Cưới Chồng Ma

Chương 46: Kí ức



"Nhận nhầm? Nực cười thật, chính cô và Từ Hào Vương kết hợp với nhau giết chết gia đình tôi, còn bảo tôi nhận nhầm?".

Quỷ im lặng, giọt nước mắt màu đỏ lăn dài trên gương mặt đáng sợ, tôi bất ngờ, tôi không nhìn nhầm, chính xác là quỷ đang rơi lệ, tôi luống cuống mất kiểm soát suy nghĩ.

"Tôi..."

Quỷ nói tiếp, không cho tôi có cơ hội xen thêm vào chữ thứ hai.

"Mà cô nói có phần đúng, tôi lúc đầu cũng nghĩ là nhìn nhầm nhưng bây giờ tôi đã xác nhận được, máu cô có tính phản kháng, cứu người, chạm vào da thịt sẽ tan biến".

Quỷ cười lên đau khổ, cười không ra cười, khóc không ra khóc, pha trộn lẫn lộn tạo ra cảm xúc hỗn độn, nhưng tại sao quỷ nói như vậy tôi lại chột dạ đến thế? Quỷ nói xong là tôi liền muốn cãi lại, biện minh cho tôi, tại sao vậy?.

"Nói bậy".

Tôi thẳng thắng quát lại, người đứng thẳng ra vẻ uy nghiêm, ánh mắt nhìn chằm chằm quỷ, vừa dứt lời, quỷ đứng trước mặt tôi mang theo luồng gió lạnh, rét run, lá cây bay xào xạc lung tung, hai bàn tay tôi siết chặt thành nắm đấm, cơ thể không nhúc nhích, không xoa hai bả vai cho bớt lạnh, không thể hiện ra ngoài mặt cảm xúc gì.

"Nói bậy? Chỗ nào là nói bậy? Đường đường là Tiêu Cát Yên, ai ai cũng phải sợ mà dám làm không dám nhận? À không phải là Tiêu huyết tử minh chủ mới đúng, tôi nói đúng không? Tiêu huyết tử, thuộc hạ có mắt như mù không đón Tiêu huyết tử sớm hơn". Quỷ nói móc châm biếm xong cười khuẩy, tôi như bị nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận, dường như tôi có rất nhiều tội lỗi, tôi cảm thấy như vậy, tôi không rõ cảm xúc hiện tại là như thế nào nữa.

"Tiêu Cát Yên là ai tôi không biết, Tiêu huyết tử là ai tôi cũng không quen, cái gì đúng thì hãy nói, đừng đùn đẩy hết tội lỗi lên đầu người khác".

Tôi nén cơn tức xuống, khống chế lại ở trong lòng.

"Tiêu huyết tử minh chủ, ngài thật sự giả nai rất giỏi a, tại hạ khâm phục nhưng không khẩu phục".

"Châu Mộng Dư, cậu đâu rồi".

Tôi giật mình, trừng mắt, lòng thom thóp lo sợ khi nghe thấy giọng Phương Lâm, trong lòng thầm mong Phương Lâm đừng đến gần chỗ này, nhưng không, giọng Phương Lâm càng ngày càng gần, phát ra từ hướng Đông Tây.

"Có thêm một nhân vật có gia thế cao ngất ngưỡng đến tham gia nữa rồi, hay lắm, mau tới đây đi".

Quỷ không cười, giương đôi mắt tròng trắng chấm đen nhìn về phía Đông Tây, tôi thở phào nhẹ nhõm khi tiếng nói xa dần, mất hút trong màn đêm, giống như tôi vừa mới chút được gánh nặng đè nén trong lòng.

Đôi mắt tôi trừng lên, mở hết cỡ khi thấy Phương Lâm đứng sau lưng quỷ cách xa vài mét, miệng cười tươi khi kiếm được tôi, tôi cố gắng liếc mắt, hất cằm, biểu cảm đủ thứ để Phương Lâm chạy thoát khỏi đây, tôi không dám hó hé, không dám lên tiếng sợ quỷ biết, nhưng không, Phương Lâm cố tình không hiểu hay không muốn hiểu mà vẫn đi về hướng của tôi, tôi bực mình đến nỗi muốn chửi tục một câu, thằng ngu, mau chạy khỏi đây ngay, suy nghĩ đủ thứ cuối cùng cũng phải nuốt xuống bụng, dù gì Phương Lâm cũng là bạn tôi, chửi mắng như vậy dễ mất tình bạn mà còn mít lòng đôi bên, tôi ném gạo vào quỷ nhanh chân chạy đến bên cạnh Phương Lâm, rải thêm một vòng gạo trước khi quỷ kịp trở tay.

"Ăn gì mà ngu thế không biết".

Tôi phát tiết chửi Phương Lâm một câu, mất lòng thì thôi, quan trọng mạng sống hơn, Phương Lâm cúi đầu hối lỗi, Phương Lâm không muốn giải thích là Phương Lâm không nhìn thấy quỷ, hình như quỷ che mắt Phương Lâm, để Phương Lâm nhìn thấy mỗi tôi mà tự mình đi tới nộp mạng.

Tiếng hét đau đớn của quỷ vang vọng thêm một lần nữa.

"Viên Minh Triệu, Tiêu Cát Yên, lúc trước cũng dính, bây giờ cũng dính với nhau".

Quỷ đứng cách xa chúng tôi, cười ngặt nghẽo điên dại, tôi xoay người nhìn Phương Lâm vài giây rồi trở về bình thường, Phương Lâm đứng đằng sau tôi cười nữa miệng, một phần tà ác pha 1 chút nguy hiểm, bí ẩn.

"Ở đây không có ai tên là Viên Minh Triệu hay Tiêu Cát Yên cả".

"Có thể là cô không nhớ cô chính là Tiêu Cát Yên thì tôi có thể ép buộc bản thân phải tin, nhưng cậu ta nói không nhớ hay không biết cậu ta là Viên Minh Triệu thì có đánh chết tôi, tôi cũng không tin".

Phương Lâm im lặng nhìn tôi từ từ ngã xuống, Phương Lâm đỡ tôi nằm xuống cỏ, tôi chìm ngay vào giấc ngủ, tôi không biết Phương Lâm đã làm gì tôi.

Phương Lâm đứng dậy bước ra khỏi vòng gạo, không nhìn về hướng Từ Hào Vương đang nằm mà lên tiếng.

"Giả vờ nhiêu đó là đủ rồi đấy Diêm Hào Vương".

Từ Hào Vương đứng dậy, chùi vết máu trên khoé miệng, phủi bụi bám trên quần áo.

"Muốn đánh cứ đánh chết Diêm Hào Vương, Tiêu Cát Yên không làm gì sai, đừng hại cô ấy".

Phương Lâm dõng dạc nói, lời ra lời vào dứt khoát rõ ràng, tuyệt tình, Phương Lâm cố tình nói to một chút cho Từ Hào Vương cùng nghe.

"Tiêu Cát Yên ra tay giết người nhà tôi mà bảo là không làm gì sai?".

"Tiêu Cát Yên bị Diêm Hào Vương điều khiển, tính ra cô ấy chỉ là một con rối bị người khác điều khiển, nhằm mục đích có lợi cho bản thân, ném đá dấu tay, ăn cơm mềm*, núp sau váy con gái".

Phương Lâm điềm tĩnh nói, chọc khoét sâu vào tâm can kẻ khác, muốn chọc Từ Hào Vương tức giận, Phương Lâm nói ra câu nào, Từ Hào Vương tức câu đấy.

*Ăn cơm mềm: Người đàn ông ăn bám, dựa dẫm vào phụ nữ để sống.