Cuối Cùng Anh Đã Đến

Chương 13: Đừng sợ



Tên béo chạy lại kẹp chặt tay cô, tên mặt sẹo nhìn chăm chú vào cơ thể cô. Hắn vòng tay ra sau lưng cô mở khóa chiếc áo con đang che đi phần ngực cô.

Mỹ Lệ cố gắng giằng co nhưng không thể cử động được “ Có ai không? Cứu tôi với ” cô hét lớn cầu cứu

“ Ngừoi đẹp có gào lớn đến đâu cũng không ai nghe đâu, đây là khu nghĩa trang sẽ chẳng có ai đoái hoài đến cô em ”

Hai tên cười lớn sung sướng, hắn đang chuẩn bị nắn bóp bầu ngực trước mắt tên mặt sẹo bị một lực mạnh đánh sau lưng khiến hắn ngất xỉu tại chỗ. Tên béo thấy vậy bỏ tay đang nắm chặt cô ra, đi ra cho tên bao đồng một trận.

Lục Minh lên gối đá nhiều phát vào người tên béo khiến hắn loạng choạng ngã, Lục Minh dứt điểm bằng một cú đấm vào cổ hắn. Tên béo đã ngất xỉu, thấy cô gái hai gã kia giở trò là Mỹ Lệ anh có sự chấn động, không ngừng đạp vào người hai tên đã nằm dưới đất.

Anh ấy lại gần chỗ cô, cố giữ bình tĩnh Mỹ Lệ loay hoay chỉnh chiếc áo bị xé nước mắt cô rơi không ngừng. Lục Minh cởi chiếc áo khoác đặt xuống bên cạnh cô “ Cô mặc thêm vào đi, thời tiết buổi tốt rất lạnh ”

Mỹ Lệ xua tay để ra hiệu cho anh nhưng khi cô nhìn ra Lục Minh đã nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, hành động của anh khiến cô cảm động.

“ Cô cứ bình tĩnh, tôi không gấp đâu! Lúc nào ổn định thì nói cho tôi biết ” nói xong anh ta quay người lại để cô chỉnh lại trang phục.

MỘT LÚC SAU

“ Tôi xong rồi ” cô cất tiếng bé tí ti

Lục Minh xoay người “ Tôi đỡ cô được không? ” anh ta cẩn thận dè chừng vì những cô gái bị chuyện này đều rất sợ người khác giới chạm vào người, anh khống biết tâm lý cô đã ổn hơn chưa?

“ Được, cảm ơn anh ” Mỹ Lệ gật đầu ra hiệu

Anh đỡ ra xe mở cửa cho cô, ngồi vào chiếc xe Mỹ Lệ không kiểm soát được cảm xúc nước mắt cứ rơi liên hồi, càng cố nước mắt lại càng rơi. Cô ôm mặt khóc không thành tiếng.

Lục Minh chờ bên ngoài anh không bước vào xe vì anh biết cô đang làm sao! Sau khi thấy tình hình đã đỡ hơn Lục Minh mới mở cửa ngồi vào. Lén nhìn cô dè dặt hỏi

“ Cô có muốn về nhà không hay muốn tôi đưa đi đâu không? ”

“ Tôi ….. ” giọng nói vẫn kèm sự nức nở

“ Tôi không muốn về nhà, anh có thể đưa tôi đi đâu cũng được ” Giọng nói yếu ớt khó khăn cất lên

Lục Minh nhìn xuống đôi chân lấm tấm vết thương, Mỹ Lệ vẫn cố thể hiện bản thân đang rất ổn. Anh ấy không muốn hỏi thêm khi cô chưa bình tĩnh và ổn định.

“ Được cô cài dây vào đi, còn phải đi một đoạn đường xa nữa đấy ”

…….

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi khu nghĩa trang, rẽ vào thành phố Lục Minh đỗ trước cửa hàng thuốc, anh xuống xe mua mấy thứ sát khuẩn và cồn khử trùng.

Lên xe anh cẩn thận đưa thuốc cho cô “ Cô bộ vào đi mấy vết thương đang chảy máu rồi kìa ” Lục Minh đặt túi thuốc cạnh cô lại nổ máy đi tiếp.

