cô đã có vẻ hoà hoãn hơn rồi, không còn thù địch với anh như trước nữa.

Cô đã nói sẽ ở lại bên Vu Phùng Cửu, vì vậy nên cô phải tập cách để làm quen và sống hoà hợp với anh hơn.

Chỉ trừ ấn tượng lần đầu gặp lại là vô cùng xấu ra, điều gì anh cũng dành cho cô hết.

“Anh thực sự muốn nằm ở dưới đấy sao?”

Vu Phùng Cửu ở trong chăn gật gật đầu. Giọng nói của Hướng Đường Nghi lần này bỗng đột nhiên trầm xuống.

“Thật không đấy? Hình như, ở dưới sàn nhà có nhiều gián lắm.”

Quả đúng như cô đã dự đoán, cái bọc chăn đắp quanh người của Vu Phùng Cửu khẽ run lên.

Đời đời làm công tử nhà giàu, tấm thân thể quý giá của anh luôn được nâng niu bằng những loại vải đệm chất lượng nhất. Chính vì sự bảo bọc như vậy mà da người của anh vô cùng nhạy cảm, chỉ cần nằm vào một chiếc chăn thô ráp hoặc chất liệu vải kém một chút là liền sẽ nổi mẩn đỏ.

Đây lại còn có gián bò khắp mọi nơi.

Vu Phùng Cửu cắn răng, giọng nói vẫn rất cứng rắn.

“Chẳng sao cả, dù gì anh cũng đâu có sợ gián…”

Hướng Đường Nghi đến cuối cùng vẫn không nỡ nhìn anh cố gồng như vậy, cô vỗ vỗ lên chỗ giường trống.

“Giường đôi có nhiều chỗ lắm, anh lên đây mà nằm. Đương nhiên chúng ta vẫn sẽ kê gối ở giữa để ngăn cách.”

Phải nói đến vậy thì Vu Phùng Cửu mới ngóc đầu lên, thỏa hiệp mà xách gối, trèo lên giường mà nằm.

Vừa mới nằm xuống giường, Vu Phùng Cửu đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Có thể thấy đã quá lâu rồi anh mới được ngủ sớm như vậy, ngay khi cơ thể vừa được thả lỏng thì đã hoàn toàn trở nên kiệt sức, không kìm được mà ngủ thiếp đi.

Vu Phùng Cửu nằm thẳng người, hai cánh tay đan chéo vào nhau ở trước ngực, bất động y như một khúc gỗ. Nếu như không phải cơ ngực vạm vỡ kia đang phập phồng chuyển động thì cô cũng đã tưởng rằng anh đã hoá thành một bức tượng thật.

Hướng Đường Nghi cũng không thức quá lâu nữa, cô đặt một chiếc gối ôm ở giữa hai người rồi trùm chăn, nhắm mắt nằm ngủ.



“Phùng Cửu! Ở đây họ có dịch vụ cho thuê xe đạp này! Chúng ta thử đạp một vòng quanh bờ biển đi!”

Vu Phùng Cửu đang nằm ngủ mê mệt thì bị Hướng Đường Nghi lay người đánh thức, anh dụi mắt, với lấy điện thoại đang để ở trên mặt bàn cạnh đầu giường.

Mới có sáu giờ rưỡi…

Vu Phùng Cửu tắt điện thoại rồi lật người nằm úp xuống giường, giọng làu bàu.

“Cho anh ngủ thêm một chút đi. Em cứ thuê xe đạp rồi đi một vòng trước, lát nữa anh tỉnh rồi đi cùng với em sau.” Rất lâu rồi anh mới được ngủ nhiều như vậy, thực lòng không muốn tỉnh.

Hướng Đường Nghi bĩu môi, cô không có kinh nghiệm xuất ngoại nhiều như anh, thực sự rất lúng túng mỗi khi giao tiếp với những người lạ.

Nhưng nhìn anh ngủ đến không muốn tỉnh như vậy thì cô cũng không nỡ đánh thức anh dậy, chỉ đành thở dài, kéo chăn đắp lên cao cho anh rồi cầm lấy chìa khoá phòng, đi xuống dưới mượn một chiếc xe đạp.

Hướng Đường Nghi đạp xe đi dọc theo con đường từ khách sạn tiến vào trong trung tâm thị trấn.

Khách sạn nhỏ này nằm ở một vị trí rất gần biển nên chỉ cần đạp xe khoảng một lúc, hiện lên ở trước mắt cô là một bờ biển cát trắng trải dài.

Mọi thứ như được mở rộng ở bên trong tầm mắt của Hướng Đường Nghi khiến cho cô phải sững sờ, chỉ biết dừng xe lại mà đứng im, ngỡ ngàng trước khung cảnh rộng lớn ấy.

Có một nơi trên thế giới lại rộng lớn đến như vậy sao?

Từ ngoài biển có những ngọn gió lớn mang những luồng hơi nước mằn mặn tạt vào khuôn mặt cô. Những bờ cát trắng giãi giòn dưới ngọn nắng sớm, sóng biển nhô cao rồi vỡ tan trên bờ.

Tất cả mọi thứ… đều quá mức mới lạ đối với Hướng Đường Nghi.

Đột ngột có một con chim Hải Âu bay ngang qua tầm mắt của cô khiến cho cô giật mình. Nhìn cánh chim trắng lượn xa, Hướng Đường Nghi vội vàng leo lên xe đẹp, đuổi theo cánh chim ấy.

Nhưng nó đã xa dần với tầm mắt của cô, bay vút lên cao rồi rời đi trên nền trời xanh thẳm.

Tuy nhiên Hướng Đường Nghi lại không cảm thấy buồn, trên môi cô là một nụ cười thích thú cứ như một đứa trẻ lần đầu được bố mẹ bế đi chơi xa, tham quan những điều hết sức mới lạ không giống với bốn bức tường quanh nhà và bốn chiếc khung của cái nôi trẻ con.

Mồ hôi của cô đã nhễ nhại ở trên trán, Hướng Đường Nghi lấy tay áo gạt đi, thấy ở ngay gần cạnh đấy là một quán cà phê có máy lạnh thì quay xe đạp đi về phía đó.

“Cho tôi một quả dừa, cảm ơn nhé.”

Hướng Đường Nghi sau khi đặt đồ uống thì ngồi vào chỗ bàn ghế bên cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngoài bờ biển.

Quán cà phê này nằm ở vị trí rất đẹp, thức uống cũng rất được.

Cô tận hưởng bầu không khí trong lành ở trong đây, cầm lấy chiếc ống hút định uống thêm một ngụm nước dừa nữa.

“…?”

Đột ngột, Hướng Đường Nghi có cảm giác dưới chân mình đang cọ cọ vào một thứ mềm mềm nóng nóng nào đó. Mà hình như… nó còn đang biết… cử động?

Hướng Đường Nghi hét lên một tiếng rồi rụt mạnh chân lên, khi cô bàng hoàng mà nhìn xuống bên dưới gầm bàn, cái thứ “vật thể lạ” ấy xoay mặt về phía cô, kêu meow một tiếng.

Mèo con?

Hướng Đường Nghi đờ đẫn, cô cúi xuống rồi xách cổ con mèo ấy lên.

Mà đồng thời ở gần đó có tiếng của một người phụ nữ đang vô cùng lo lắng. Bà ta là người Trung Quốc, ăn mặc rất sang trọng, đang cúi xuống nhìn gầm của từng chiếc bàn có ở trong quán cà phê.

“Candy! Candy ơi! Con ở đâu rồi?!”

“Meow!”

“Candy!”

Người phụ nữ trung niên nghe thấy tiếng mèo kêu thì vui mừng chạy đến, ôm lấy con mèo trắng muốt vào trong lòng. Tìm lại được thú cưng của mình, bà ta mừng muốn khóc.

“Cảm ơn cô vì đã giữ Candy hộ tôi!”

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp ấy mỉm cười đôn hậu, lịch sự cúi đầu cảm ơn cô.

Hướng Đường Nghi không dám nhận lời cảm ơn ấy, cô vội vã xua xua tay.

“Thực ra cháu chỉ ngồi đây thôi chứ không làm gì cả!…”

Người phụ nữ trung niên đó ngẩng đầu lên nhìn cô, bỗng như phát hiện ra đều gì đó mà bà nhìn chằm chằm vào cổ tay của cô, đột ngột đôi mắt bà mở lớn đầy sững sờ.

“Vết bớt đó!…”

Hướng Đường Nghi hả một tiếng rồi nhìn xuống cổ tay của mình, ở đó có một vết bớt từ khi sinh ra cô đã có.

Nó có hình dáng rất đặc biệt, na ná giống hình của một cánh bướm đang dang rộng vậy.

Trong khi cô còn chưa kịp suy nghĩ gì, đột ngột người phụ nữ trung niên kia đã ôm chằm lấy cô, lực siết ở hai cánh tay rất mạnh.

Cả người của bà ta run rẩy, nước mắt trào ra khỏi khoé mi.

“Là con phải không?! Chính là con phải không?!” Bà khóc lớn: “Con gái của mẹ… Mẹ có phải đang nằm mơ phải không?… Vết bớt đó mẹ đã từng thấy trước ngày con biến mất… Mẹ xin lỗi… Mẹ thực sự xin lỗi… Là tại mẹ không thể bảo vệ được con, để cho con bị bắt đi ngay khi vừa mới chào đời…”