Đi được một đoạn thấy Mỹ Lệ không dùng đến thuốc anh ấy cũng không dám động vào cô, “ Nếu cô sợ đau thì đợi đến nơi rồi bôi cũng được ”

Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, Lục Minh thấy hơi khó chịu trong lòng anh chưa bao giờ thấy Mỹ Lệ như này. Trước đây dù có chuyện buồn trong lòng, đôi mắt cô ấy thể hiện rõ nhất nhưng cô vẫn luôn lạc quan cười nói vui vẻ.

Chiếc xe ô tô rời thành phố tiến sâu vào khu vực đồi núi, Mỹ Lệ tựa đầu vào chiếc kính xe nhìn bầu trời đêm và những dãy núi nhấp nhô được sương mù vây quanh.

Sau cùng chiếc xe dừng trước một ngôi nhà cũ nằm sâu bên trong các ngọn đồi “ Đến nơi rồi ” giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên

Lục Minh mở cửa xe anh muốn đỡ Mỹ Lệ nhưng cô từ chối, “ Tôi dìu cô vào ”

“ Được cảm ơn anh ”

Đi chưa được mấy bước cô đã suýt ngã vì mấy vết thương ở chân, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Lục Minh lắc đầu anh dùng lục bế bổng cô lên “ Xin lỗi mạo phạm rồi ” bế cô vào trong nhà.

Cánh cửa cũ kêu cót két mở ra, Lục Minh bước vào đặt Mỹ Lệ ngồi xuống chiếc ghế sofa trong nhà.

Mỹ Lệ quan sát xung quanh “ Đây là ….. ” cô ngước nhìn Lục Minh

“ Đây là nhà của tôi, cô yên tâm ở đây mặc dù khá vắng vẻ nhưng sáng sớm cũng có người dân qua lại ” Lục Minh lên tiếng

Ngôi nhà nhìn bên ngoài có vẻ cũ kĩ nhưng bên trong nội thất mọi thứ vẫn mới và được lâu dọn hằng ngày như có người từng ở đây vậy, “ Cũng muộn lắm rồi, nghỉ ngơi đi mai mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi ”

Lục Minh quay ra xe lấy túi thuốc vào trong “ Xin lỗi tôi làm được không? ” anh giơ túi thuốc ra hiệu

Mỹ Lệ gật gật

Anh ấy bôi thuốc lên vết thương bị ngã xe, bôi nhẹ nhàng không làm cô bị đau chút nào “ Hôm nay thật sự cảm ơn anh ”

Lục Minh không nói gì chỉ cười nhẹ cho qua, “ Tôi bế cô vào phòng ngủ ”

“ Được không? ” hỏi cô cẩn thận

Mỹ Lệ đồng ý, Lục Minh bế cô lên đi vào phòng ngủ đặt cô nhẹ nhàng xuống chiếc giường. “ Nếu có thể ngủ tốt nhất hãy ngủ, mai tỉnh dậy sẽ tỉnh táo hơn ”

Anh ấy ra khỏi phòng một lúc sau bước vào đặt cho cô một bộ đồ, “ Tôi để đồ ở đây ” nói xong anh ra khỏi phòng.

…….

Sáng Hôm Sau

Không khí núi rừng làm cho Mỹ Lệ tỉnh giấc sớm, cô nheo mày mở mắt nhìn ra cửa sổ, những cành cây đung đưa theo gió. Mở cửa phòng tập tễnh rời khỏi, bóng dáng to lớn nằm trên chiếc sofa nhỏ bé nhìn thật đáng thương. Gương mặt Lục Minh có thể nói không phải quá đẹp nhưng lại khiến cho người đối diện thấy dễ gần.

Lục Minh chợt tỉnh mở mắt, đôi mắt của hai người nhìn nhau như đang cảm nhận bên trong thâm tâm đối phương đang nghĩ gì. “ Mỹ Lệ cô dậy rồi, lên đây ngồi đi chân cô đang bị thương ”

“ Cảm ơn anh tôi cũng đỡ nhiều rồi ”

Chưa kịp làm gì Mỹ Lệ đã bị Lục Minh bế nhấc lên hai chân rời khỏi sàn gỗ.

Lục Minh bế cô lên hỏi han, lúc này cánh mở bật mở “ Anh đang làm gì vậy? ”